Chỉ Dịu Dàng Với Mỗi Em

Chương 13


Editor: Hoa, Nơ, Jen
Beta: Jen
Tòa nhà Công nghệ Tương lai từ ngoài vào trong đều có thiết kế rất tinh tế, hình dáng cung vát, trên đỉnh của tòa nhà là một màn hình LED 4D khổng lồ, chiếu quảng cáo AI mới nhất được phát triển bởi Công nghệ Tương lai.
Người máy có vẻ ngoài không khác con người là bao, đầu ngón tay đang xoay quả bóng rổ.

Giây tiếp theo, người máy ném quả bóng trông như phá tan được màn hình, trúng vào trái tim của tất cả những người đi ngang qua tòa nhà Công nghệ Tương lai.
Mà quả bóng rổ xuyên qua màn hình trong tích tắc nổ tung như pháo hoa, từ từ hiện ra khẩu hiệu gồm tám chữ "Công nghệ Tương lai, xây dựng tương lai".
Từ lâu, màn hình LED 4D của Công nghệ Tương lai đã được coi là địa điểm check-in, thu hút rất nhiều người đến xem và trải nghiệm.
Lúc này, Yến Bạch đang ngửa đầu nhìn lên màn hình LED kia, những mẩu quảng cáo lặp đi lặp lại, vậy mà anh nhìn hoài cũng không thấy chán.
Trì Noãn Noãn nhấc hộp đồ ăn sáng lên, vốn dĩ muốn hỏi đối phương vì sao đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng khi thấy anh liên tục nhìn chằm chằm lên màn hình LED, khóe mắt cong cong, môi mỏng cũng câu lên một độ cung đẹp mắt, xem ra anh rất thích cái quảng cáo này, cầm lòng không đậu sửa lại lời nói: "Cậu thích cái đó sao?"
Nghe vậy, Yến Bạch gật đầu, đôi mắt anh vẫn dừng trên màn hình lớn, xem rất chăm chú, mãi cho đến khi —
"Ở đó!" Yến Bạch giơ ngón tay chỉ vào cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, giống như nhìn thấy điều gì hay ho nên muốn chia sẻ với người khác, vui vẻ nói với cô: "Là tên của chị."
Hàng mi dưới cặp kính bạc run lên, Trì Noãn Noãn ngước lên nhìn.
Trên màn hình LED 4D khổng lồ, ở chỗ người máy ném quả bóng rổ hiện ra dòng chữ "Người phụ trách hạng mục: Trì Noãn Noãn" trong vài giây rồi nhanh chóng biến mất, ngay sau đó là pháo hoa rực rỡ cùng với khẩu hiệu của Công nghệ Tương lai.
Người máy thể thao có hình người này xác thực là thiết kế của cô.

Có thể vì cách một đoạn thời gian sẽ phát lại quảng cáo của dự án này, nên không chỉ Trì Noãn Noãn mà các nhân viên của Công nghệ Tương lai cũng dần mất đi sự hào hứng so với lần đầu tiên nhìn thấy quảng cáo này.

Lúc đầu, mọi người nhìn thấy tên cô trên đó đều rất ghen tị, các thành viên trong đội của cô mỗi ngày đều đến rất sớm, ngồi xổm dưới tòa nhà, chỉ vì muốn thấy tên cô nhấp nháy hết lần này đến lần khác.
Thời gian dần trôi, nhiệt huyết cũng đã biến mất.
Hơn nữa bọn họ mất dần nhiệt tình cũng đâu chỉ với riêng dự án robot thể thao này đâu.
Giống như trong hai năm qua, cho dù cô có hoàn thành bao nhiêu dự án lớn nhỏ, cũng sẽ không có bất ngờ gì đối với cấp cao của Công nghệ Tương lai.

