Bốn mét! Ba mét! Hai mét! Khi hổ mẹ ngày càng đến gần hươu đực, trái tim của Kiều Nghệ dường như nhảy bật lên đến tận cổ họng, cô căng thẳng đến không chịu nổi, đôi mắt dán chặt vào hổ mẹ không rời một li.
Đúng lúc ấy hình như có một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc vang lên, hai tai con hươu đực đang cúi đầu ăn cỏ bỗng giật giật rồi dường như có cảm giác mà quay đầu lại, sau khi phát hiện ra có một con hổ trắng lớn đang từng bước áp sát thì giật mình nhảy lên, căng chân bỏ chạy.
Con hưu di chuyển, hổ mẹ cũng di chuyển.
Bóng dáng hổ mẹ lao đi mạnh mẽ giống như một cây tên b ắn ra khỏi cung, chạy vọt về phía trước.
Chỉ thấy hổ mẹ đuổi theo phía sau hươu đực, móng vuốt sắc nhọn hung hăng chộp lấy mông hươu đực hiện ra miệng vết thương đầm đìa máu tươi.
Hươu đực đau đớn kêu lên thảm thiết nhưng tốc độ chạy không những không suy giảm mà ngược lại còn tăng lên.
Hổ mẹ cũng dựa vào sức lực đang nắm lấy mông hươu đực mà bật nhảy mạnh lên, miệng hổ mở rộng, nhanh chóng và chuẩn xác c ắn vào cổ họng hươu đực, chặn đứng hành động của nó.
Hổ mẹ và hươu đực cùng rơi xuống đất, con hươu bị hổ mẹ cắn cổ họng vẫn còn tiếp tục giãy giụa không ngừng.
Dần dần, động tác của hươu đực ngày càng yếu đi và ngay sau đó nó dừng lại, bốn chân thỉnh thoảng co giật vài lần.
Trước đây Kiều Nghệ đã từng xem một bộ phim tài liệu về cách hổ săn mồi trong thế giới động vật, nhưng xem trên TV và chứng kiến tận mắt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cô đã bị cảnh tượng này ảnh hưởng không nhỏ, sâu sắc nhận ra rằng con hổ trắng lớn trước mắt này không chỉ là một con hổ mẹ hiền lành dịu dàng mà còn là một kẻ săn mồi hung dữ đứng đầu trong tự nhiên.
Hươu đực đã hoàn toàn câm lặng, hổ mẹ vẫn đang cắn chặt cổ họng của hươu đực.
Ba phút sau, hổ mẹ mới thả lỏng miệng ra rồi ngước mắt lên nhìn hổ con cách đó không xa vẫn còn đang ngơ ngác ngồi xổm ở kia, nó cúi đầu gầm lên một tiếng.
Đến lúc này Kiều Nghệ mới bừng tỉnh như người ở trong mộng, cất bốn chân ngắn tũn đi về phía hổ mẹ.
Khi khoảng cách giữa hai bọn họ dần được rút ngắn, mùi máu càng trở nên nồng nặc.
Kiều Nghệ không thể diễn tả được tâm trạng của mình như thế nào mà chỉ nhìn vào con hươu đực đã chết với ánh mắt phức tạp.
Hổ mẹ thấy hổ con đi tới lúc này mới cúi đầu, móng vuốt sắc bén xẹt qua chiếc mông bị thương của hươu đực lộ ra phần thịt non dưới da lông.
“Rống…”Xong xuôi, hổ mẹ ngẩng đầu lên gầm với Kiều Nghệ một tiếng.
Kiều Nghệ hiểu ý của hổ mẹ, nó đang bảo cô ăn phần thịt mềm ở mông con hươu đực!Nhưng Kiều Nghệ tận mắt nhìn thấy cảnh hươu đực bị săn lúc này vẫn chưa thích ứng được nên không thể nào há miệng.
Cái đầu tròn nho nhỏ của Kiều Nghệ lắc lắc, dùng hành động để từ chối hổ mẹ.
Không, không, không, mẹ ăn một mình là được rồi.
Hai mắt của hổ mẹ trừng lớn hoàn toàn không cho phép Kiều Nghệ có ý từ chối, nó dùng mũi đẩy đẩy cái mông nhỏ của Kiều Nghệ về phía con hươu đực.
Kiều Nghệ không kịp phòng bị nên ngã chúi vào mông con hươu đực theo lực đẩy của hổ mẹ, mặt dính đầy máu.
Kiều Nghệ: “! ”Mẹ thân yêu à, có ai lại đi hãm hại con mình như mẹ không thế? (;¬_¬)Kiều Nghệ giãy giụa đứng lên, bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hổ mẹ một cái.
Hổ mẹ không cảm nhận được oán niệm của hổ con mà chỉ nâng móng vuốt của mình lên lười biếng li3m vết máu trên đó, thỉnh thoảng còn nhìn Kiều Nghệ dường như đang bảo cô nhanh chóng “ăn cơm” đi.
Kiều Nghệ càng thêm bất đắc dĩ, quay đầu nhìn máu thịt tươi sống đã được dọn sẵn ra trước mặt mình, sau khi hoàn toàn công tác chuẩn bị tâm lý, cô cắn răng cúi đầu dùng hàm răng sữa nhỏ của mình cắn một miếng.
Mùi máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong khoang miệng, với tình trạng của Kiều Nghệ hiện giờ mà nói thì vẫn có thể chấp nhận được, thậm chí còn thấy ngon miệng là đằng khác nhưng bây giờ cô không thể vượt qua được rào cản tâm lý của mình, luôn có một suy nghĩ muốn nôn ra.
Ấy vậy mà khi cô nhìn thấy ánh mắt mong ngóng của hổ mẹ, Kiều Nghệ lại chịu đựng, dùng sức cắn xé máu thịt.
.