Chương 853: Vượt thời gian đến bên anh (3)
Đây là cái gì?!
Trước mắt Kiều Nghệ tối sầm, cô run rẩy đưa tay ra chạm vào cái đuôi phủ đầy vảy vàng nhạt.
Cái cảm giác lạnh lẽo trên đó khiến Kiều Nghệ tỉnh táo lại, một hồi lửa giận đột nhiên bốc lên.
Hà Nguyệt Liên!
Kiều Nghệ điên cuồng hét lên ba chữ này trong lòng.
Cô cảm thấy mình vẫn còn quá tốt bụng, đáng lẽ cô không nên để tên kẻ cặn bã Hà Nguyệt Liên này chết một cách nhẹ nhàng như vậy, lẽ ra nên giữ mạng của cô ta lại, để Người đẹp ốm yếu tự ra tay mới đúng!
Kiều Nghệ hít sâu vài hơi mới bình tĩnh được một chút.
Chẳng trách tâm trạng của Người đẹp ốm yếu lúc cứu Trần Tống lại kỳ lạ như vậy, hóa ra anh cũng từng chịu nhiều đau đớn dưới tay Hà Nguyệt Liên, và thân thể cũng từng bị cải tạo!
Lúc trước, phần thân dưới của Trần Tống đã bị cắt bỏ và gắn vào cái đuôi của một con mãng xà khổng lồ biến dị, vậy còn Người đẹp ốm yếu là...?
Kiều Nghệ phát hiện tứ chi của Người đẹp ốm yếu vẫn còn nguyên vẹn, chiếc đuôi vàng nhạt từ mông kéo dài ra sau.
Cô cắn chặt răng, nhẹ nhàng mở khóa tứ chi cho Người đẹp ốm yếu, có thể thấy xương cụt của anh nối liền với cái đuôi vàng nhạt.
Đây là đuôi của động vật nào?
Kiều Nghệ nhìn kỹ hơn thì thấy cái đuôi màu vàng nhạt kia gần bằng cỡ đùi cô, từ gốc thì thu nhỏ lại, chiều dài khoảng một mét.
Kiều Nghệ nhìn cả buổi vẫn không nhìn ra được đó là cái đuôi của loài vật nào, rồi cô cũng không buồn nghĩ nữa, nhẹ giọng gọi Người đẹp ốm yếu.
Tuy nhiên, người đàn ông nằm trên bàn mổ lại không có chút phản ứng nào, nếu ngực anh không còn phập phồng thì cô còn thật sự tưởng rằng anh đã chết.
Chắc là anh ấy đã bị tiêm thuốc an thần rồi chăng?
Kiều Nghệ liếc thấy trên bàn cách đây không xa có một số lượng lớn hộp thuốc an thần đã qua sử dụng, nên mới có suy đoán này.
Biết Người đẹp ốm yếu sẽ không có vấn đề gì, Kiều Nghệ lấy chai nước khoáng chưa mở cách đó không xa, đút nước cho đôi môi khô khốc của anh. Sau đó mới bắt đầu tìm kiếm những thứ hữu ích trong phòng thí nghiệm, khi lục lọi tìm được mấy viên tinh hạch màu hồng nhạt, cô mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Có viên tinh hạch hồng nhạt này rồi, chắc chắn cất cái đuôi của Người đẹp ốm yếu đi.
Kiều Nghệ liếm liếm đôi môi khô khốc, cẩn thận cất tinh hạch màu hồng nhạt sang một bên rồi tiếp tục tìm kiếm những thứ hữu ích khác.
Tới khi cô đã nhét đầy cái ba lô, Người đẹp ốm yếu vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cô ngẫm nghĩ rồi để ba lô bên cạnh Người đẹp ốm yếu, sau đó cúi đầu hôn lên trán anh một cái.
"Người đẹp ốm yếu, đợi em về."
Nói xong, Kiều Nghệ lấy chiếc máy ảnh tìm được trong phòng thí nghiệm, dùng dị năng bao lấy mình rồi bước nhanh ra cửa.