Giống như cô vốn phải thực hiện dự án như vậy, đồng nghĩa với cái mỹ danh "Thiên tài" mà bọn họ đã đặt, cô nhất định phải đứng trên đỉnh cao, không thể thất bại, chỉ có thể thành công.
Thành công, không ai háo hức, bọn họ chỉ coi đó là lẽ đương nhiên.
Thất bại, lại có vạn người phỉ nhổ, bọn họ chỉ cảm thấy cô có tiếng nhưng không có miếng, hoặc có thể là, cảm thấy cô đã hết thời.
Dần dần, cô đối với bọn họ mà nói, chỉ để làm mấy cái dự án thương mại có giá trị cao mà thôi.
Đã rất lâu rồi cô không thấy ai nhìn mình với ánh mắt như vậy.
Khát khao có, khâm phục có, thích thú có.
Lại chỉ vì cái tên dừng lại hai giây mỗi ngày trên màn hình 4Dkia.
Hình như có gió đang nổi lên, nhẹ nhàng thổi qua mái tóc của chàng trai trước mặt, mái tóc ngắn ngoan ngoãn để gió thổi bay, lộ ra đôi mắt đào hoa đẹp đẽ.
Đôi mắt lưu ly đen láy, tựa như vực sâu biển lớn chứa đựng vô số vì sao.
Chàng trai nói: "Mau nhìn kìa, tên của chị lại xuất hiện rồi!"
Trong nháy mắt này, giọng nói của anh nương theo làn gió, thổi vào tới tận trái tim cô.
Cô nói: "Ừm, nhìn thấy rồi."
Đây là năm thứ ba Trì Noãn Noãn làm việc ở Công nghệ Tương lai, trong ba năm đó, hôm nay là lần duy nhất cô đứng dưới tòa nhà to lớn này, xem màn hình quảng cáo gần nửa tiếng đồng hồ với một chàng trai quen chưa đầy một tháng.
Sau đó —
Người nào đó, bị chuột rút ở cổ.

Trì Noãn Noãn: "..."
Cạn lời.
Vài phút sau, cơn chuột rút qua đi, cuối cùng Yến Bạch cũng coi như sống lại.
Nếu Triệu Trạch Sinh biết mình ngẩng đầu lâu quá nên bị căng gân cổ, có lẽ cậu ta sẽ đâm chọc rằng mình già rồi, không dùng được nữa.
Để giảm bớt lúng túng, Yến Bạch hắng giọng một cái, giục Trì Noãn Noãn nhanh ăn bánh bao, để nguội sẽ không ngon nữa.
Trì Noãn Noãn cũng không vội ăn, cô tìm một băng ghế dài gần tòa nhà công nghệ rồi ngồi xuống, chân trái gác lên chân phải, hai tay khoanh lại đặt lên đầu gối.
Yến Bạch nhìn tư thế này của cô liền biết bản thân sắp bị xử rồi.
Quả nhiên.
"Nói đi, tại sao cậu lại ở đây?" Giọng điệu Trì Noãn Noãn lãnh đạm nhưng lại mang theo vài phần mạnh mẽ.
Nếu như thật sự chỉ vì đưa bữa sáng cho cô mà bỏ buổi học hôm nay, từ thành phố khác bay đến, cô có thể sẽ rất tức giận.
Còn về lý do cô giận, đại khái bởi vì đều xuất phát từ...!Sự quan tâm của một người mẹ già?
Cô bỏ ra hai mươi vạn để giúp anh "giải vây", sau đó lại thuyết phục anh đi theo con đường đúng đắn, chăm chỉ học tập.

Kết quả là hành vi hiện tại này của anh, có xứng với số tiền cùng với những lời nói tốt đẹp để thuyết phục của cô không?
Vẻ mặt Trì Noãn Noãn chậm rãi thay đổi, hồi chuông cảnh báo trong lòng Yến Bạch vang lên không ngừng.
Thật ra trên đường đến đây anh cũng đã nghĩ đến chuyện đó, tất cả đều là hiểu lầm, từ đầu chỉ có anh là ích kỷ, muốn lợi dụng sự hiểu lầm này để có thể liên lạc với cô, mới khiến cho hiểu lầm này ngày càng sâu thêm.
Nếu bây giờ không giải thích, e rằng trong tương lai sẽ càng khó nói hơn.

Chỉ là rõ ràng anh đã nghĩ kỹ nên nói như thế nào, nhưng khi thực sự đối mặt với cô, một câu "Tất cả chỉ là hiểu lầm" lại không nói ra khỏi miệng được.
Cô vừa mới trải qua sự phản bội, mà hiện tại anh cũng tiếp cận cô bằng những lời nói dối, có khi nào cô biết được sự thật, cả đời này anh cũng không còn cơ hội nào nữa?
Trước đây anh cũng không mong có một ngày được đứng bên cạnh cô, nhưng từ sau cuộc gặp gỡ bất ngờ trong quán bar, mọi tâm tư của anh cứ như bị vỡ đê, muốn kìm lại cũng không nổi.
Anh luôn muốn ở bên cạnh cô.
Anh thích cô.
Anh cần cô.
Tình yêu đã khiến anh trở nên cẩn trọng từng li từng tí, trên thương trường anh có thể quỷ quyệt khó lường ra tay tàn nhẫn, cũng có thể tự tin và quyết đoán trong các cuộc đầu tư tràn ngập nguy hiểm, nhưng khi đối mặt với người mình thích, anh thu lại tất cả sự sắc sảo của mình, trở nên thận trọng và ích kỷ không thể tả, không còn giống chính mình nữa.
Trì Noãn Noãn không biết rằng trong lòng Yến Bạch có nhiều rối rắm như vậy, cũng không biết rằng người đàn ông tự tin này khi đứng ở trước mặt cô sẽ có bao nhiêu tự ti.

