Chương 871: Vượt thời gian đến bên anh (21)
“Mi thật sự muốn rời đi cùng bọn họ hả Đại Bạch?”
Hổ trắng lớn gật đầu không chút do dự.
“Haaa, rốt cuộc mấy người cho Đại Bạch uống thuốc mê gì mà Đại Bạch lại đồng ý rời đi cùng mất người vậy?”
Trình Dao cũng rất muốn biết điều đó. Nàng chậm rãi đến gần Đại Bạch, ngồi xổm xuống. Sau một lát do dự, nàng giơ tay sờ lên người Đại Bạch.
Hổ trắng lớn không thích bị người khác chạm vào, nhưng thấy vẻ mặt của Trình Dao không ổn nên nó cũng không tiện né đi.
“Đại Bạch, mi thực sự muốn rời khỏi ta ư?”
Trình Dao coi Đại Bạch là người bạn đồng hành thân thiết nhất của mình, nghĩ rằng nó sẽ bầu bạn cùng mình thật lâu, không ngờ hôm nay nó lại muốn rời đi với người khác…
Nỗi đau chia ly này làm nàng rất khổ sở.
Hổ trắng lớn ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen của Trình Dao, gật đầu với thái độ kiên định.
Nỗi buồn của Trình Dao lại tăng thêm một chút nhưng nàng không thể ép buộc Đại Bạch ở lại. Nàng hít sâu vài hơi rồi nói: “Được thôi, mi đi đi.”
“Dao Dao!” Cố Hựu Kỳ trừng to mắt.
Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ cũng liếc nhau một cái, đều rất bất ngờ với quyết định của Trình Dao.
"Đại Bạch không phải một món đồ thuộc về tôi, nó muốn đi đâu thì đi đó. Nếu một ngày nào đó Đại Bạch nhớ đến tôi thì có thể trở về tìm tôi.” Trình Dao gần như kìm nén nỗi buồn khi nói những lời này, nhìn thấy cái đuôi của Đại Bạch vui vẻ nhẹ nhàng vẫy vẫy, nàng không hề hối hận vì đã nói vậy.
Trình Dao mím môi, đứng dậy từ dưới đất, nói với hai người Kiều Nghệ: “Giao Đại Bạch cho hai người vậy, mong là hai người có thể chăm sóc cho nó thật tốt. Nếu Đại Bạch xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu!”
Lời nói tàn nhẫn của nàng đối với hai người Kiều Nghệ chỉ như gãi ngứa. Cho dù nàng không nói, bọn họ cũng sẽ không để hổ mẹ xảy ra chuyện gì cả.
Cứ như vậy, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ dẫn theo hổ trắng lớn rời khỏi căn cứ Đông Nam, đi về hướng công viên động vật hoang dã ở thành phố Lang.
Dọc theo đường đi, có lúc Kiều Nghệ sẽ nói chuyện với hổ mẹ về những chuyện bọn họ đã trải qua, có khi cô lại dạy hổ mẹ học chữ.
Đến công viên động vật hoang dã ở thành phố Lang, hổ mẹ đã có thể dừng những chữ viết đơn giản để bày tỏ suy nghĩ của mình.
Khi bọn họ tìm thấy hổ cha, nó vừa mới thăng cấp lên cấp 3, vừa mới thức tỉnh trí thông minh, nhưng điều này không hề cản trở việc nó nhận ra hổ mẹ.
Kiều Nghệ nhìn hổ cha lại hóa thân thành hình tượng hổ simp chúa trong trí nhớ, hổ mẹ liên tục ghét bỏ nó, cô ngả người vào vòng tay của người đàn ông bên cạnh, nở nụ cười hạnh phúc.
“À, chúng ta có nên đi tìm Tiểu Thụ không nhỉ?”
“Ừm.”
“Ôi chao, không biết Tiểu Thụ đã có trí tuệ chưa nữa.”
“Chắc là có đấy.”
Sau khi ra quyết định đi tìm cây non mini, Kiều Nghệ hỏi ý kiến Đại Bạch. Sau khi biết chúng nó cũng muốn đi theo thì cô càng vui vẻ hơn.
Bọn họ đi cả quãng đường dài không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng tìm được cây non mini trước khi cảnh trong mộng kết thúc. Dựa theo thủ đoạn lúc trước, khi bọn họ thành công bắt cóc cây non mini cũng là lúc giấc mộng này đột ngột kết thúc.
Kiều Nghệ chậm rãi mở mắt ra, ký ức bị Tiểu Bảo phong ấn lại hiện về, cô chậm rãi mỉm cười.
“Em trở về rồi.”
Thẩm Chi Hủ ôm chặt Kiều Nghệ, vùi đầu vào vai cô nhẹ nhàng cọ cọ.
"Đúng vậy, chúng ta trở về rồi.” Kiều Nghệ sờ lên tóc anh: "Cuối cùng lần này cũng toàn vẹn rồi.”
Thẩm Chi Hủ ngẩng đầu, hôn lên môi cô.
Đúng vậy, toàn vẹn rồi.
Bởi vì có Ngao Ngao, anh sẽ không còn ghét bỏ những ký ức ở kiếp trước nữa.
Ừm, chỉ tiếc mỗi cái đuôi kai thôi.
Trong lúc Thẩm Chi Hủ tiếc nuối, hai đứa nhỏ len lén mở cửa phòng, thở phì phò bò lên giường, chen vào trong lòng bọn họ.
“Cha mẹ à, có phải cha mẹ quên mất Đại Bảo Tiểu Bảo rồi không?”
Hai đứa bé giống nhau như đúc chớp chớp mắt nói.
Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đứng dậy, mỗi người ôm một đứa.
“Làm sao có thể chứ? Đại Bảo, Tiểu Bảo là báu vật của cha mẹ kia mà!”
Kiều Nghệ hôn chụt lên má Tiểu Bảo, khiến cho đôi má trắng nõn của cô bé đỏ bừng.
Đại Bảo thấy thế cũng noi gương mẹ mình, hôn lên má cha vì cậu bé biết đời nào ông cha già lại đi hôn mình, cậu đành phải tự thân vận động thôi.
Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ thấy thế thì nhìn nhau cười một tiếng, sự ấm áp đầy ắp cả căn phòng.
HOÀN TOÀN VĂN