Chương 85
Lâm Tuấn Thanh bị ánh mắt khinh thường của Trình Dao chế nhạo, khuôn mặt tuấn tú lập tức tái đi, đôi môi mỏng của anh ta mấp máy, dáng vẻ như chịu đả kích rất lớn.
“Dao Dao, em thay đổi rồi…”
Nàng sao có thể… Sao lại biến thành dáng vẻ như bây giờ!
Trình Deo nhếch môi cười lạnh: “Đúng vậy, tôi thay đổi rồi, đôi mắt mù của tôi đã sáng trở lại, giờ có thể biết ai đối xử tốt hay ai không tốt với mình!”
Trình Dao lười dây dưa với Lâm Tuấn Thanh, nàng ra hiệu của cô bé kia nhanh dẫn đường.
Cô bé kia thấy vậy thì hiểu ý, từ phía sau đi ra làm tròn nhiệm vụ dẫn đường.
Trình Dao đi theo phía sau cô bé, khóe mắt nhìn thấy Lâm Tuấn Thanh còn muốn đuổi theo, trong lòng có suy nghĩ, một sợi dây leo dày như ngón cái đột nhiên mọc từ dưới đất lên quấn lấy hai chân Lâm Tuấn Thanh, ngăn cản bước đi của anh ta.
Lâm Tuấn Thanh giật mình bối rối nhanh chóng kéo dây leo ra, nhưng dây leo quấn chặt quá, anh ta không kéo đứt được, trên trán nhanh chóng xuất hiện một lớp mồ hôi. Đúng lúc này anh ta sực nhớ ra bản thân thức tỉnh dị năng hệ kim, bây giờ mới dùng dị năng tạo thành một lưỡi dao mỏng cắt đứt dây leo, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa đã không thấy bóng dáng Trình Dao và cô bé kia đâu cả.
Lâm Tuấn Thanh vừa tức vừa giận, hung hăng vứt mạnh dây leo trên tay xuống đất, gương mặt vốn anh tuấn cũng trở nên vặn vẹo xấu xí.
Khi không có Lâm Tuấn Thanh cản đường dây dưa nữa, Trình Dao nhanh chóng đến khu giao dịch nhiệm vụ dưới sự dẫn đường của cô bé kia, sau đó dùng chút lương thực để thuê một căn phòng đơn ở khu dân cư của dị năng giả. Trình Dao không cần cô bé kia dẫn đường nữa, sau khi tạm biệt thì nàng cầm chìa khóa nhanh chóng đi đến khu dân cư dành cho dị năng giả.
Khoảng hai mươi phút sau, Trình Dao cầm chìa khóa mở cửa căn phòng đơn mà mình thuê được.
Chuyện đầu tiên khi Trình Dao đi vào là kiểm tra trong phòng có thiết bị theo dõi hay không, sau khi chắc chắn phòng này không có gì bất thường, nàng nhẹ nhàng thở phào rồi lập tức tiến vào không gian.
Trong không gian có một con hổ trắng lớn cao gần ba mét đang buồn chán nằm bên cạnh ao nước, trước mặt nó ngổn ngang xương gà, móng vuốt lớn đang lười biếng xoay tròn trong nước.
Đúng lúc này, đôi tai nó run lên, nghe thấy động tĩnh thì lập tức bò dậy cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh lạ. Sau khi nhìn thấy một con “quái vật hai chân” quen thuộc, hổ trắng lớn từ từ thả lỏng người nằm về chỗ cũ, cái đuôi rất dài lắc lư vung qua vung lại.
“Đại Bạch à, cơ thể của của mi có tốt hơn không?”
Trình Dao tiến lại gần thấy miệng vết thương trên người Đại Bạch đã khép lại, khuôn mặt căng thẳng của nàng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui vẻ chân thực.
Đại Bạch chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trình Dao một cái, nhưng không có bất kỳ phản ứng gì.
Trình Dao nhìn dáng vẻ Đại Bạch lười nhác nằm đó, tay nàng có hơi ngứa, thật muốn lao đến xoa xoa đám lông xù trên người nó. Nhưng lại sợ nó không đồng ý, nên nàng cẩn thận hỏi: “Đại Bạch à, ta có thể sờ mi được không?”
Hổ trắng lớn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Trình Dao, đôi mắt màu xanh nhạt tràn ngập vẻ cảnh giác.
Trình Dao thấy vậy, biết Đại Bạch vẫn còn phòng bị mình, khóe môi nàng nhếch lên nở nụ cười chua xót.
“Đại Bạch, chúng ta đã đến căn cứ Hoài Long rồi.”
Trình Dao ngồi xếp bằng dưới đất cách hổ trắng lớn cách đó không xa, sau đó nàng từ từ kể lại những chuyện đã xảy ra trong hôm nay.
Đôi tai của hổ trắng lớn giật giật, nhìn cũng không thèm nhìn Trình Dao lấy một cái, cũng không thèm nghe nàng này nói chuyện. Nó chỉ cảm thấy quái vật hai chân này thật phiền quá, không kém nhóc con của nó tí nào.
Nghĩ đến đây, cái đuôi của Đại Bạch quét quét lên miệng vết thương ở chỗ bụng của mình, đôi mắt màu xanh nhạt hiện lên vẻ chờ mong.