Cô cho rằng chàng trai bị cô nói trúng tim đen, không khỏi nhíu mày: "Em trốn học chạy tới à?"
Lúc này, Yến Bạch cũng hạ quyết tâm.
Anh muốn đánh cược một lần.
Anh không muốn dùng lời nói dối để ở bên cô nữa, bất kể là hiểu lầm cũng được, dối trá cũng được, chỉ cần chưa được giải trừ, nó chẳng khác nào như một quả bom hẹn giờ, có ​​thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Bây giờ nói ra, cô có thể sẽ chán ghét anh, nhưng đó chỉ là xác suất.
Nhưng nếu bây giờ anh không nói ra, chờ đến khi cô tự mình phát hiện, anh sẽ thật sự bị phán án tử hình.
Thông suốt mọi chuyện, Yến Bạch nhìn thẳng vào đôi mắt phượng sâu thẳm dưới cặp mắt kính kia, sau khi xây dựng tâm lý đủ kiểu, anh nói: "Không phải, em không có trốn học.

Mọi chuyện trước đây...!Thật ra đều là hiểu lầm."
Trong lúc nói chuyện, Yến Bạch cúi thấp đầu, lấy ra một tấm danh thiếp từ trong ví, chính anh cũng không phát hiện, đầu ngón tay đưa danh thiếp của mình đang khẽ run mấy lần, thậm chí trong giọng nói của anh cũng có chút run rẩy.
Anh lấy hết dũng khí nhìn cô một cái, sau đó vội vàng nhìn sang chỗ khác.


Môi trên mím vào môi dưới mới nhận ra môi mình cũng đã lạnh tanh.
"Có lẽ chúng ta cần phải làm quen lại một lần nữa." Anh nói.
"Tôi tên là Yến Bạch, Yến trong chim yến, Bạch trong cò trắng."
Yến Bạch không dám nhìn vào mắt cô, "Xin lỗi, trước đây tôi đã nói dối."
Danh thiếp được anh đưa ra, một lúc lâu sau, trên tay anh đã trống trơn.
"Yến tổng của tập đoàn Thịnh Thế?"
Giọng nói của người phụ nữ vững vàng, không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng bằng một cách nào đó, khiến cho lòng Yến Bạch hoảng loạn một hồi.
Lúc này nếu không giải thích, anh sẽ mất cơ hội!
Anh vội vàng nói: "Trước đây thật sự là hiểu lầm, hôm đó là buổi tụ họp của lớp tôi.

Bạn của tôi uống quá chén nên không có chừng mực, nói đùa quá mức.

Kỳ thực lúc đó tôi đã muốn giải thích...!Có thể cô nghe vậy giống như tôi đang nói xạo, nhưng tôi —"
"Rất xin lỗi."
"Nhưng lúc đầu tôi thực sự không cố ý, tôi — Hả?" Lời nói của Yến Bạch bị chặn lại, anh có chút phản ứng không kịp.
Vẻ mặt anh hơi cứng nhắc, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang.
Lỗ tai Trì Noãn Noãn hơi nóng, xấu hổ quay đầu ho khan một tiếng, "Tôi nghĩ, tôi cần phải nói xin lỗi anh.

