Chí Dị Huyền Nghi Chi Tương Tư Môn

Chương 4

“Vi Trường Ca, có phải ta đang nằm mơ hay không?”

Tô Vọng Ngôn nhìn cảnh tượng trước mắt, thì thào đặt câu hỏi.

Vi Trường Ca cười khổ —— mùa đông này, y vốn muốn tìm một nơi an tĩnh, cùng Tô Vọng Ngôn thong thả uống rượu bên lò sưởi, bất quá hiện tại xem ra là không có khả năng nữa.

“Có khi nào ngươi nhớ nhầm chỗ hay không?”

Tô Vọng Ngôn nhìn xung quanh, lông mày cau lại, suy nghĩ nửa ngày, khẳng định: “Nhất định không sai. Đêm đó, ta ở chính chỗ rẽ phía trước kia thấy ngọn đèn, ta đi đến nơi, gõ cửa, rồi Lăng Tiêu đi ra… Ta nhớ rất rõ ràng, bên song cửa còn có một bụi trúc —— gian nhà tranh đó ở chỗ này, nhất định không sai.”

Vi Trường Ca thở dài “Thế nhưng hiện tại, ta chỉ thấy nơi đây không có nhà tranh gì, cũng chẳng có bụi trúc nào.”

—— Không có nhà tranh, không có bụi trúc.

Trước mắt là một sườn núi cây cỏ hoang vu, thoai thoải kéo dài đi xuống, nối liền với đường và một tòa núi nhỏ đằng sau cách đó không xa. Trên sườn núi, bụi cây héo rũ, cỏ dại vô danh hỗn độn dây dưa cùng một chỗ, tình cảnh đó, như là đã sinh trưởng ba mươi năm rồi. Một hồi lâu, hai người đều không nói gì, chỉ là ngơ ngác nhìn bãi đất hoang trước mắt.

Đột nhiên Tô Vọng Ngôn nói: “Có khi nào có ai đó hủy gian nhà tranh đi rồi không?”

“Vậy thì là ai? Vì sao muốn hủy một gian nhà tranh?”

Tô Vọng Ngôn thở dài: “Ta không biết.”

Cậu đi tới bên sườn núi, cúi người dúm một nắm bùn đất lên nhìn một chút, lẩm bẩm “Quái, không phải là đất mới… Những cây cỏ này cũng không phải mới mọc… Lẽ nào ở đây chính là một sườn núi cỏ hoang? Nhưng buổi tối hôm đó, ở đây rõ ràng là gian nhà a?”

Tô Vọng Ngôn kinh ngạc nhìn trước mắt, hồi lâu sau, xoay người lại nhìn Vi Trường Ca “Vi Trường Ca, có phải ta đang nằm mơ hay không?”

Vi Trương Ca vẫn như cũ không thể làm gì khác hơn là cười khổ: “Ta chỉ biết là nếu những cây cỏ này cũng không phải mới mọc, vậy một tháng trước, ở đây tuyệt đối không thể là gian nhà.”

Tô Vọng Ngôn nhìn y nửa ngày, nhịn không được lại thở dài.

Tới phân đà Cẩm Thành của Thiên Hạ bảo, chuyện thứ nhất Vi Trường Ca làm chính là phái người tới con đường ngoài thành tìm một gian nhà tranh, lại phái người ra xung quanh Cẩm Thành tìm hiểu tung tích của Lăng Tiêu.  Tới khi y an bài xong mọi thứ trở về, Tô Vọng Ngôn vẫn ngồi không nhúc nhích ở trong noãn các (buồng có lò sưởi?), mím chặt môi, có vẻ rất suy tư.

Thấy y đi vào, thở dài, nhẹ giọng nói “Ta vẫn nghĩ không ra.”

Vi Trường Ca ngồi vào bên cạnh cậu “Có lẽ ban đêm quá tối, ngươi không nhớ vị trí chính xác. Ta đã để Vi Kính đưa người tới phụ cận dò xét, chỉ cần thật sự từng có một gian nhà tranh như thế, cho dù đào sâu ba thước, Thiên Hạ bảo cũng có thể tìm ra.”

