Chị Em Của Tôi Đáng Giá Bạc Tỷ

Chương 36

Chúng tôi chỉ cần cô giúp chúng tôi tìm lỗ hổng của trận pháp ở Ngân hàng Địa phủ, mọi thao tác thực tế nhúng tay vào chuyện này đều không đến lượt cô hành động. Theo lý mà nói, cô không làm gì sai cả, sao cô lại không hài lòng với thỏa thuận này chứ hả!"

Tôi cười lạnh lùng: "Các người còn đang ảo tưởng rằng tôi dám một thân một mình đi theo các người mà không có sự chuẩn bị gì trước sao? Tôi nói cho các người biết, Diêm Vương đã dẫn người đến đây rồi, bây giờ các người chạy đủ nhanh thì vẫn còn kịp giữ lại một mạng quỷ này đó!"

Gã quỷ cao gầy không thèm để ý đến lời cảnh báo của tôi: "Trên đường dẫn cô đến đây, chúng tôi cũng đã sớm chú ý đến việc chống theo dõi. Cô đừng phí công vô ích nữa, ngoan ngoãn làm việc cho chúng tôi đi. Đến lúc đó, mọi sự thành công rồi, chúng tôi còn có thể chia cho cô một phần."

Đáng tiếc là gã quỷ cao gầy vừa mới dứt lời, cửa đã bị Diêm Vương đá mở toang ra.

Chậc, đạp cửa quả thật là kỹ năng lưu truyền đời đời kiếp kếp ở Địa phủ nhỉ?

Diêm Vương đích thân dẫn đội tuần tra đến, gã quỷ cao gầy và mấy chục con quỷ dưới trướng gã ta đều bị Diêm Vương xách lên như xách gà con, tất cả đều bị trói chặt lại.

Thật đáng thương mà, nhìn dáng vẻ thảm hại của đám quỷ cao gầy. Tôi không nhịn được mà bật cười nắc nẻ. Đáng đời! Lũ chúng mày dám lừa tiền bà đây!

Thấy Diêm Vương sắp rời đi, tôi vội vàng đuổi theo: "Diêm Vương, những tên phạm pháp này đã bị bắt. Vậy thì khoản nợ ngân hàng của tôi cũng có thể xóa sạch rồi chứ? Vừa nãy chúng cũng đã đích thân thừa nhận, khoản nợ một trăm triệu trong ngân hàng của tôi đều là do chúng làm ra."

Diêm Vương bận trăm công nghìn việc vẫn dành chút thời gian để liếc nhìn tôi: "Cô mà còn sợ nợ sao, tối qua không phải bạn thân cô còn đốt cho cô mấy trăm triệu sao?"

Tôi nở nụ cười gượng: "Hi hi. Còn không phải là do bạn thân tôi nhớ tôi, sợ tôi sống khổ sở ở chốn Địa phủ tăm tối này hay sao."


"Để tránh lạm phát, Địa phủ đã đưa ra lệnh cấm tiền giấy đốt ở dương gian được chuyển đổi trực tiếp thành tiền âm phủ từ rất lâu rồi. Vì tài khoản của cô có tính đặc thù nên trước đây các cô mới có thể chuyển tiền thành công, bây giờ thì lỗ hổng này cũng đã được sửa lại rồi."

"Ôi..." Tôi thất vọng cúi đầu.



"Nhưng nợ của cô cũng không sẽ được xóa bỏ, tiền của cô cũng sẽ được bù lại từ ngân sách của đám tội phạm này."

Ngay tức khắc, mặt mày tôi hớn hở hẳn ra.


"Vậy lần này tôi giúp các ngài bắt được bọn tội phạm thì có nhận được tiền thưởng không?"

Diêm Vương đưa sợi dây trói phạm nhân trong tay cho thuộc hạ bên cạnh, quay sang phía tôi: "Tần Bạch Khai, cô có biết hiện tại Địa phủ có bao nhiêu người thật sự thuần thục trận pháp không?"

Gì vậy trời? Sao tự nhiên lại đề cập đến chuyện này chứ?

"Không biết."

"Vì tâm linh huyền học suy tàn, hiện tại hầu hết tất cả ma quỷ mới mất đều không còn mấy ai thực sự hiểu biết nhiều về trận pháp nữa.

Cho nên kể từ khi cô mới tới Địa phủ, chúng tôi đã chú ý đến cô. Về sự cố trong tài khoản ngân hàng lần này, Địa phủ đã sớm chú ý đến bọn tội phạm nhúng tay vào. Chỉ là muốn xem biểu hiện của cô nên tạm thời không ra tay hành động. Đây cũng là một bài kiểm tra đối với cô. Chúc mừng cô, cô đã thể hiện rất tốt."

"Vậy tiền thưởng của tôi..."

Diêm Vương tức giận quay người đi: "Cô chỉ biết đến tiền thưởng thôi sao? Thật đáng tiếc cho cô là không có tiền thưởng đâu! Nhưng chúc mừng cô đã chính thức trở thành nhân viên của Địa phủ."

Thật đáng mừng, Tần Bạch Khai năm 23 tuổi đã thành công gia nhập vào hàng ngũ “cộm cán” của bộ máy pháp luật Địa phủ.

- Hết -

Bình Luận (0)
Comment