Là do tôi từ đầu hiểu lầm về nghề nghiệp đó của anh, còn nói mấy câu...!Không được tốt cho lắm."
Trì Noãn Noãn cực kỳ muốn bỏ chạy.
Cứu mạng! Lần đầu tiên từ lúc sinh ra, cô muốn chạy!
Quá xấu hổ! Đây thật sự! Ngượng! Quá! Rồi!!!
Nghĩ đến bản thân chưa hiểu rõ mọi chuyện mà đã đi phá rối buổi tụ họp của người ta, còn hiểu lầm người ta là vịt, cái này cũng không tính là gì, nhưng sau đó cô thậm chí còn khuyên người ta nên đi theo con đường đúng đắn...
Thôi, khỏi cứu, cứ để cho cô bị hủy diệt tại chỗ đi.
Yến Bạch cũng trợn tròn mắt.
Tình huống gì đây???
Không phải cô gái nhỏ nên mắng chửi anh là tên lừa đảo, sau đó đối xử lạnh nhạt với anh, một thời gian dài cũng sẽ không để ý đến anh sao??
Hiện tại đây là...!Không trách anh?
Nhưng mà anh đã nói dối cô, còn mang ý đồ xấu tiếp cận cô, tại sao cô lại không tức giận? Ngược lại còn đi xin lỗi anh?
Trong lúc nhất thời, không khí tràn ngập sự ngượng ngùng, hai người đứng đối diện nhau, sau đó một người nhìn chằm chằm xuống đất, một người thì nhìn chằm chằm đỉnh đầu của đối phương, cứ như vậy mỗi người tự mang một tâm sự riêng.
Mãi đến khi Trì Noãn Noãn nói, "Nếu không, hôm nào chúng ta nói chuyện tiếp?"
Trước hết đừng nói thêm gì nữa, thật sự, nếu cứ bắt buộc phải nói tiếp, chỗ đất này sẽ bị cô dùng ngón chân đào thủng mất.
Yến Bạch "A" một tiếng, vẫn chưa phản ứng kịp thì Trì Noãn Noãn đã cầm theo hộp đồ ăn sáng đi về phía tòa nhà Công nghệ Tương lai.
Vậy cuối cùng cô tức giận, hay là không tức giận?
Từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên Yến Bạch bối rối tới khó hiểu như vậy, đứng ngốc tại chỗ gần mười phút rồi mới bắt một chiếc xe đi về nhà.
Mà cái "Hôm nào" trong câu "Hôm nào nói chuyện tiếp" của Trì Noãn Noãn chính là tới một tháng.

Nhiều lần Yến Bạch không kiềm chế được muốn gọi điện thoại cho cô, hoặc là muốn trực tiếp đến phòng thí nghiệm bên kia của bọn họ để chặn người, nhưng nghĩ lại bây giờ mình vẫn còn đang "mang trọng tội", vẫn không nên kích động, ngoan ngoãn chờ bị "xử lý".
Sau đó Trì Noãn Noãn phát hiện, tần suất Yến Bạch cập nhật dòng trạng thái trên vòng bạn bè ngày càng cao, ngoại trừ việc cơm ngày ba bữa ra, anh còn đăng rất nhiều câu nói trích dẫn xin lỗi.
Lúc đầu, khi Trì Noãn Noãn nhìn ảnh đại diện WeChat của Yến Bạch, cả người cô đều lúng túng đến tê dại hết cả da đầu, sự việc xấu hổ trong quán bar ở thành phố G kia, chỉ cần cô nhắm mắt, nó sẽ hệt như một thước phim chiếu đi chiếu lại trong đầu cô, mang cô đi công khai xử quyết hết lần này tới lần khác.
Sau đó suy ngẫm lại toàn bộ, cô không nhịn được cười.
Ví dụ như, hôm nay anh có đăng một tin —
【Tốt nhất ngày mai em nên tha thứ cho tôi, đừng có mà không biết điều! Bằng không...!Tôi liền quỳ xuống cầu xin em [Mèo con nằm xuống.jpg] 】
Trì Noãn Noãn không nhịn được mà cười sảng khoái, cả người cũng bình thường trở lại.
Mọi việc cũng đã xảy ra, nhầm lẫn xấu hổ cũng đã qua đi, đối phương đã mở lòng tới như vậy rồi, cô cũng không nên làm ra vẻ nữa.
Sau khi đọc xong, Trì Noãn Noãn để lại lời nhắn dưới vòng bạn bè —
【Hôm nay có rảnh không?】
Đối phương trả lời ngay trong tích tắc: 【Có!】
Trì Noãn Noãn: 【Năm giờ chiều, quán cà phê đối diện Thịnh Thế.】
Yến Bạch: 【Được, tôi chờ em.】
Lâm Hạ Chí vừa về đến nhà, tình cờ gặp phải Trì Noãn Noãn đang chuẩn bị đi ra ngoài.
"Cậu đi gặp Yến Bạch à?" Chuyện nhầm lẫn ở quán bar Lâm Hạ Chí cũng đã biết, trong chuyện này cô ấy là "kẻ cầm đầu", nhưng dù vậy, Lâm Hạ Chí vẫn rất thản nhiên cười đến mấy ngày liền.
Trì Noãn Noãn đã bị cô ấy cười nhạo đến mức cảm giác sống không còn gì luyến tiếc, cô đáp một tiếng, căn dặn cô ấy buổi tối đừng uống rượu rồi mới đi.
Lúc này, ở quán cà phê đối diện tập đoàn Thịnh Thế đã có một hàng người xếp dài, trông rất đông vui nhộn nhịp.
Bình thường quán cà phê này không đông khách lắm, chủ yếu đều là dân văn phòng quanh đây, nhưng hôm nay lại có rất nhiều cô gái trẻ ghé tới.
Nhân viên pha chế nhìn người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ ở trong góc kia, không tự chủ được mà líu lưỡi.
Chẳng trách hôm nay có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy.
Người ngồi cạnh cửa sổ đang mặc cả cây đen với áo hoodie, thoạt nhìn trông rất bình thường nhưng lại bởi vì giá trị nhan sắc quá cao, khiến cho mọi người không thể không chú ý đến anh.
Là một người đàn ông cực kỳ xinh đẹp, nhân viên pha chế cũng không biết dùng từ nào để tả nổi.
Làn da anh trắng quá mức, đường nét trên mặt không quá sắc nhưng cũng không hề mềm mại, rất vừa vặn.

