Chương 87
Kiều Nghệ nghĩ như vậy bèn nâng đầu lên, tỏ vẻ kiêu ngạo liếc nhìn Người đẹp ốm yếu một cái.
“Ngao ngao…” Được rồi, hổ tôi đành cố mà tha thứ cho anh vậy.
Không ngờ dáng vẻ kiêu kì của hổ trắng nhỏ vừa ngốc ngốc vừa đáng yêu như thế, Thẩm Chi Hủ đã cố hết sức để không nhếch khóe môi lên cười.
“Em nhanh uống đi, để sữa nguội sẽ không ngon đâu.”
Kiều Nghệ nghe vậy thì giật mình, không thèm để ý đến việc tạo dáng nữa mà chạy nhanh đến cúi đầu liếm láp sữa dê trong chén.
Hời ơi, uống ngon quá!
Kiều Nghệ cứ tưởng rằng sữa dê sẽ tanh lắm nhưng nó không những uống rất ngon mà còn không có tí mùi tanh nào. Cô lập tức yêu thích mùi vị sữa dê này, càng liếm càng vui vẻ, cái đuôi sung sướng lắc lư qua lại.
Thẩm Chi Hủ cười mỉm nhìn hổ trắng nhỏ uống sữa một hồi lâu, sau đó mới bắt đầu cải tạo hang động này.
Nếu Thẩm Chi Hủ đã quyết định sẽ định cư ở chỗ này với hổ trắng nhỏ thì anh phải cải tạo chỗ này thành nơi thích hợp để ở mới được.
Kết quả là, trong lúc Kiều Nghệ đang tập trung uống sữa dê thì Thẩm Chi Hủ đã lấy chiếc giường đơn mà anh vơ vét trong cửa hàng nội thất từ trong không gian ra đặt trong hang động, tiếp theo anh trải khăn trải giường ra rồi đặt gối nằm và chăn lên trên.
Sau khi làm xong, Thẩm Chi Hủ mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho bản thân.
Bữa tối là món mì sợi mà hôm nay Thẩm Chi Hủ vơ vét được trong một siêu thị nhỏ, anh vừa bỏ mì sợi vào nồi nước nóng thì hổ trắng nhỏ đã uống xong sữa dê mò lại đây. Đôi mắt to tròn không thèm chớp mắt mà nhìn chằm chằm mì sợi trong nồi.
Dáng vẻ tham lam thèm ăn của hổ trắng nhỏ khiến Thẩm Chi Hủ phì cười, anh đưa tay xoa xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn ăn cái này hửm?”
Có lẽ hổ trắng nhỏ bị đói suốt khoảng thời gian này nên bây giờ ẻm nhìn cái gì cũng muốn ăn.
Thẩm Chi Hủ không khỏi có chút thương cảm cho hổ trắng nhỏ, lát nữa anh có nên cho hổ trắng nhỏ thử một chút mì sợi hay không nhỉ?
Không ngờ sau khi hổ trắng nhỏ nghe thấy lời Thẩm Chi Hủ thì lui về sau mấy bước, không nhìn chằm chằm mì sợi trong nồi nữa.
“Ngao ngao…” Không đâu, không đâu, Người đẹp ốm yếu ăn đi.
Chỉ là do lâu lắm rồi Kiều Nghệ chưa từng nhìn thấy mì sợi nên không nhìn được mà tò mò nhìn chằm chằm vào nồi, chứ cô không định ăn đồ ăn của Người đẹp ốm yếu đâu…
À, thật ra cô vẫn muốn ăn một chút.
Nhưng, đây không phải là việc làm của một con hổ hiểu chuyện, cô không thể đoạt đồ ăn của Người đẹp ốm yếu được!
Sau khi nghĩ như vậy, Kiều Nghệ cưỡng ép bản thân không nhìn về phía mì sợi nữa.
Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng nhỏ đang suy nghĩ cái gì, anh vẫn quyết định sau khi mì chín sẽ chia cho hổ trắng nhỏ một ít.
Chưa đến vài phút thì mì sợi chín, Thẩm Chi Hủ lấy cái chén của hổ trắng nhỏ đã được rửa sạch sẽ đến rồi đặt một ít mì sợi vào chén.
Kiều Nghệ thấy vậy thì vội vàng kêu ngao ngao.
“Ngao ngao…” Anh không cần cho tôi, tôi không ăn đâu, tôi đã ăn no rồi!
Thẩm Chi Hủ không nghe hiểu nên đặt chén mì sợi trước mặt hổ trắng nhỏ.
“Có hơi nóng đấy, em đợi một lát rồi hãy ăn.” Thẩm Chi Hủ cẩn thận dặn dò.
Trái tim Kiều Nghệ cảm thấy ấm áp, cô nghĩ thầm nếu sau này Người đẹp ốm yếu lại trêu chọc cô thì cô sẽ tha thứ cho anh.(* ̄︶ ̄)
Nhìn đi, đây là người đàn ông đẹp trai đối xử rất tốt với hổ, dù anh làm cái gì, hổ cũng sẽ tha thứ cho anh!
Kiều Nghệ nhăn mũi lại, ngoan ngoãn đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu rồi vừa dùng cái đầu đầy lông xù cọ cọ lên đùi anh vừa dùng giọng sữa ngọt ngào kêu lên.
“Ngaooo…” Người đẹp ốm yếu à, anh thật tốt.
“Ngaooo…”Sau này tôi sẽ không nói anh là móng heo lớn nữa.
Kiều Nghệ suy nghĩ vài giây rồi bổ sung thêm một câu.
“Ngaooo…” À, dù là móng heo lớn thì Người đẹp ốm yếu cũng là móng heo lớn tốt nhất.