Chương 867: Vượt thời gian đến bên anh (17)
Thẩm Chi Hủ chớp chớp mắt vô tội: “Có điều chẳng phải Ngao Ngao em rất thích sao?”
Nói đến đây, anh còn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ngao Ngao không thích động vật bò sát có vảy, tuy nhiên cô lại chơi đùa cái đuôi của anh mà không có chút ghét bỏ nào, điều này chứng tỏ Ngao Ngao thật sự rất yêu anh.
Thẩm Chi Hủ càng nghĩ càng vui vẻ, chóp đuôi nhỏ dài còn đắc chí vung vẩy.
Kiều Nghệ thấy thế, chỉ cảm thấy không dám nhìn thẳng.
“Ngao Ngao thật sự không sờ thêm một lần nữa ư?”
Kiều Nghệ lạnh lùng vô tình từ chối: “Anh quên hiện giờ chúng ta đang ở địa bàn của người khác sao?”
Thẩm Chi Hủ hiểu ra: “Sau khi rời đi, Ngao Ngao có thể sờ sờ nó được không?”
Dứt lời, dị năng quanh người anh tựa như đang rục rịch.
Kiều Nghệ vội vàng đè tay của đối phương lại: “Bình tĩnh! Anh bình tĩnh!”
Cô sợ anh lại làm ra chuyện mờ ám gì nữa, vội vàng dời sự chú ý của anh đi: “Tiểu Bảo chỉ kéo hai người chúng ta vào thôi à?”
“Ừ, thực lực hiện tại của Tiểu Bảo chỉ có thể kéo hai chúng ta vào, nhiều hơn thì con bé sẽ không kiểm soát được.”
“À...” Kiều Nghệ cảm thấy có chút tiếc nuối, chỉ là lại không nhịn được kể chuyện vừa mới gặp được hổ mẹ với anh.
Thẩm Chi Hủ nghe xong liền lên tiếng: “Chúng ta có thể dẫn Đại Bạch theo bên mình.”
Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ thôi, chỉ cần Ngao Ngao muốn, bọn họ có thể làm được.
“Cái này...” Kiều Nghệ hơi rung động: “Được rồi, trước tiên vẫn xem ý của mama đi.”
Hơn nữa cô cũng không biết Tiểu Bảo có thể duy trì giấc mơ này được bao lâu...
Thẩm Chi Hủ nhíu mày, không tỏ rõ ý kiến.
“Phải rồi, em có một vấn đề muốn hỏi anh rất lâu rồi.” Kiều Nghệ đột nhiên nói.
“Em hỏi đi.”
“Đuôi của anh... Là đuôi của động vật gì thế?”
Vẻ mặt của Thẩm Chi Hủ cứng đờ, trái lại cũng không phải anh không muốn cho Ngao Ngao biết, mà là sợ cô biết rồi sẽ không dám sờ mình nữa.
Kiều Nghệ nhìn thấu sự do dự của anh, lại nói: “Anh mau nói đi.”
“Em chắc chắn em không sợ chứ?”
“Em sờ cũng đã sờ rồi, còn sợ gì nữa?”
“Thật không?”
“Ôi dào, Người đẹp ốm yếu này, từ lúc nào anh trở nên lề mà lề mề vậy hả?”
Thẩm Chi Hủ: “...”
Đây chẳng phải là anh sợ nhóc yếu ớt sẽ đổi ý sau chuyện này sao?
Anh bất đắc dĩ nhìn cô một cách cưng chiều: “Nói trước rồi đó, ai sợ người đó là heo.”
Sự trẻ con hiếm có của anh khiến Kiều Nghệ không khỏi tức cười.
“Được rồi, được rồi, nhanh lên nào nhanh lên nào.”
“Cái đuôi của anh là đuôi của thằn lằn biến dị.”
“Thằn, thằn lằn?” Trong đầu Kiều Nghệ lập tức hiện lên dáng vẻ xấu xí của con thằn lằn, theo bản năng định bày ra vẻ mặt ghét bỏ. Khóe mắt lại liếc thấy ánh mắt nóng bỏng của người nào đó đang nhìn mình, cô chỉ đành nhịn xuống.
Haizz, không phải là con thằn lằn thôi sao? Cô mới không sợ đâu!
Có điều thành thật mà nói, cái đuôi này trông không giống của con thằn lằn.
“Em sờ không?”
Kiều Nghệ muốn khước từ, lại sợ người nào đó lộ ra vẻ mặt đau lòng, không thể làm gì khác hơn là chủ động bóp bóp cái chóp đuôi nhỏ dài kia.