Tô Vọng Ngôn lắc đầu nói: “Ta không nghĩ ra chính là điều này. Ta dám khẳng định, buổi tối hôm đó, ta thực sự thấy một gian nhà tranh, còn đi vào trong. Nhưng gian nhà tranh này giờ lại không thấy —— một gian nhà tranh đang yên đang lành, không thể nào tiêu thất vào hư không, khả năng duy nhất, chính là có người dỡ bỏ gian nhà đó đi, hoặc là thiêu hủy rồi.”

“Nếu thật là như thế, vậy là ai, vì sao làm vậy?”

“Đó là thứ nhất. Thứ hai, gian nhà kia không thấy nữa, nhưng lại thêm một sườn núi đầy cỏ hoang, đây là có chuyện gì? Ta đã tỉ mỉ kiểm tra, trên mặt đất không có tro tàn sau khi bị lửa thiêu, đất cũng không bị đào xới, cỏ dại này, cũng không phải gần đây mới mọc. Nói cách khác, khối đất đó, xác thực vốn là một sườn núi cỏ hoang, thậm chí căn bản không có khả năng từng có một gian nhà tranh. Nhưng nếu như thế, nhà tranh mà ta nhìn thấy, rốt cuộc là từ đâu tới?”

Vi Trường Ca trầm ngâm hồi lâu, nói “Ta nghe nói khách thương trên sa mạc, thường gặp ảo ảnh. Đình đài lầu các, điêu lương họa đống, tất cả đều rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng mặc kệ đi thế nào, cũng vĩnh viễn không tới được nơi đó.”

“Ngươi nói thứ ta nhìn thấy cũng là ảo giác?” Tô Vọng Ngôn trừng mắt nhìn y, nói “Ta và Lăng Tiêu nói chuyện một đêm, có phải cũng là ảo giác của ta hay không? Nếu thực sự là ảo giác, vậy bức Hình Thiên đồ đó làm thế nào tới được tay ta?”

Vi Trường Ca vội cười bồi “Ta chỉ là nghĩ tới đó, thuận miệng nói chút mà thôi.”

“Mà nếu không phải ảo giác, vậy sao gian nhà tranh lại biến thành sườn núi cỏ hoang?” Tô Vọng Ngôn chăm chú suy nghĩ hồi lâu, rồi lại thở dài, lo lo lắng lắng nói “Không biết Lăng phu nhân hiện tại ở đâu… Có khi nào bị kẻ thù tìm tới cửa, sẽ đối với nàng bất lợi hay không? Nàng bỏ đi, hay là bị người ta mang đi rồi?”

Vi Trường Ca cười khổ nói: “Ta đoán hơn phân nửa là do cừu gia gây nên, bằng không lấy đâu ra yêu ma quỷ quái, đem một sườn núi cỏ hoang lạ hoắc chuyển tới…”

Nói đến đây, nhãn tình sáng lên, đột nhiên dừng lại, giương giọng kêu “Người đâu!”

Ngoài cửa lập tức có một thủ vệ trẻ tuổi đi vào, hành lễ, cung kính nói: “Bảo chủ có gì phân phó?”

Vi Trường Ca hưng phấn mà đứng lên, đi qua đi lại vài bước, nói “Ra ngoài thành nói cho Vi Kính, bảo hắn tìm người ở phụ cận hỏi cho rõ ràng, chỗ đó trước kia rốt cuộc dùng làm gì.”

Thủ vệ nọ nhận lệnh, vội vã lui xuống.

Lai nghe ‘ba ba’ hai tiếng, Tô Vọng Ngôn vỗ tay cười nói “Biện pháp hay! Sao ta lại không nghĩ tới! Xung quanh tuy hẻo lánh, nhưng thường có người đi qua, gặp qua gian nhà đó!”

Vi Trường Ca cười nói: “Không sai. Nếu như nơi đó trước đây thật sự là gian nhà tranh, ta đại khái cũng biết, đối phương là làm thế nào đem biến thành sườn núi cỏ hoang rồi.”

Tô Vọng Ngôn ngạc nhiên nói: “Nga?”

