Chương 848: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (25)
Nàng có thể nhìn ra con zombie hổ trắng kia dính lấy Đại Bạch, hiển nhiên không phải bạn đời của Ngao Ngao.
Lúc này hầu như cả nhà chúng nó đều ở đây, sao lại không thấy bạn đời của Ngao Ngao đâu hết?
Gần như ngay khi Trình Dao vừa dứt lời, ánh mắt của năm con hổ trắng đồng loạt rơi lên người Thẩm Chi Hủ. Trong mắt hổ của Kiều Nghệ còn ẩn chứa nụ cười trêu chọc, như thể muốn xem anh sẽ trả lời như thế nào.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Chi Hủ vẫn bình chân như vại. Anh chỉ ngước mắt lên nhìn Trình Dao, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tại sao mấy người lại ở nơi này?”
Khu rừng trên núi này không nằm trong phạm vi quản lý dưới quyền thôn Đường Hà, đám Ngao Ngao xuất hiện ở đây cũng bởi vì khu rừng gần thôn Đường Hà đã bị năm con hổ trắng chúng nó cộng thêm một cây non mini xâm lấn gần hết rồi. Vì mục đích cân bằng sinh thái, bọn chúng chỉ có thể chọn khu rừng núi cách thôn Đường Hà một khoảng nhất định này.
Không ngờ còn chưa tới một tuần, đã gặp được người lâu rồi không gặp.
Trình Dao bị chuyển hướng sự chú ý, đáp lại: “Chúng tôi nhận được tin tức dị năng giả báo cáo ở đây có zombie động vật cấp 9 qua lại…”
Trình Dao còn chưa dứt lời, Thẩm Chi Hủ đã hiểu ý nàng, ngước mắt nhìn thoáng qua hổ cha. Không ngờ lúc này tai Nhị Bạch đã cụp thành tai máy bay, bàn chân hổ to dày của nó cào bùn đất ẩm ướt một cách cáu kỉnh.
Tinh thần của mọi người căng thẳng trước hành vi của hổ cha.
“Nó làm sao vậy?”
Thẩm Chi Hủ cũng không hiểu, chỉ có thể nhìn về phía Kiều Nghệ dò hỏi.
Kiều Nghệ cũng có chút tức giận, nhưng phần nhiều là bất đắc dĩ. Cô dùng móng vuốt vẽ chữ trên bùn đất.
-- Hai ngày trước có một đội dị năng giả đi lên núi.
-- Cấp bậc của bọn họ không cao, trung bình ở cấp 4.
-- Bọn họ đi vào không lâu đã bị một con rắn lớn biến dị cấp 6 tấn công.
-- Trùng hợp bị cha nhìn thấy, tiện tay cứu bọn họ.
Kiều Nghệ viết xong vẫn còn tức giận, cái mũi hừ một tiếng.
Bọn họ được cứu không biết ơn thì thôi, lại còn gọi người đến giết hổ cha nữa!
Ha ha, có vẻ như sự đồng cảm không phải là thứ nên tồn tại ở tận thế!
Sau khi đọc được chữ Kiều Nghệ viết, đám người Trình Dao không chỉ ngạc nhiên mà còn xấu hổ.
Nào ngờ đội dị năng giả báo tin lên căn cứ kia lại lấy oán trả ơn.
“Grừ grừ…” Không bao giờ cứu thú hai chân nữa!
Nếu không phải thực lực của nó mạnh, chỉ sợ nó sẽ mất mạng thêm lần nữa rồi còn gì?
Vất vả lắm mới có thể được ở bên vợ iu, sao nó lại cam lòng đi chết được?
Nhị Bạch quyết định từ nay sẽ làm một con hổ cao ngạo lạnh lùng, người khác sống hay chết chả liên quan gì đến nó hết!
Sau khi tức giận, nó còn thút thít kêu gừ gừ, nghiêng đầu cọ vào cổ Đại Bạch.
Hổ mẹ bất đắc dĩ, nhưng mà thấy hổ cha thực sự bị tổn thương nên sẵn lòng nhẹ nhàng liếm lông cho nó trước mặt mọi người.
Hổ cha: “!!!”
Grào, hổ sống lại nguyên cây máu!
Trình Dao thấy thế, ánh mắt trở nên phức tạp.
