Chị Em Thiên Tài

Chương 30

Nó cũng không có đuổi theo làm gì vì nó bây giờ còn nguyên một cục nợ bên mình nữa kia mà . Nó quay lại taxi và vào trong xe , sau đó quay ra hỏi hắn :

_ “ Nhà anh ở đâu vậy hả ? ” .

Hắn im lặng chẳng thèm trả lời nó làm nó nóng máu chỉ muốn đạp hắn xuống xe rồi tự mình đi về luôn cơ . Nhưng nó đã không làm thế . Đang không biết làm sao thì bác tài xế taxi lại còn giục :

_ “ Cháu đi đâu đây hả ? ” .

_ “ Bác đợi cháu chút ạ ” _ Nó hạ giọng để nói sau đó thì lục trong túi hắn và cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại nó mở danh bạ ra tính tìm số bố mẹ hắn nhưng tìm tới tìm lui đều không thấy số b mẹ hắn . Nó chán nản bấm đại một số . Đầu dây bên kia lập tức bắt máy , nó chưa kịp nói gì đầu bên kia đã tuôn ra một tràng :

_ “ Thằng cờ hó kia , mày đi đâu mà hôm nay tao mới thằng đến nhập học mà mày tí hút đi đâu vậy hả ? gọi điện cũng không thèm nghe là sao hả... ? ” .

_ “ Nín , tôi không phải là Thiên ” _ Nó hét lên cắt đứt những lời lải nhải của tên kia .

_ “ Hở … không phải Thiên hả ? Vậy là ai vậy , sao cô cầm máy Thiên ” .

_ “ Tôi là ai anh không cần biết , quan trọng bây giờ tên Thiên đang say anh đến đón anh ta đi ” .

_ “ Không tôi không đến đâu , tôi gửi địa chỉ cho cô nhá ” _ Tên ở đầu giây bên kia nói sau đó cúp máy luôn , nó gọi lại thế nào cũng không bắt máy nó bực mình nói :

_ “ Đúng là mấy tên khùng mới có thể chơi được với nhau mà ” .

_ “ Thế cháu đi đâu đây ? ” _ Bác tài xế nhìn nó lại còn nở nụ cười kiểu như : “ Thanh niên bây giờ đúng là đều hỏng hết mà ” .

Tất nhiên đối với một người trái mặt như nó thì chỉ có vậy thì chẳng làm gì được nó rồi . Nó đọc địa chỉ từ tin nhắn mà bạn hắn gửi tới cho bác tài xế . Cả quãng đường hắn cứ ngủ như một cái xác chết ý , chắc giờ nó mang hắn ném ra biển chắc hắn cũng chẳng biết đâu .

Sau khi bác tài xế đến cái địa chỉ nhà hắn thì cho nó và hắn xuống đường luôn chứ chẳng hề có ý giúp đỡ nó mang cái tẳng thịt này vào nhà . Nhìn theo làn khói để lại chiếc taxi mà thầm chửi rủa vài câu trong lòng . Nó bây giờ phải gọi là tình huống quá nhọ , hắn cứ ngả vào người nó như không có xương làm nó chỉ muốn quăng hắn qua một bên thôi , nhưng nó cũng không làm vậy . Nó lết từng chút một vác theo hắn bước đến cổng nhà hắn . Và cổng nhà hắn phải có mật mã mới vào nổi , nó đứng trong tình huống dở khóc dở tức giận , liệu hỏi một tên say xỉn này có trả lời nổi không ? Nó cho hắn ngồi dựa vào cổng , sau đó rút điện thoại ra nhấn số gọi cho Minh Vũ , bên kia vừa bắt máy nó đã nói luôn :

_ “ Minh Vũ gửi cho chị chương trình mã hóa khóa bảo vệ đi ” _ Nó muốn nhóc Vũ gửi cho nó chương trình đó để nó phá khóa nhà hắn , hắn cũng đừng có trách nó nha .

_ “ Chị tính chôm chỉa gì nhà người ta à ”_ Nhoc Vũ giở giọng trêu đùa .

