Chương 845: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (22)
Nghe cô ta nói vậy, Trình Dao hơi nhíu mày, hỏi: “Cô có thể điều tra xem đó là loại động vật gì không?”
Hiện giờ Phù Nhã Vấn đã là dị năng giả hệ tinh thần cấp 8, tất nhiên có thể tra ra được chủng loại của mấy con động vật biến dị kia.
Phù Nhã Vấn nghẹn lời mất một lúc, vừa rồi cô ta kinh ngạc quá mức nên đã quên mất chuyện này.
Cô ta nín thở và tập trung, lực tinh thần hóa thành sợi tơ lại kéo dài ra ngoài. Nhưng chỉ vài giây sau đó, Phù Nhã Vấn đã sợ hãi đến mức lùi lại vài bước, được bạn trai bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
“Em sao vậy Nhã Vấn?”
“Động vật biến dị kia phát hiện ra em rồi!” Phù Nhã Vấn nói xong, hít vào một ngụm khí lạnh: “Là động vật biến dị cấp 9! Chắc chắn nó phải cấp 9!”
Phù Nhã Vấn rất tự tin vào dị năng của mình, lực tinh thần của cô ta không thể nào bị phát hiện ra, trừ khi đó là người hoặc động vật biến dị cấp cao hơn mình!
Cấp 9?
Là cấp 9 sao?
Chẳng lẽ trên ngọn núi này có thứ gì đó đang thu hút bọn chúng ư? Nếu không tại sao lại có nhiều cấp 9 như vậy?
Ý định muốn theo đuổi đến cùng của Trình Dao càng ngày càng mãnh liệt. Nàng hơi híp mắt, nói với Phù Nhã Vấn: “Có phải xung quanh núi rừng này có căn cứ gì đó không?”
Phù Nhã Vấn sững sờ, còn chưa kịp trả lời thì bạn trai Triệu Tư Trạch đã nói: “Gần đây có một căn cứ nhỏ tên là thôn Đường Hà, dân số của bọn họ chưa đến 10.000 nhưng cấp độ của mỗi dị năng giả đều từ cáp 5 đổ lên. Hơn nữa nghe nói bọn họ còn có dị năng giả cấp 10 bảo kê, thực lực tổng thể rất mạnh.”
Thôn Đường Hà…
Ba chữ này dường như mở ra ký ức xa xôi của Trình Dao, ánh mắt nàng xa xăm.
"Chúng ta đã từng đến nơi đó…"
Đó là hơn hai năm trước, bọn họ nhận một nhiệm vụ hộ tống đến thành phố Hồng Diễn. Lúc ấy nàng thậm chí còn đưa ra một số đề xuất phòng thủ cho những người quản lý ở đó. Nhưng không ngờ hơn hai năm trôi qua, bọn họ phát triển càng ngày càng tốt.
Trong lúc nhất thời, Trình Dao cảm thấy có chút xúc động.
Phù Nhã Vấn cũng nhớ lại, lập tức nhíu chặt lông mày, dường như không hài lòng lắm lời nói của Triệu Tư Trạch: "Cấp 10? Làm sao có thể như vậy được? Hiện giờ trong các căn cứ lớn đều không có bất kỳ dị năng giả nào cấp 10, ngay cả chị Dao của chúng ta cũng chỉ vừa mới đột phá lên cấp 10. Sao một căn cứ nhỏ như thôn Đường Hà lại có dị năng giả cấp 10 trấn giữ được?”
Những lời phàn nàn này làm bạn trai Triệu Tư Trạch của Phù Nhã Vấn im lặng trong thoáng chốc. Anh ta không nhịn được, liếc cô ta một cái: “Anh cũng chỉ nghe người khác nói vậy thôi mà? Em đừng có hở tí là bật lại anh được không?”
Phù Nhã Vấn thoáng sửng sốt, sau đó cười nịnh nọt: “Em chỉ hơi kích động tí thôi mò.”
Trình Dao nhìn thoáng qua đôi tình nhân nhỏ này, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhã Vấn, cô quên mất câu ‘Ngoài trời còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn’ rồi à?”