Khi nghiêng đầu một chút là có thể thấy đường viền hàm cùng với yết hầu nhô ra ở cổ.

Kết hợp với đôi mắt đen, tóc đen cùng đôi môi đỏ tươi trên làn da trắng của anh, trông có chút giống ma cà rồng chỉ có trong mấy bộ truyện tranh.
Nhân viên pha chế chưa từng gặp được người nào đẹp tới như vậy, dù có so với mấy vị lưu lượng tiểu sinh đi chăng nữa, cũng không ai đẹp trai bằng người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ này.
Cho đến khi —
"Leng keng~"
Chuông gió ngoài cửa vang lên.
Nhân viên pha chế không khỏi trố mắt lúc ngẩng đầu nhìn.
Mẹ ơi! Hôm nay cô ấy gặp được vận may gì thế này!! Thế mà lại được nhìn thấy hai người đẹp vô song thế kia!!
Đương nhiên là mấy cô gái đang xếp hàng cũng thấy vị khách vừa vào này, mọi người phản ứng cũng không khác mấy với cô nhân viên pha chế, vài cô gái còn lấy tay che miệng, thích thú đến nỗi không nói nên lời.
Vị khách này mặc một cái áo khoác màu xanh lá, không có chiết eo, trông dài và rộng hơn bình thường.

Nhưng bên trong áo khoác chính là áo thun đen sát người và quần jean, khoe trọn thân hình hoàn mỹ của cô.
Trì Noãn Noãn ngó nghiêng kiếm người, Yến Bạch trong góc đã thấy cô trước, vẫy vẫy tay về phía cô.
Trì Noãn Noãn khẽ gật đầu rồi đi qua chỗ anh.
Một màn này vừa xuất hiện, xung quanh đều có tiếng hít vào.
"Họ quen nhau à?"
"Quả nhiên, người đẹp đều chơi với người đẹp hết rồi a a a."
"Chuyến này ngày hôm nay cực kỳ đáng giá, cảm ơn diễn đàn trường học nhé! Diễn đàn trường học lúc nào cũng kiếm ra được mấy vị trai đẹp gái đẹp mới hết!"
"Ngồi xuống ngồi xuống! F*ck! Xứng đôi vcl! Người đẹp cấm dục cùng với soái ca lạnh lùng! Tớ điên mất!"

Bên này là một đám sinh viên đại học đang đè nén tiếng la hét, ríu rít bàn luận về hai người đang ngồi bên cửa sổ.

Dù vậy, xem thì xem, trò chuyện thì trò chuyện, hưng phấn thì bừng bừng nhưng không ai ở đây làm phiền tới hai người họ.
Mà bên này, hai nhân vật chính trong chủ đề của bọn họ lại không nói chuyện gì với nhau.
Trở về từ hôm đó, Yến Bạch đã suy nghĩ rất cẩn thận mọi chuyện, hiểu rõ được rằng cô gái nhỏ chỉ đang xấu hổ về vụ việc nhầm lẫn lần trước mà thôi, cũng không phải đang giận anh.
Sau khi biết rõ vụ hiểu lầm, phản ứng đầu tiên của cô lại là xin lỗi chứ không phải trách cứ anh.