Vi Trường Ca mỉm cười, thanh thanh giọng, rồi mới chậm rãi nói “Thiên Hạ bảo có một vườn mẫu đơn.”

Tô Vọng Ngôn hơi nghiêng nghiêng đầu, nghe y nói tiếp.

“Mảnh vườn mẫu đơn đó, là tâm can bảo bối của lão gia tử nhà ta. Khi ta còn bé, từng có một lần nghịch ngợm, giẫm cả khu vườn loạn thất bát tao. Mẫu thân sợ ta bị phạt, vội vã sai hoa tượng(thợ trồng hoa) đem những cây mẫu đơn đồng loại đồng sắc từ nơi khác trồng vào trong vườn. Muốn đổi chỗ cho mẫu đơn phải đào đất, nhưng màu đất đổi mới hoàn toàn, sẽ không thể gạt được lão gia tử nữa.” Vi Trường Ca ngừng một chút, nói tiếp “Vì vậy mẹ ta liền để hoa tượng lấy đi một lớp đất bằng phẳng, rồi đem mẫu đơn ở nơi khác cùng với từng mảng từng mảng đất phẳng cắt bỏ kia, rải vào trong vườn. Không quá một canh giờ, mảnh vườn mẫu đơn đó thoạt nhìn lại giống y như trước! Đến một chút vết tích đất mới cũng không lộ ra!”

Tô Vọng Ngôn lộ ra vẻ bừng tỉnh, nhẹ giọng nói “A, ta hiểu rồi! Ngươi là hoài nghi có người dùng biện pháp đó cắt cây cỏ ở nơi khác, đem rải ở chỗ kia, che đậy vết tích của căn nhà tranh lúc trước!”

Vi Trường Ca chỉ cười không nói.

Tô Vọng Ngôn suy nghĩ một chút, lẩm bẩm “Ân, cứ cho là như vậy —— chỉ là không biết là ai, vì sao phải làm như vậy.”

Vi Trường Ca nói “Nếu thực sự là dùng cách đó, cây cỏ này tất nhiên sẽ bị cắt từ một địa phương gần đó tới. Huống hồ muốn vận chuyển, trồng lại một mảng sườn núi đầy cây cỏ lớn như vậy, đương nhiên cần tới không ít thời gian và sức người, chúng ta phái thêm mấy người ra ngoài, trong vòng hai ba ngày, không tin sẽ không tìm ra đầu mối.”

Tô Vọng Ngôn cười gật đầu, lòng nhẹ nhõm, liền có tâm tư vui đùa, kéo kéo Vi Trường Ca, hỏi “Vậy mẫu đơn thì sao? Sau đó lão bảo chủ có phát hiện ra không?”

Vi Trường Ca giả vờ than thở “Lão gia tử vốn không thấy có gì bất thường, chỉ là giày của ta giẫm vào bùn hoa, không cẩn thận bị dính cánh hoa, lúc bước đi bị lão gia tử thấy được. Kết quả ông già vừa hỏi, ta liền thành thật khai hết, đương nhiên lại bị hung hăng giáo huấn một trận.”

Hai người cùng cười ha hả.

.

Sau khi dùng bữa trưa, chơi cờ mới được nửa ván, liền nghe ngoài cửa có một tiếng ho nhẹ, Vi Kính phóng nhẹ cước bộ đi vào.

Tô Vọng Ngôn buông quân cờ đen trong tay, vội vã hỏi “Tìm được rồi sao?”

Vi Kính đáp: “Hồi Tô đại công tử, huynh đệ phái ra hỏi thăm chung quanh, không ai biết Lăng Tiêu là ai. Thuộc hạ lại dẫn người theo hình dung của Tô công tử tìm hai mươi dặm quanh đó, đều tìm không được căn nhà tranh như thế. Thuộc hạ hỏi qua những người sống trong làng gần đấy, đều nói vùng kia hoàn toàn hẻo lánh, đừng nói là ở, bình thường đến người đi đường cũng rất ít, và không nghe qua có gian nhà tranh nào.”