Phù Nhã Vấn đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen điềm tĩnh của Trình Dao, cô ta lại nuốt lời nói trở về.
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?” Người lên tiếng là một người đàn ông đeo kính mắt.
"Những động vật biến dị đó đang ở đâu?” Trình Dao nhìn về phía Phù Nhã Vấn.
Phù Nhã Vấn nghe nàng nói vậy, lại đưa lực tinh thần ra ngoài điều tra, nhưng cô ta phát hiện không thấy mấy động vật biến dị kia đâu nữa.
Thấy tâm trạng cô ta không ổn, Triệu Tư Trạch vội vàng hỏi: “Sao thế?”
"Không thấy nữa!"
“Chúng biến mất rồi!”
“Sao lại như thế được?”
Ngoại trừ Trình Dao, tinh thần mọi người bắt đầu căng thẳng.
Người đàn ông đeo kính vội vàng hỏi: “Vậy zombie động vật cấp 9 đâu?”
“Cũng không thấy nữa!”
“Gì cơ?”
Trong lúc họ đang hoảng loạn, có mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Kiều Nghệ lười biếng liếm móng vuốt, hoàn toàn không ngờ lại gặp Trình Dao ở đây.
Đã lâu không gặp, khí thế trên người Trình Dao càng ngày càng mạnh mẽ.
Chà, nhìn qua thì có lẽ nàng đã đột phá cấp 10 rồi.
Còn người phụ nữ xinh đẹp kia nữa, ờm… Cô ta tên là gì nhỉ, Phù Nhã Vấn à?
Sao đã qua một thời gian dài rồi mà cô ta vẫn nói chuyện khó nghe quá vậy!
Trong khi Kiều Nghệ đang suy nghĩ viển vông thì hai bé con đang dựa sát hai bên trái phải của cô, đôi mắt khác màu đầy tò mò quan sát bọn họ.
Đại Bảo thực sự tò mò, quay sang nhìn mẹ nhưng thấy mẹ không có phản ứng gì, nó đành quay đầu lại nhìn ông bà ngoại đằng sau.
Khi bắt gặp ánh mắt ân cần của bà ngoại, Đại Bảo vô thức cười lên. Nhưng nó quên béng mất bây giờ mình không phải người, cười lên chỉ là nhếch môi, nhìn dáng vẻ của nó muốn ngốc nghếch đáng yêu bao nhiêu cũng được.
Đáy mắt hổ mẹ hiện lên một nụ cười, nó chưa kịp đáp lại Đại Bảo thì hổ cha bên cạnh đã không nhịn được. Nó hừ một tiếng, để lộ hàm răng trắng lạnh lẽo.
Tiếng động này bị Trình Dao cách đó không xa nghe thấy. Nàng đột nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm vào vị trí của bọn họ với ánh mắt sắc bén.
“Là ai?”
“Sao thế chị Dao? Làm gì có ai…” Ngay khi Trình Dao di chuyển, Phù Nhã Vấn đã phóng lực tinh thần ra thăm dò tình hình nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.
“Là ai? Ra đây!”
Giọng nói của Trình Dao càng lạnh như băng, khiến Phù Nhã Vấn vô thức dùng mình. Cô ta đang định nói có phải Trình Dao phản ứng thái quá hay không thì Triệu Tư Trạch đã vội vàng bịt miệng cô ta lại. Anh ta nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ em đã quên còn có một loại dị năng có thể chắn được lực tinh thần ư?”
Đồng tử Phù Nhã Vấn co lại, lực tinh thần quấn quanh lòng bàn tay cô ta, chực chờ để tấn công.
Không chỉ Phù Nhã Vấn mà những dị năng giả phía sau Trình Dao đều khởi động dị năng.
Kẻ đầu sỏ gây chuyện chột dạ rụt cổ lại, ánh mắt cũng đảo hết bên này đến bên kia, không dám nhìn vào ánh mắt đám hổ mẹ.
Hổ mama bất đắc dĩ vẫy đuôi, nó nhìn vào ánh mắt dò hỏi của nhóc con, không suy nghĩ quá nhiều đã gật đầu.