Có vẻ trong lòng cô, lời nói dối này của anh cũng không có mấy phân lượng.

Cô sẽ xin lỗi vì sai lầm của mình, cũng sẽ không gạt bỏ anh hoàn toàn.

Cô cũng sẽ bỏ chạy vì xấu hổ sau khi biết mình đã hiểu lầm anh.
Cô chính là một cô gái nhỏ vừa đáng yêu lại vừa ấm áp như thế.
Kể từ hồi cấp ba, cô đã như vậy rồi.

Yến Bạch bất giác cười một cái.
Anh đưa tay ra và trịnh trọng giới thiệu bản thân, "Chúng ta hãy làm quen lần nữa đi."
"Chào giáo sư Trì, tôi là Yến Bạch." Anh bỏ qua phần giới thiệu đến từ tập đoàn Thịnh Thế, ở nơi này với cô, anh chính là Yến Bạch, là một Yến Bạch thích cô.
Sắc mặt Trì Noãn Noãn không chút thay đổi ngồi khuấy nhẹ ly cà phê.

Trên thực tế, nội tâm cô vẫn có chút xấu hổ, cho đến khi người đàn ông ngồi đối diện mở miệng, giọng nói ôn hòa dễ nghe vang lên, thì một chút xấu hổ còn sót lại cuối cùng cũng biến mất.
Trì Noãn Noãn bắt tay vài cái với anh, nói với giọng điệu đúng tiêu chuẩn: "Xin chào Yến tổng, tôi là Trì Noãn Noãn, đến từ Công nghệ Tương lai."
Nghe được lời giới thiệu của cô, mí mắt Yến Bạch giật giật vài cái, anh không thích kiểu giới thiệu xa lạ như vậy, nhưng cũng không vội, từ từ rồi sẽ quen.
Tuy hai người xem như là quen biết nhau một lần nữa, nhưng Trì Noãn Noãn vẫn có chuyện muốn hỏi.
"Nếu lúc ấy anh đã biết đây là sự nhầm lẫn, vậy thì trên lý thuyết anh hẳn phải giải thích rõ ràng vào ngày hôm sau mới đúng." Ngón trỏ chỉnh nhẹ mắt kính trên sống mũi, ánh mắt của Trì Noãn Noãn nhìn thẳng vào anh, "Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, rốt cuộc những hành động sau này của anh là có ý gì?"
"Tôi không muốn suy đoán ác ý rằng anh đang đùa giỡn tôi, cho nên tôi muốn biết lý do chính xác."
Cô không phải là người dễ xúc động, ngay cả khi đối mặt với tên Tiết Ứng Chi lừa dối kia, cô cũng sẽ cho anh ta thời gian để sắp xếp lời giải thích.
Nhưng cô và Yến Bạch chỉ mới biết nhau vào đêm hôm đó, cộng thêm nửa tháng ở chung, bao gồm cả thời gian Yến Bạch đưa cô vào bệnh viện và chăm sóc cô nữa, thì cô cảm thấy đối phương không phải là người chỉ vì cô hiểu lầm mà quay lại đùa giỡn để trả thù.
Cho nên, rốt cuộc là có ý gì?
Mấy ngày nay cô cũng không hiểu nổi mục đích hôm nay mình hẹn Yến Bạch ra đây là để làm gì.
Vẻ mặt của người đàn ông đối diện nhất thời ngây ngốc, nhưng ngay sau đó anh lại bật cười.
Lúc anh cười, cặp mắt đào hoa đen láy như có triệu vì sao, nhìn đẹp vô cùng.
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Yến Bạch nghĩ.
Đối với câu hỏi này, đáp án của anh chỉ có một.
"Bởi vì thích em."
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt chứa đầy sự nghiêm túc và tình cảm sâu đậm mà cô chưa từng thấy trước đây.
—-----------------
Tác giả có lời muốn nói:
【Quay xe thổ lộ, Yến tổng mãi đỉnh! 】
【 Hai thanh niên đều thẳng thắn, các vị đừng lo hiểu lầm, tôi căn bản không viết được những thể loại cẩu huyết máu chó rắc rối như vậy, nếu giữa hai người có sự hiểu lầm thì sẽ cùng nhau ngồi xuống giải quyết cho xong chuyện.

】.

Bình Luận (0)
Comment