Nào ngờ lúc cô chủ động chạm vào, đôi mắt màu đen của ai đó thoáng lóe lên một tia sáng màu vàng nhạt.
(Thẩm Chi Hủ: Muốn... Làm... Làm...)
"Cốc cốc…"
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Kiều Nghệ hết sức nhanh nhẹn ném cái đuôi nhọn mảnh dài màu vàng trong tay đi. Cô còn liếc anh một cái để anh mau chóng thu cái đuôi lại, đồng thời nói: "Mời vào."
Thẩm Chi Hủ không tình nguyện thu hồi đuôi, nhìn về phía cửa phòng với ánh mắt có vẻ hơi khó chịu.
Thế nên thứ đầu tiên Trần Tống nhìn thấy khi vừa đẩy cửa phòng ra là một đôi mắt đen không gợn sóng, cậu ta hơi ngẩn người, không hiểu sao sống lưng lại thấy lành lạnh.
Người đàn ông này…
Trần Tống không khỏi cảm thấy người đàn ông này có chút nguy hiểm, cố gắng dời ánh mắt đi. Sau đó, cậu ta nghe thấy giọng nói dịu dàng của chị gái nhỏ xinh đẹp.
“Có chuyện gì sao?”
“Hả? À chuyện là vầy, tôi tới xem thử tình hình của anh này thế nào.”
Không đợi Kiều Nghệ lên tiếng, Thẩm Chi Hủ đã nói: “Tôi đã khỏe rồi.”
Sau khi khôi phục trí nhớ, anh không còn bị ám ảnh với chuyện trở nên mạnh mẽ nữa.
Hơn nữa, cấp độ của anh gần như cao gấp đôi Tiểu Bảo, nếu anh sử dụng quá thường xuyên, chỉ sợ giấc mơ sẽ sớm kết thúc.
Nghĩ đến vẻ mặt tiếc nuối vừa rồi của Ngao Ngao, Thẩm Chi Hủ cảm thấy không cần dị năng cũng được, dù sao Ngao Ngao vốn đã lợi hại lắm rồi, cô có thể bảo vệ anh trong giấc mộng.
Thẩm Chi Hủ vừa nghĩ vậy, cái đuôi vừa thu lại lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn được sờ vào.
Đầu tiên Trần Tống rất sửng sốt, tiếp theo nở một nụ cười chân thành: “Vậy thì tốt quá.”
“Còn có chuyện gì sao?”
Trần Tống vừa sực nhớ ra còn một chuyện nữa: "Suýt nữa quên mất, anh Cố và cô Trình vẫn chưa rời đi, còn đang đợi chị gái nhỏ ở trong phòng khách đó.”
Hả? Cố Hựu Kỳ và Trình Dao vẫn chưa rời đi ư?
Cô nhận ra mình đã nói hết những điều cần nói rồi, bọn họ còn muốn làm gì nữa?
Kiều Nghệ vừa suy nghĩ vừa nói: “Để tôi xuống đó xem thử.”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông bên cạnh cũng đứng dậy.
“Anh đi cùng em luôn.”
Kiều Nghệ hơi không hài lòng nhìn anh.
“Anh ổn rồi mà.” Thẩm Chi Hủ nhướng mày, luôn cảm thấy bộ dạng đáng thương trước đây của mình đã khiến Ngao Ngao quá sốc, thế nên bây giờ cô mới coi anh như một con búp bê sứ mỏng manh như này chứ.
“… Được rồi, vậy anh đi xuống cùng em đi.”
Hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng, Trần Tống đi theo sau bọn họ.
Ba người bọn họ vừa xuống lầu, Cố Hựu Kỳ và Trình Dao đang nhỏ giọng nói chuyện đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ. Đầu tiên, ánh mắt của hai ngươi bị người đàn ông tuấn tú bên cạnh Kiều Nghệ hấp dẫn, đáy mắt Trình Dao thậm chí còn lóe lên vẻ kinh ngạc. Nhưng sự ngạc nhiên ấy cũng nhanh chóng biến mất sau khi nàng nhìn thấy sự thân mật người đàn ông và Kiều Nghệ.
Trình Dao mím môi, đang định nói gì đó với Kiều Nghệ lại thấy cô đang không hề nhìn về phía bọn họ. Nàng vô thức nhìn sang, phát hiện trong ánh mắt Kiều Nghệ chỉ có Đại Bạch.