“Tôi xin lỗi… Tôi không ngờ tình hình lại như thế này.”
Thẩm Chi Hủ xoa xoa ngón tay, cười như không cười: “Tôi cũng đâu có ngờ.”
Không khí dường như đông cứng lại, không ai dám lên tiếng.
Hai bé con không có cảm giác này, bọn nó chơi mệt rồi, muốn quay về nên bắt đầu kéo ống quần cha mình.
Nhưng bây giờ chúng nó đã một tuổi rồi, kích thước không còn nhỏ như lúc trước, cứ lôi kéo thế này sợ là có thể kéo tụt quần Thẩm Chi Hủ mất. May mà anh đã có linh cảm trước, lùi lại một bước, né tránh hai nhóc.
“Grừ?”
Hai bé hổ con nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cha mình.
“Lát nữa chúng ta sẽ về, không phải vội.” Nói xong, anh nhìn về phía Trình Dao: “Nếu đã giải quyết được hiểu lầm thì chúng tôi sẽ đi trước.”
Không đợi Trình Dao phản ứng lại, lực không gian lần lượt bao bọc Kiều Nghệ và những con hổ khác. Bọn họ lập tức biến mất chỉ trong mấy chớp mắt.
“Hiss…”
“Đi mất rồi!”
“Họ đi đâu rồi?”
“Đó là dị năng gì vậy?”
“Tôi chưa gặp bao giờ!”
Trình Dao nghe thấy tiếng xì xào bàn tán phía sau nhưng không đáp lại.
Người đàn ông đeo kính lúc trước bước lên một bước: “Chị Dao?”
“Hửm?”
“Bây giờ chúng ta sẽ quay về ư?”
Trình Dao nhắm mắt lại: “Không, đến thôn Đường Hà một chuyến trước đã.”
Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Thẩm Chi Hủ có phải là cao thủ cấp 10 trấn giữ ở thôn Đường Hà hay không. Nếu đúng là vậy thì bọn họ thực sự phải thiết lập quan hệ với thôn Đường Hà!
“Ừm.” Người đàn ông gật đầu, dường như lại nghĩ đến cái gì đó nên hỏi tiếp: “Chị Dao, người đàn ông kia…”
Vừa rồi anh ta nghe thấy Triệu Tư Trạch nói, có thể nghe ra vẻ kính sợ trong giọng nói của Triệu Tư Trạch, cho nên bây giờ anh ta rất tò mò về người đàn ông này.
"Thẩm Chi Hủ." Trình Dao dừng một chút: “Anh ta rất mạnh, tính tình cũng không tốt, dù thế nào cũng không được chọc vào.”
Người đàn ông cũng hiểu được, khắc ghi vấn đề này trong đầu: "Thế còn… Dị năng của anh Thẩm đó?”
Trình Dao cười khổ một tiếng: “Tôi chỉ biết anh ta là dị năng giả hệ không gian, tôi cũng chưa từng nghe qua, chưa từng thấy dị năng vừa rồi anh ta thực hiện.”
Suy nghĩ của người đàn ông không khỏi xoay chuyển. Trình Dao nhìn anh ta một cái, lập tức hiểu ra anh ta đang có ý định gì, trong giọng nói của nàng mang theo sự cảnh cáo: “Phó Dịch, anh ta không phải là người chúng ta có thể khống chế, cậu đừng có những suy nghĩ không nên có.”
Tâm trạng Phó Dịch chấn động, trước mắt không khỏi hiện lên ánh mắt hờ hững của Thẩm Chi Hủ làm sống lưng anh ta lạnh toát.
Đúng vậy, bọn họ không thể khống chế người đàn ông kia, chỉ có thể tạo quan hệ tốt…
Phó Dịch đẩy kính trên sống mũi: “Tôi biết rồi, cảm ơn chị Dao đã nhắc nhở.”
Trình Dao gật đầu, ngước mắt nhìn về vị trí của mấy người Thẩm Chi Hủ ban nãy.
Thôn Đường Hà sao…
"Mẹ! Mẹ! Mẹ!"
Giọng nói non nớt mềm mại vang lên, Kiều Nghệ nhìn xung quanh, chỉ thấy hai đứa trẻ cao chưa bằng đầu gối mình đang ôm trái táo đỏ rực rất lớn ở trên tay, tung ta tung tăng chạy tới chỗ mình.