Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 864 - Chương 864: Vượt Thời Gian Đến Bên Anh (14)

Chương 864: Vượt thời gian đến bên anh (14)
Là mama!

Cô có chút kích động, kìm lòng không đậu đi về phía hổ trắng lớn bên kia. Chẳng qua Kiều Nghệ còn chưa đến gần, một giọng nói quen thuộc đã kéo sự chú ý của cô lại.

“Xin quý cô hãy dừng lại, Đại Bạch không thích người sống đến gần.”

Kiều Nghệ lập tức dừng chân, đôi mắt màu xanh lam nhạt đối diện với đôi mắt to trong trẻo có màu y hệt mình.

Bốn mắt nhìn nhau, một người lẫn một con hổ đều không có bất kỳ động tác nào.

Cuối cùng, vẫn là chóp đuôi hơi vểnh lên sau lưng hổ trắng lớn giật giật, tiếp theo nó đứng lên, chậm rãi đi vòng một vòng quanh cô gái xinh đẹp có tóc trắng mắt xanh kia trước ánh mắt của ba người. Chóp mũi cũng khe khẽ rung động, như thể đang phân biệt mùi trên người cô.

Trình Dao và Cố Hựu Kỳ thấy thế cũng cảm thấy khó tin, hai người liếc nhìn lẫn nhau, có thể thấy được vẻ ngạc nhiên trong đáy mắt đối phương.

Từ khi nào... Đại Bạch lại tò mò đối với một người như vậy chứ?

Trình Dao mím mím môi, lại lần nữa nhìn về phía hổ trắng lớn. Chỉ thấy nó đã dừng lại ở trước mặt cô gái xinh đẹp, chỉ cách người kia mấy bước.

Kiều Nghệ kìm nén xung động muốn thét chói tai, ánh mắt dịu dàng nhìn hổ mẹ. Có lẽ bà ấy tò mò với mùi trên người mình, đôi mắt hổ giống như biển khơi kia đang tò mò nhìn mình.

Thật là muốn sờ mama quá đi...

Tuy nhiên kiếp này không có cô, bào thai hổ con của mama đã chết trong bụng rồi...

Chỉ mới nghĩ đến đây, Kiều Nghệ cũng có chút khó chịu. Cô liếm liếm đôi môi khô khốc, tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa, sau đó lên tiếng: “Ta có thể sờ mi được không?”

Lời nói vừa dứt, Trình Dao ở cách đó không xa nhíu thật chặt chân mày lại. Nàng vừa định chuẩn bị mở miệng từ chối yêu cầu của cô, lại thấy hổ trắng lớn gật gật đầu.

Đại Bạch vậy mà lại đồng ý!

Trình Dao không dám tin trợn tròn hai mắt.

“Cảm ơn!”

Kiều Nghệ vui vẻ đưa tay ra xoa xoa cái đầu lớn lông xù của nó, đồng thời cũng cẩn thận quan sát hổ trắng lớn trước mặt. Cô phát hiện nó ở bên cạnh Trình Dao cũng được nuôi dưỡng rất tốt, lúc này mới yên lòng.

“Dao Dao...”

Cố Hựu Kỳ ngồi ở bên cạnh Trình Dao thấp giọng gọi nàng một tiếng.

Trình Dao thu lại cảm xúc bên ngoài, vẻ mặt không khỏi nhìn một người một hổ hết sức hòa thuận kia. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn không hiểu tại sao Đại Bạch luôn không quá gần gũi với con người lại thân thiết với một người như thế? Phải biết rằng, cho dù là nàng, muốn sờ Đại Bạch cũng chẳng phải là một chuyện dễ dàng gì.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Dao dâng lên nỗi ghen tị, song lại không muốn thừa nhận mình đang đố kỵ.

Nàng lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra: “Em không sao.”

Dứt lời, nàng ngước mắt nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia, mỉm cười lên tiếng: “Quý cô này, xem ra Đại Bạch rất thích cô.”

Điều đó là đương nhiên, cô là hổ con mà mama thương yêu nhất mà!

