Cuối cùng, quản lý đến giải quyết sự việc, sa thải ngay gã huấn luyện viên kia và miễn toàn bộ phí huấn luyện cá nhân cho Hứa Tiểu Mễ.
Cô ấy bước ra cùng tôi, vẻ mặt còn sợ hãi, khóe mắt đỏ hoe.
“Đây là lần đầu em tập với huấn luyện viên riêng. Lúc nãy em đã thấy khó chịu, nhưng anh ta bảo ai cũng vậy, bảo em đừng ngại. Nếu không có chị, chắc em…”
Hứa Tiểu Mễ hít sâu một hơi, ánh mắt ánh lên vẻ kiên cường trở lại rồi nở nụ cười.
“Nhưng mà, chị ơi, cú đá của chị thật quá ngầu. Tối nay chị có rảnh không? Chị giúp em tiết kiệm tiền huấn luyện, để em mời chị bữa ăn nhé!”
Tôi vốn cũng muốn làm quen với cô ấy, nên gật đầu đồng ý.
Ai ngờ, khi Hứa Tiểu Mễ dẫn tôi vào một nhà hàng sáu sao và rút ra chiếc thẻ đen để thanh toán, tôi vẫn không khỏi ngỡ ngàng.
“Thật ra, không cần thiết phải tốn kém thế này đâu.”
“Cần chứ, chị là ân nhân của em mà.”
Nói rồi cô ấy quay số gọi điện, đầu bên kia chắc là Trâu Dục, giọng cô ấy ngọt ngào vang lên.
“Anh yêu à, tối nay em đi ăn với chị em, không đi cùng anh được đâu.”
Không rõ bên kia nói gì, Hứa Tiểu Mễ mỉm cười hạnh phúc.
“Em biết rồi, em cũng yêu anh mà.”
Cô ấy gác máy, nhìn tôi chớp chớp mắt.
Tôi hỏi với giọng giả vờ ngạc nhiên: "Bạn trai em đấy à?”
Hứa Tiểu Mễ gật đầu.
Tôi khẽ nhếch môi, ngẫm nghĩ rồi quyết định không tiết lộ mối quan hệ giữa tôi và Trâu Dục.
2
Trong lúc trò chuyện, tôi mới biết Hứa Tiểu Mễ là một streamer toàn thời gian và hoàn toàn không có nguồn thu nhập ổn định.
Điều này khiến tôi có phần ngạc nhiên.
Hoàn cảnh gia đình của Trâu Dục không mấy khá giả. au khi trừ tiền thuê nhà, lương hàng tháng của anh ta cũng chẳng còn bao nhiêu.
Lúc chúng tôi bên nhau, hầu như toàn bộ chi phí của anh ta đều do tôi hỗ trợ.
Với tính cách của Trâu, anh ta chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận bạn gái sống "không có sự nghiệp" như vậy.
Nhưng rồi, mọi thắc mắc đều được giải đáp khi tôi nhìn thấy logo ba ngạnh trên chiếc xe của Hứa Tiểu Mễ.
Thảo nào Trâu Dục bám riết lấy cô ấy không buông.
Cô nàng này đích thực là một bạch phú mỹ.
Rõ ràng, Hứa Tiểu Mễ đã bị Trâu tẩy não rồi.
Trong bữa ăn, cô ấy không ngừng nhắc về Trâu Dục.
“Anh ấy là đàn anh cấp ba của em. Thật ra lúc trước chúng em không tiếp xúc nhiều. Sau khi tốt nghiệp, em đi du học.”
Tôi giả vờ hứng thú: “Vậy hai người gặp lại nhau thế nào?”
“Anh ấy làm ở công ty của cậu em. Khi em đến đó chơi, tình cờ gặp lại. Không ngờ anh ấy vẫn luôn nhớ em, lại còn vì em mà chưa từng yêu ai suốt mấy năm qua chứ.”
Cô ấy nói rồi che mặt, thè lưỡi: "Em có nói nhiều quá không?"
Tôi mỉm cười lắc đầu.
Tính toán thời gian, có vẻ như họ đã bên nhau được hơn nửa năm.
Vậy mà đến tận tháng trước, Trâu Dục mới đề nghị chia tay với tôi.
Khi đó, tôi bận rộn với công việc, chẳng mấy bận tâm đến chuyện yêu đương. Bây giờ ngẫm lại mới thấy, anh ta đúng là tính toán rất giỏi.
Nếu không thể theo đuổi được Hứa Tiểu Mễ, anh ta vẫn còn có tôi làm phương án dự phòng.
Dù sao thì cũng chẳng thiệt thòi gì cả.
Sau bữa ăn, Hứa Tiểu Mễ nhận được cuộc gọi từ Trâu Dục.
Cô nàng mỉm cười ngọt ngào đáp “vâng” hai lần rồi mới quay sang bảo tôi: "Anh ấy nhất quyết đòi đến đón em.”
Trâu Dục luôn giỏi làm mấy chuyện như thế này.
Ngày trước, khi mà vẫn còn đang theo đuổi tôi, anh ta cũng bận bịu ngược xuôi gần nửa năm.
Tôi chuyển nhà, anh ta đến giúp đỡ, đuổi mãi cũng không chịu đi.
Mẹ tôi bệnh, anh ta ngày nào cũng đến thăm, còn thân thiết trông hệt như con ruột.
Cuối cùng, mẹ tôi mềm lòng, nói với tôi: "Đứa trẻ này dù hoàn cảnh gia đình có kém một chút, nhưng người ta thật lòng quan tâm đến con. Hay là con đồng ý đi?"
Ai mà ngờ một người như vậy, cuối cùng vẫn chia tay.
Khi nghe nói Trâu Dục sắp đến, tôi đã lập tức muốn về trước.
Nhưng Hứa Tiểu Mễ kéo tôi lại: "Chị đợi một chút, bọn em tiện đường sẽ đưa chị về."
Vừa dứt lời, tôi đã thấy Trâu Dục.
Anh ta mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đậm — chính là món quà sinh nhật tôi đã dùng nguyên một tháng lương để mua cho anh ta vào đợt giảm giá lớn năm ngoái.
Nụ cười trên mặt Trâu Dục vụt tắt ngay khi nhìn thấy tôi.
Hứa Tiểu Mễ không nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi, vui vẻ khoác tay Trâu Dục.
Cô ấy giới thiệu: "Anh yêu, đây là Hứa Tinh Niên, bạn mới của em. Chị ấy không đi xe, chúng ta đưa chị ấy về luôn nhé?"
Trâu Dục cứ nhìn tôi chằm chằm, mãi cho đến khi Hứa Tiểu Mễ gọi đi gọi lại mấy lần, anh ta mới giật mình tỉnh lại.
Anh ta quay đầu nói khẽ: "Được."
Trên đường về, tôi ngồi ở hàng ghế sau.