_ “ Ờ nếu được món hời chị chia cho chú mày một nửa chịu không ? ” _ Nó cũng rất ăn ý mà đáp lại .

_ “ Ok ” _ Nói xong nhóc Vũ cũng cúp máy luôn .

Và mười phút sau nó nhận được chương trình , quả nhiên thằng nhóc đó là một thiên tài mà , hiệu suất làm việc quả nhiên rất chuyên nghiệp . Nó cắm chiếc điện thoại bởi một giây cắm lấy từ balo ra , dây cắm giống như những chiếc dây bình thường nhưng đầu dây không cắm điện thoại lại là một đầu mút bằng cao su , đầu đó nó kết nối trực tiếp với ổ khóa . Nó chỉ nhấn vài cái là cái ổ khóa mật mã đó lập tức trở thành một đống sắt vụn bỏ đi , đối với nó mấy thứ như này chỉ là đồ trẻ con thực ra mấy ổ khóa kiểu như có chìa hay kiểu cổ xưa may ra còn lằng nhằng hơn và làm khó nó , chứ mấy thứ công nghệ này quả thực không thể làm khó nó được . Nói cũng may là hôm nay nó còn mang theo đồ nghề .

Sau khi mở được cổng nó kéo hắn đứng dậy , cả người ngủ như chết dựa vào nó không khác gì nó vác theo quả núi cả . Lê từng bước vào nhà còn mấy lần nó loạng choạng suýt té nữa cơ . mở cửa đưa hắn vào nhà lần mò lấy cái điện thoại để chiếu sáng để nhìn thấy công tắc điện mà bật , sau khi đèn sáng nó liền quẳng hắn lên chiếc sô pha gần đó . Cảm giác thật thoải mái khi trút được cả mấy chục kí thịt kí thịt trên xuống làm cho tinh thần nó có phần thoải mái hơn . Nó nhìn xung quanh , đồ đạc nội thất tuy không quá xa hoa nhưng cũng chẳng phải đồ rẻ , nhìn là có thể biết . Căn nhà hắn bày trí nội thất khá là phong cách , nó thật sự nghi ngờ đây không phải do hắn bày trí mà là một người khác . Nó đang ngắm nghía chăm chú xung quanh thì lại vang lên một tiếng “ọe” vô cùng “ vui tai ” vang lên , nó quay lại nhìn thì thấy hắn đang ói ra . Nó nhăn mặt thật muốn đạp hắn một cái quá cơ , đã không uống được lại còn nốc cho đẫy rượu vào . Nó thật chả biết làm sao , nó cũng chưa có gặp tình huống này bao giờ . Bảo nó dọn cho hắn sao ? Không đời nào .

Đang bực mình không biết làm sao thì có tiếng người bước vào là hai người một nam , một nữ cả hai đều đứng tuổi , họ nhìn nó như sinh vật lạ vậy , sau đó nhìn qua hắn , bọn liền hoảng hốt thốt lên hai chữ :

_ “ Cậu chủ ” _ Sau đó chạy lại xem hắn .

Người đàn ông cuống quýt đỡ hắn vào phòng còn người phụ nữ thì cuống quýt tìm đồ cho hắn thay . Sau khi người phụ nữ mang đồ cùng một ly trà gừng vào phòng cho người đàn ông thì đi ra , lúc này mới quay lại hỏi nó :

_ “ Cháu là ai ? cháu quen cậu chủ như thế nào ? ” .

_ “ Bạn cùng lớp ” _ Nó trả lời .

_ “ Sao cậu chủ lại say vậy ? ”.

_ “ Cháu không có biết ” .

Người phụ nữ kia cứ một điều cậu chủ hai điều cậu chủ làm nó thật là nhức ta mà . Nó cứ nghĩ hắn là một tên con nhà cũng thuộc dạng trung lưu thôi cơ , ai ngờ lại giàu đến vậy . Đúng là đời nhiều điều bất ngờ mà . Một lát sau người đàn ông hốt hoảng chạy ra , mặt đã tái mét lại , đôi mắt lộ rõ sự lo sợ , tay chân luống cuống chạy đến chỗ người phụ nữ , giọng có chút nghẹn ngào mà nói :

_ “ Thằng Trung … nó … nó … gặp tai nạn xe cộ … nó đang cấp cứu ở bệnh viện … họ … họ nói nguy kịch lắm …” .