Vi Trường Ca vốn tưởng rằng nơi đó có căn nhà tranh, rồi bị người ta hủy đi, đổi thành sườn núi cây cỏ, nghe đến đó, không khỏi sửng sốt, vẻ mặt Tô Vọng Ngôn cũng đầy kinh ngạc.

Vi Kính nói: “Thuộc hạ nghĩ, đại công tử nếu từng thấy gian nhà tranh đó, vậy tìm không được gian nhà cũng tìm được chút dấu vết, bởi vậy điều tra khắp nơi, kết quả tìm được một mục đồng. Mục đồng kia nói, vùng đó vào mùa hè một khi gặp trận mưa xối xả, trên núi dễ có lở đất, vì vậy luôn không có người ở, ngay đến người đi đường cũng ít đi qua đó. Chỉ có hắn bởi vì nhà nghèo, nơi kia lại là bãi cỏ vô chủ, vậy nên thường thả trâu tới đó, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua căn nhà tranh nào.

“Thuộc hạ liền hỏi hắn, dạo gần đây phụ cận có quái sự gì không. Mục đồng suy nghĩ hồi lâu, nói là không có, chỉ là đầu tháng trước có hai ngày, có một cây cầu gỗ gần đó bị hỏng, đi tới chỗ đó phải vòng đường xa, bởi vậy mấy ngày qua không tới sườn núi cây cỏ này thả trâu. Hắn còn nhớ rõ ngày cầu hỏng là mùng bốn đầu tháng mười một —— vừa vặn chính là ngày mà Tô công tử đi qua sườn núi này!”

Tô Vọng Ngôn vui vẻ nói “Không sai, ngày đó bởi vì cầu bị hỏng, ta mới lỡ hành trình, phải qua đêm ở nơi hoang dã. Sau đó lúc từ Cẩm Thành trở lại Lạc Dương, cầu đã sửa xong, vì vậy không đi qua đó nữa.”

Vi Trường Ca gõ nhẹ mặt bàn “Trong hai ngày muốn làm ra một gian nhà tranh rồi dỡ xuống, kỳ thực không khó. Chỉ là một khi động vào đất, tất nhiên sẽ lưu lại đầu mối, mà những bụi cỏ dại kia cũng tuyệt đối không thể trong thời gian một tháng ngắn ngủi có dáng vẻ như vậy.”

Vi Kính chờ hai người nói xong, mới tiếp “Còn có một việc. Thủ hạ đi tới sườn núi Diêm Vương, nhưng tìm khắp nơi, cũng không thấy mộ phần phía trước có ba cây liễu…”

Tô Vọng Ngôn nghẹn lời: “Không có?”

Vi Kính vội nói: “Bất quá người được phái tới giáo phường nói rằng, xác thực có một người là Chu tam nương tử! Chuyện ba cây liễu đó, cũng là có thật! Ta nghĩ thầm, nếu mộ phần của Chu tam nương và ba cây liễu đều có, vậy ở sườn núi Diêm Vương không tìm ra ba gốc cây kia, nhất định là có mưu mô gì đó —— ba cây liễu kia, hoặc là bị chuyển đi, hoặc là bị chặt, làm vậy, chắc là để không ai có thể dựa vào ký hiệu này mà tìm được mộ phần của Chu tam nương tử. Vì vậy ta lại dẫn người lên sườn núi Diêm Vương một chuyến.”

Tô Vọng Ngôn vội hỏi: “Tìm được rồi sao?”

“Tìm được rồi.” Vi Kính cười cười, nói “Có một huynh đệ phát hiện bên cạnh một phần mộ cũ có ba ngôi mộ mới, ba phần đó xem ra mới chỉnh đốn lại gần đây, kỳ quái chính là, trước mộ phần vừa không có tế phẩm gì, vừa không rải vàng mã. Ta sai người đào một ngôi mộ lên, bên trong hóa ra là một gốc cây đã bị chặt. Còn hai ngôi mộ còn lại, lúc đào ra, cũng là mỗi phần chôn một cây —— thuộc hạ đoán rằng, có lẽ là đối phương tuy chặt cây đi, nhưng rễ cây ăn sâu thì không dễ dàng đào lên được, đành phải đắp ba ngôi mộ mới ngay tại chỗ để che giấu.”

