Chương 843: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (20)
Thẩm Chi Hủ biết Sở Thiên đang suy nghĩ gì, chỉ mỉm cười không tỏ rõ ý kiến.
Hai nhóc hổ con biến thành người nhưng chúng vẫn chưa có khả năng kiểm soát cách biến thành người. Cho nên trong khoảng thời gian này, Kiều Nghệ có thể nhìn thấy bọn chúng lúc này trong hình dạng hổ con, lát sau lại biến thành trẻ con, vui vẻ bò trên thảm.
May mà bọn chúng chỉ cảm thấy mệt mỏi khi biến thành người lần đầu tiên, nếu không cứ mấy phút lại biến hình một lần thì bọn chúng sẽ không chịu nổi mất.
Tuy nhiên, số lần bọn chúng biến thành người được vẫn còn hạn chế, dù gì thì biến thành người cũng là một loại dị năng. Một khi bọn chúng cạn kiệt dị năng thì không thể biến thành người được nữa, chỉ có thể chờ đến lúc dị năng khôi phục mới có thể tiếp tục biến hình.
Kiều Nghệ âm thầm tính toán số lần hai nhóc con biến thành người. Trong một giờ, bọn chúng chỉ có thể biến hóa 3 lần, sau 3 lần là sẽ tiêu hao hết dị năng. Bọn chúng sẽ cảm thấy bủn rủn hết sức lực, chỉ có thể đáng thương nằm bẹp trên thảm kêu to, để mẹ đến ngậm bọn chúng về ổ.
Sau nhiều lần, bọn chúng cũng thông minh hiểu ra trong một tiếng chỉ được biến đổi được hai lần, như thế thì mình mới không rơi vào trạng thái bủn rủn hết sức lực.
Kiều Nghệ vô cùng vui mừng vì chuyện này, vội vàng chia sẻ câu chuyện với Người đẹp ốm yếu. Cuối cùng, cô vẫn không quên kiêu ngạo nói: “Mấy bảo bối thông minh thật!”
Thẩm Chi Hủ chung chí hướng, gật đầu: “Ừm, dù sao bọn nó cũng được thừa hưởng gen ưu tú mà.”
Kiều Nghệ liếc anh một cái, người này đúng là không biết xấu hổ, lại còn vòng vo để tự khen mình nữa.
"Chẳng lẽ không phải à?" Thẩm Chi Hủ nhướng mày.
Kiều Nghệ yên lặng ngậm miệng.
Một lát sau, Kiều Nghệ lại không nhịn được mở miệng: "Người đẹp ốm yếu, anh có thấy là cục cưng thông minh hơn những đứa trẻ khác không?”
Kiều Nghệ chưa từng nuôi con bao giờ, nhưng trong ấn tượng của cô, một đứa bé một tháng tuổi có vẻ như không thông minh đến thế đâu nhỉ?
Thẩm Chi Hủ đặt cuốn sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Đại Bảo Tiểu Bảo trong hình dạng trẻ con đang bò tới bò lui trên thảm: “Thì bản thân chúng nó cũng có giống những đứa trẻ khác đâu nào?”
Kiều Nghệ im lặng, không nói gì nữa.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, đưa tay ôm người vào lòng mình, cúi xuống hôn lên trán cô: “Đây cũng có phải chuyện xấu đâu, em đừng lo lắng.”
Kiều Nghệ nghe xong cảm thấy cũng đúng, vừa rồi đúng là mình vạch lá tìm sâu.
Khóe mắt cô liếc qua thấy các cục cưng đang không nhìn bên này, cô bèn ngẩng đầu, hôn một cái lên khóe môi Người đẹp ốm yếu.
“Anh nói đúng.”
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ trầm xuống, anh hơi mập mờ liếm khóe môi bị cô hôn, đáy mắt hiện lên dục vọng rõ rệt.
Kiều Nghệ bị ánh mắt của anh thiêu đốt, vội vàng dời tầm mắt đi. Thấy các cục cưng đang quay người bò tới, cô vội vàng vẫy tay với chúng: “Cục cưng, mau tới đây.”
Nghe thấy tiếng mẹ gọi, hai nhóc con hấp tấp chạy tới.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, áp đầu lưỡi lên vòm miệng, quyết định tha cho cô một lần.