Người phụ nữ nghe tin , cả người như chết lặng ánh mắt lộ vẻ đau đớn . Cả người run lên gần như là muốn ngã quỵ xuống người đàn ông phải đỡ lại , nước mắt từ đôi mắt của người phụ nữ đảo tròn trong mắt rồi rơi xuống một cách không kiểm soát nổi . người phụ nữ lắp bắp nói

_ “ Chúng ta … phải … phải đến đó … đó thôi … con …con … nó chắc đang rất cần mình ” .

Nói xong người phụ nữ kéo tay người đàn đi nhưng bỗng khựng lại , thốt lên :

_ “ Nhưng …nhưng còn cậu chủ ” .

Nó thấy tình cảnh đó mà nó cũng không phải là một kẻ máu lạnh vô tình , nhìn cảnh đó nó thật không đành nó tin chắc rằng người hai người này đang rất muốn đến bên con mình . Vì họ lo sợ họ sẽ mất đi thứ quan trọng mãi mãi . Nói hiểu … Vì nó đã từng trải qua . Cảm giác đó rất tồi tệ !

_ “ Đi đi , đi đến bên con bác đi , anh ấy chắc đang rất cần hai người . Còn tên kia cứ để cháu lo cho ” _ Nó khẽ nói .

_ “ Cảm ơn cháu nhiều lắm ” _ Người phụ nữ cầm lấy tay nó cảm ơn rồi vội vàng rời đi cùng chồng của mình .

Nó cũng là một người chơi đẹp đã hứa thì không bùng , nên đi vào phòng hắn ngó thử xem hắn chết chưa . Bên trong phòng hắn khá rộng , không nhiều đồ đạc lắm , hắn đang nằm trên một chiếc giường từ đệm cho tới chăn . gối đều là sự kết hợp giữa hai màu xám và đen . Trên người hắn mặc một bộ quần áo ở nhà khá là thoải mái , ngủ ngon lành trên giường , lông mày hơi nhíu lại . Nó cứ vô thức tiến lại gần , không ngờ lúc ngủ hắn lại đẹp trai tới vậy , nó ngồi bên giường đưa tay chạm vào khuôn mặt hắn , một cảm giác nóng ấm , mềm mại truyền đến . Hắn quả nhiên là tên công tử bột mà , hắn không những sở hữu một làn da trắng sáng mà còn mịm màng nữa chứ , thật chỉ muốn véo cho vài cái mà . Nó bỗng giật mình với suy nghĩ vừa rồi của mình . Nó công nhận nó không phải không thích giai đẹp nhưng với tên này thì sao có thể chứ , nó lập tức rút tay về đi đến bàn học của hắn ngồi lên ghế và bỏ điện thoại ra xem . Bây giờ cũng đã là ba giờ sáng , nó quyết định vào xem mấy bản ghi âm lời khai của mấy người có liên quan đến vụ án mà Quân vừa gửi cho nó .

Nó mở một đoạn ghi âm , là đoạn hội thoại giữa ba nó và Dương Hồng Ngọc _ Bạn gái cũ của nạn nhân nam . Nó đặc biệt chú ý câu nói của cô ta : “ thời gian vốn là một gánh nặng , nó có thể đè chết hi vọng của một con người , anh biết đó . ” , “ Tôi nói rồi tôi không cảm thấy mệt mỏi chỉ thấy tuyệt vọng thôi , trong cái xã hội này người lừa ta , ta lừa người . Nói chung tất cả đều là dối trá ”.

Đoạn ghi âm kết thúc nó để điện thoại lên bàn , hàng lông mày nhíu lại , sắp xếp một vài chi tiết lại với nhau . Một lát sau thì nó mệt quá ngủ gục trên bàn luôn .
Bình Luận (0)
Comment