Tô Vọng Ngôn nghe vậy, nhãn tình sáng lên, lập tức lại nhíu mày. Cậu xoa xoa trán, một lát, mệt mỏi thở dài “Đầu tiên là khuya khoắt, gặp phải mấy kẻ chẳng biết là người hay quỷ muốn đi mừng thọ người chết; tiếp theo thì ở gian nhà tranh thấy Lăng Tiêu đã nhiều năm không gặp, bảo ta mang một bức tranh kỳ lạ tới cho Tam thúc; đợi ta đưa tín vật của nàng cho Tam thúc rồi, thì cả người lẫn gian nhà đều biến mất sạch trơn —— còn có cái gì Vương gia tiên sinh, Vong thế cô nương… Hiện nay, ngay đến cây liễu trước mộ phần Chu tam nương, cũng không biết vì cái gì, bị người nào chém đứt rồi…”

Dừng một lúc, nhịn không được lại nói “Có khi nào ta đang nằm mơ không nhỉ?”

Vi Trường ca cười nói “Nếu ngươi đang nằm mơ, ta đây chẳng phải là ở trong mộng của ngươi sao? Đợi ngày nào đó ngươi tỉnh mộng, vừa mở mắt ra, cái gì Thiên Hạ bảo, cái gì Vi Trường Ca, hết thảy đều chưa từng có… Ta đây phải làm sao bây giờ?”

Tô Vọng Ngôn không khỏi bật cười, chợt thu lại tiếu ý, than thở “Nhưng chuyện này, cũng thực sự quá cổ quái!!! Vi Trường Ca, ngươi nói ba cây liễu kia, có vấn đề gì?”

“Dù là chúng nó vốn có vấn đề gì, hiện tại cũng không nhìn ra nữa.” Vi Trường Ca thở dài “Theo ý của ta, chuyện này chúng ta vốn không nên xen vào. Nếu không tìm được Lăng Tiêu, thì quên đi thôi.”

Nói đến đây, lại dường như nghĩ tới gì đó, híp mắt cười “Cẩm Thành này cũng không tệ, chi bằng chúng ta ở đây qua một mùa đông ấm áp, tới mùa xuân, lại quay về Lạc Dương, thế nào?”

Tô Vọng Ngôn liếc y một cái, lặng lẽ trong chốc lát, bất chợt cười lạnh “Ta đoán, bọn họ chuyển gian nhà tranh, chặt cây liễu, đơn giản là không muốn ta quản việc không đâu này —— chuyện này đích xác không liên quan tới ta, chỉ là, người ta càng không muốn để ta biết, ta lại càng phải làm cho ra nhẽ.”

Vi Trường Ca ngẩn người, thì thào than thở “Ta biết ngay mà, tính tình này của ngươi, sợ là cả đời cũng không sửa được…”

Tô Vọng Ngôn chớp chớp mắt nhìn y, thật là vô tội “Nếu Vi bảo chủ muốn ở lại đây qua mùa đông, thì cứ tự nhiên.”

Vi Trường Ca bình tĩnh nhìn cậu một lát, bỗng nhiên duỗi thắt lưng, cười ha hả “Mà thôi, mà thôi! Ta vốn là người trong mộng của ngươi, chỉ sợ Tô đại công tử nổi giận một cái, không chịu nằm mơ, mở mắt tỉnh táo, ta đây liền thành ‘nhất thời’ rồi —— mặc kệ Tô đại công tử muốn làm cái gì, Vi Trường Ca phụng bồi là được!”

Tô Vọng Ngôn nghe xong, vậy mà lại hoàn toàn không có nửa điểm cảm động, ngược lại lấy tay che miệng, lười biếng ngáp một cái. Trên gương mặt tuấn tú viết rõ ràng hai chữ ‘Vô vị’.

Vi Trường Ca vừa khó hiểu vừa xấu hổ, nhất thời không biết để chân tay vào đâu cho xong.