…
Khi đám nhóc con hai tháng tuổi, Kiều Nghệ để Người đẹp ốm yếu chế biến thịt sống, thử đút cho hai đứa ăn.
Bé con không yếu đuối từ chối giống như Kiều Nghệ lúc trước mà thích nghi rất tốt. Cô thấy vậy thở dài liên tục, cảm thấy mình lúc đầu còn thua kém mấy đứa nhóc này.
Thấy Kiều Nghệ thở dài, Thẩm Chi Hủ hỏi han thế nào. Sau khi biết lý do khiến cô thổn thức, anh còn an ủi người một lúc.
Lúc bé con hai tháng tuổi, Kiều Nghệ đưa bọn chúng vào trong núi. Cô muốn học theo hổ mẹ lúc trước, dạy hai nhóc con cách săn bắt.
Lần đầu tiên lên núi, bé con rất phấn khích. Nhưng khi gặp được động vật lớn hơn mình, bọn chúng vẫn biết sợ rụt người lại bên cạnh mẹ.
Đến khi mẹ hung dữ gầm lên một tiếng dọa chúng nó bỏ chạy, hai nhóc con mới dám rời xa mẹ vài bước. Nhưng chúng vẫn phải quay đầu lại, đảm bảo mẹ vẫn ở đây thì mới trở nên gan dạ hơn.
Bộ dạng cẩn thận của hai bé con làm Kiều Nghệ bật cười, nhưng cô vẫn nhớ rõ mục đích của chuyến đi lần này nên cô tiếp tục đưa bọn chúng đi lên núi.
Khi Kiều Nghệ nhìn thấy một con hươu đực không có tính uy hiếp bèn dừng kaji, cảm nhận được hai nguồn nhiệt mềm mại đang dựa vào bên cạnh mình. Lần này, Kiều Nghệ không dùng tiếng gầm dọa con hươu đực chạy mất, mà lại tiến hành một tiết học săn bắt dưới ánh mắt hoang mang của hai nhóc con.
Hai bé con chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy bao giờ, chỉ ngơ ngác nhìn toàn bộ sự việc. Đến khi mẹ cắn nát cổ họng hươu đực, kéo thi thể hươu đực qua đây thì bọn chúng mới phản ứng lại, nhảy nhót lại gần.
“Grừ grừ…”
“Grào grào grào…”
Tiếng kêu non nớt của bọn chúng nhuốm sự phấn khích. Sau khi dừng lại bên cạnh mẹ, hai nhóc con gầm lên một tiếng với con hươu đực đã chết.
Mặc dù tiếng gầm kia còn ngây ngô nhưng vẫn nghe ra một hai phần khí thế.
Kiều Nghệ hài lòng gật đầu, đang định học theo hổ mẹ lúc trước, cắt phần tươi mới nhất trên người hươu đực cho hai bé con. Nhưng bọn chúng đã tự động cắn lên thi thể hươu đực, dáng vẻ hung hãn đáng yêu kia không khỏi làm cô nhớ đến bản thân mình trong quá khứ, ít nhiều gì cũng hơi xấu hổ.
Sau khi ăn uống no say cũng đến lúc học tập của mấy nhóc con.
Đám bé con không ngốc, đã hiểu mục đích của chuyến đi lên núi hôm nay thông qua hành động của mẹ. Khi nhìn thấy một con thỏ to xấp xỉ mình đi qua, bọ chúng đồng loạt nhào tới.
Bọn chúng là người mới bắt đầu, chưa có nhiều kinh nghiệm như Kiều Nghệ, đương nhiên chúng thất bại trong lần đi săn đầu tiên. Chúng rũ đuôi, cụp tai quay lại bên cạnh mẹ. Sau khi được mẹ dịu dàng liếm láp, hai bé con lại nhanh chóng vực dậy tinh thần.
Lần thứ nhất thất bại.
Lần thứ hai thất bại.
Lần thứ ba…
Lần thứ năm…
Lần thứ bảy…
Cho đến lần thứ tám, hai nhóc hổ con cũng thành công. Bọn chúng hợp sức với nhau săn được một con thỏ rừng.
Khi bọn chúng vô cùng hào hứng kéo thi thể thỏ rừng đến trước mặt Kiều Nghệ, nhanh chóng được cô liếm láp khen ngợi.