Tiểu nhân trong lòng Kiều Nghệ kiêu ngạo ưỡn ngực, ngoài mặt lại lộ vẻ lạnh nhạt. Cô cũng không trả lời Trình Dao, mà là ngồi xuống ghế sô pha đối diện hai người, nhìn về phía bọn họ với ánh mắt quan sát mơ hồ.

Không có “con bướm” là cô đây, Cố Hựu Kỳ và Trình Dao thật sự thành một cặp rồi!

Nhắc mới nhớ, Cố Hựu Kỳ này ngược lại không cà lơ phất phơ như người mà Kiều Nghệ quen biết, chẳng lẽ là do anh ta đã có bạn gái chăng?

“Là hai người muốn biết chuyện của sở nghiên cứu à?”

Cô muốn đi thẳng vào vấn đề chính, Người đẹp ốm yếu đang bất tỉnh, trái tim của cô vẫn đang treo cao.

Cảm giác này không ổn, cô cũng không thích.

“Đúng thế.” Trình Dao cũng lập tức bày ra thái độ nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nghe Trần Tống nói, là một mình cô Kiều đã phá hủy toàn bộ sở nghiên cứu ư?”

Nói xong, nàng giống như nhớ ra điều gì đó, lại tiếp lời: “Quên giới thiệu, tôi là Trình Dao.”

“Cố Hựu Kỳ.”

Kiều Nghệ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, cho dù cô biết cả hai đã biết tên mình từ chỗ Trần Tống, song cô vẫn nói: “Kiều Nghệ.”

Cô dừng một lúc, sau đó trả lời câu hỏi của Trình Dao: “Đúng vậy, sở nghiên cứu bắt mất người rất quan trọng với tôi, cho nên tôi đã phá hủy bọn chúng.”

Hai người Trình Dao đã có suy đoán từ trước, không ngờ khi nghe chính miệng Kiều Nghệ nói như thế, bọn họ vẫn rất chấn động.

Lấy sức lực của cá nhân hạ gục toàn bộ dị năng giả của sở nghiên cứu, mà cấp bậc trung bình của những dị năng giả kia là cấp 5. Điều này đủ để chứng tỏ cô gái xinh đẹp tên Kiều Nghệ này có thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Kiều Nghệ thấy hai người kia không nói gì, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại: “Mấy người chỉ muốn biết những chuyện này thôi sao?”

Túc Úc có chút khó chịu với giọng điệu tương đối mất kiên nhẫn của Kiều Nghệ, có điều nàng vẫn hỏi: “Cô Kiều còn biết chuyện gì khác sao?”

“Đương nhiên.” Kiều Nghệ thẳng thừng nói ra chuyện của căn cứ Thần Quyến, thấy vẻ mặt của bọn họ biến từ kinh ngạc đến khiếp sợ, còn hứng thú thưởng thức một hồi.

Một lúc lâu sau, Trình Dao và Cố Hựu Kỳ mới tiêu hóa xong những chuyện Kiều Nghệ đã kể. Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng là Cố Hựu Kỳ trầm giọng mở miệng: “Những gì cô nói đều là thật à?”

“Tôi đã nói tất cả mọi chuyện mình biết cho hai người rồi, có tin hay không thì tùy anh.” Kiều Nghệ nhún vai dựa vào ghế sô pha sau lưng, khóe mắt liếc thấy vẻ mặt không chắc chắn của Trình Dao, cô nhớ lại những gì Người đẹp ốm yếu từng nói với bản thân. Ở kiếp trước của anh, hổ mẹ đi theo bên cạnh nữ chính Trình Dao cũng không an toàn, bà ấy chính là bị người của sở nghiên cứu bắt đi. Trình Dao thậm chí còn bị người của sở nghiên cứu lừa gạt, cho rằng là Người đẹp ốm yếu bắt hổ mẹ đi.

Nghĩ đến chỗ này, tầm mắt của Kiều Nghệ nhìn về phía nàng không khỏi mang theo vẻ soi mói, còn có ý ám chỉ: “Lũ điên của căn cứ Thần Quyến rất say mê làm thí nghiệm trên cơ thể người, bọn chúng còn thích bắt động vật biến dị...”

Lời còn chưa dứt, Kiều Nghệ thoáng liếc nhìn sang hổ trắng lớn đang nằm ở trên thảm.--ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

 


Bình Luận (0)
Comment