Cô dùng máy ảnh để ghi lại tất cả những hành động xấu xa của căn cứ Thần Quyến, cho đến khi thẻ nhớ hết dung lượng, cô mới cất máy ảnh, bắt đầu vận động gân cốt và lao vào giết chóc.
Cô không muốn để những kẻ cặn bã trong căn cứ Thần Quyến này chết dễ dàng như vậy, nên đã dùng dị năng cắt cổ họ, khiến họ cảm thấy mạng sống của mình đang thoi thóp từng chút một mà không có cơ hội kêu cứu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Kiều Nghệ không đếm được mình đã cắt cổ bao nhiêu người, chỉ có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.
Trước kia cô ghét nhất là thứ mùi này, nhưng giờ phút này, mùi máu càng nồng thì lửa giận đang dâng lên trong lòng cô càng phai nhạt.
Trong vô thức, cô đã bước ra khỏi phòng giam tối tăm, giơ chân đá văng cánh cửa phòng giam. Ý định vừa nghĩ, dị năng đã biến thành những sợi dây nhỏ, phá hủy vòng ức chế dị năng quanh cổ họ.
Những người trong phòng giam đều ngơ ngác nhìn người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc như tuyết và đôi mắt xanh lam đột nhiên xuất hiện, cứ tưởng rằng cô cũng là người của viện nghiên cứu tà ác này, không ngờ ánh mắt cô quét qua từng gương mặt họ, và nói ra một câu khiến họ không thể tin được.
"Các người đã được tự do."
Tự do?
Họ đã không nghe thấy cái từ này bao lâu rồi.
Sau khi bị bắt tới đây, họ đã phải chịu sự tra tấn không có hồi kết, làm sao còn có một ngày tự do?
Ngay cả dị năng của họ cũng bị bọn người đó ức chế, cơ thể ngày càng yếu ớt, nói cho họ biết rằng họ sẽ chết trong phòng giam tối tăm này! Và cũng sẽ không có ai đến cứu họ!
Thấy họ không hề phản ứng gì, Kiều Nghệ nhíu mày hận sắt không thành thép, lại cao giọng nói: "Tôi đã phá hủy thiết bị ức chế dị năng, không tin thì thử một lần xem."
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu các người không muốn rời đi thì hãy tiếp tục ở trong phòng giam tối tăm không liên quan này đi!"
Chuyện cô muốn làm còn rất nhiều, không thể lãng phí hết thời gian ở chỗ này, cũng không có sức lực để làm chị gái ân cần thắm thiết của họ.
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ quay người rời đi, mặc kệ phản ứng của những người sau lưng cô là cái gì.
Kiều Nghệ rời đi không lâu, mọi người nhìn cửa phòng giam đang rộng mở, còn có một người phụ nữ chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng đã thử kích hoạt dị năng trong cơ thể mình, người phụ nữ bật khóc trong sung sướng vì cảm thấy dị năng đã mất lâu nay chạy xuôi khắp người mình.
"Dị năng của tôi! Dị năng của tôi đã trở lại!!!"
Có người phụ nữ mở màn, sau đó liên tục có người bắt đầu kích thích dị năng của mình.
"Của tôi cũng về rồi!"
"Tôi cũng vậy!"
"Trời ạ, cuối cùng dị năng của tôi cũng trở lại rồ!"
Những gương mặt thất thần đã dần lộ ra vẻ vui sướng.
Cuối cùng họ cũng hiểu rằng những gì người phụ nữ xinh đẹp, với mái tóc tuyết trắng và đôi mắt xanh lam kia vừa nói là sự thật, họ đã thực sự được tự do!
Họ không hề do dự nữa, mà lao ra khỏi phòng giam tối tăm.
Kiều Nghệ không biết nơi này xảy ra chuyện gì, cô đã đến một phòng thí nghiệm khác và nhìn thấy một người quen quen ——