Lại nghe thấy Tô Vọng Ngôn ở đối diện nhỏ giọng oán giận “Nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng phải theo ta cùng đi thăm dò? Lần nào cũng mấy lời lẽ cũ rích đó, quá không thú vị rồi…” Nói xong, lé mắt sang nhìn Vi Trường Ca, thở thật là dài, dáng vẻ ngược lại như thể rất không hài lòng.

Vi Trường Ca á khẩu không trả lời được.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một hồi lâu, cũng không nói gì.

Rốt cuộc nghe được Vi Kính hỏi một câu: “Bảo chủ, chúng ta tiếp theo nên làm gì bây giờ?”

Vi Trường Ca như trút được gánh nặng, vội nói “Đối phương có nhiều hành động như vậy, ở Cẩm Thành không tra ra được mánh khóe gì, ta thấy, không bằng chúng ta trực tiếp tới điền bắc cầu kiến Nguyệt Tương Tư, xem có thể biết được lai lịch của Lăng Tiêu từ chỗ nàng hay không.”

“Được —— bất quá, ta đi điền bắc, là bởi vì ta đáp ứng với Lăng phu nhân, phải giúp nàng tìm Tam thúc ra cầu Nguyệt Tương Tư báo thù thay nàng. Về phần lai lịch của Lăng phu nhân, không phải nàng cũng đã nói rõ ràng rồi sao, hà tất hỏi lại? Huống chi nàng chính là bạn cũ của Tam thúc, Tam thúc…”

Chỉ nói phân nửa đột nhiên dừng lại, không biết Tô Vọng Ngôn nghĩ tới gì, bỗng nhảy dựng lên.

“Vi Trường Ca! Ta biết chúng ta nên đi chỗ nào rồi!”

“Nơi nào?”

“Trường Nhạc trấn!”

“Trường Nhạc trấn?”

Vi Trường Ca ngạc nhiên nói “Đó là nơi nào?”

Tô Vọng Ngôn vẻ mặt hưng phấn “Ta đột nhiên nhớ ra, buổi tối hôm đó, Lăng Phu nhân từng nhắc tới địa danh ‘Trường Nhạc trấn’ với ta tới hai lần! Lần đầu, nàng nói nàng là người Trường Nhạc trấn. Sau đó lúc đưa cho ta Hình Thiên đồ, lại nhờ ta nói cho Tam thúc, là Lăng Tiêu Trường Nhạc trấn đưa. Lúc Tam thúc nghe xong, còn thuận miệng nói một câu ‘Trường Nhạc trấn? Không đúng a, nàng hẳn là người Cô Tô.’

Lúc đó ta không lưu ý, vừa rồi mới đột nhiên nhớ ra, sau đó ngươi nói tới, ta mới nghĩ có chỗ sai. Tính tình của Tam thúc ta rõ nhất, chuyện hắn không biết rõ, sẽ không tùy tiện nói ra một chữ. Hắn nói Lăng Tiêu là người Cô Tô, vậy nhất định không sai! Một người tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ nói sai nguyên quán của mình ——”

“Mà Lăng Tiêu không chỉ nói sai thôi, còn sai liên tiếp hai lần.”

“Chính xác! Vậy nên, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt, khiến Lăng phu nhân không thể nói thẳng, chỉ có thể dùng phương thức này để ám chỉ với ta!”

Vi Trường Ca nói “Vậy nên ngươi nghĩ tiếp theo chúng ta nên tới Trường Nhạc trấn?”

Tô Vọng Ngôn gật đầu nói “Dù là ở Trường Nhạc trấn chúng ta không gặp được Lăng phu nhân, nơi đó cũng nhất định có thứ gì đó nàng muốn chúng ta biết.”

“Thế nhưng, còn có một vấn đề.” Vi Trường Ca dừng một chút, cười nhàn nhạt “Trường Nhạc trấn này, rốt cuộc là nơi nào?”

***

Hí hí, may mah đoạn này không có gì phải chú thích nhiều, cũng không có thơ thẩn :”>

Chương này bạn Vi dễ thương quá > v < Mặt dày tự nhận là “người trong mộng” của em nó kìa XDDDD~
Bình Luận (0)
Comment