Chị, Em Yêu Chị

Chương 60


– Cùng tới lớp nào.
Trương Quân Ninh chạy tới, ôm lấy cánh tay Vũ Hương Ly, khuôn mặt xinh đẹp cười.
Vũ Hương Ly khéo léo rút tay ra, sau đó cười lại với cô ấy, cô không thích đụng chạm với bất cứ ai cả, thân mật càng không.
– Ừ, đi.
Trương Quân Ninh hơi buồn buồn, cái cô gái này, thật là khó gần mà. Mà cũng không hiểu tại sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, cô đã rất thích Vũ Hương Ly, muốn được làm bạn với cô ấy, ở đâu ra có cô gái xinh đẹp như vậy chứ? Cô nghĩ thầm.
– Ly à, may mắn cho cậu, nếu cậu không phải nữ mà là nam, chắc chắn Ninh Ninh sẽ theo đuổi cậu đấy, nhưng mà cũng phải cẩn thận, ở thế kỉ 21 này, nữ với nữ yêu nhau là một chuyện rất bình thường.
Jack cười cười nói, có ý trêu đùa. Nhưng Vũ Hương Ly lại rất để ý lời nói này, tự nhiên cô lại nhớ đến Trần Thiên Hương, sắc mặt hơi ảm đạm. Trương Quân Ninh nhìn thấy sắc mặt cô biến đổi, liền quay sang lườm Jack một cái.
– Cái miệng của cậu, nếu không câm đi, tôi sẽ đánh cậu đấy. Không sao đâu Ly, cậu ta chỉ nói đùa thôi, đừng để bụng.
Quay về phía Vũ Hương Ly, ánh mắt Trương Quân Ninh lại biến thành hòa nhã. Vũ Hương Ly cũng mỉm cười.
– Không sao đâu, tôi không để ý.
Nói xong liền cất bước đi tiếp, Trương Quân Ninh nhìn theo cô, bóng lưng mảnh khảnh, có chút đơn độc, nhìn đến thật sự chỉ muốn đưa tay ra ôm lấy, bảo vệ. Cô đứng ngây ngươi ra nhìn theo.
– Hey hey, nhìn gì vậy?
Jack hua hua tay trước mặt cô, đánh thức cô trở lại, hình như đã nhìn lâu quá rồi.
– Người ta đi rồi, cậu nhìn gì nữa? Đừng nói với tớ là cậu…
Jack làm mặt hoảng hốt, nhưng vẫn có ý cười, cố ý trêu trọc cô.
– Tôi đã nói cậu im đi cơ mà.

Nói xong liền đá mạnh vào chân anh, sau đó rời đi.
***
Công ty của Trần Thiên Hương thời gian này gặp biến động rất nhiều, liên tiếp xảy ra khó khăn, khiến cô có chút đau đầu.
– Giám đốc, chị uống cốc trà đã, cứ làm việc như thế mãi không tốt.
Nguyễn Thùy Linh đặt cốc trà xuống, lo lắng nói, mấy ngày nay công ty gặp rất nhiều biến động, các cổ đông không biết vì lí do gì bán hết cổ phần ột cổ đông khác, người này lại giấu mặt, không biết là ai lại thu mua hết cổ phần công ty, những nhà đầu tư lớn lại liên tục rút lại hết hợp đồng không cùng hợp tác nữa, vụ công ty buôn bán hàng giả thì bị báo chí viết loạn lên, công an vào điều tra cũng nói không tìm ra chứng cứ có ai hãm hại. Cứ tiếp tục đà này, chắc chắn công ty sẽ khủng hoảng nghiêm trọng, mà nguy hiểm hơn, chiếc ghế tổng giám đốc của Trần Thiên Hương cũng khó mà giữ được. Tất cả những điều này Nguyễn Thùy Linh đều biết, cô cũng biết Trần Thiên Hương đang lo lắng vì chuyện này, ngày nào cũng làm việc trong căng thẳng.
– Khỏi đi, việc chị nhờ em điều tra đã làm xong chưa?
Trần Thiên Hương dừng tay lại, ngẩng mặt lên hỏi.
– Em đã tìm hiểu rồi, ba người phụ nữ hôm nọ đến công ty ta làm loạn thì trong đó có hai người bán tạp hóa bình thường, một người bán hoa quả, cả ba đều quen biết nhau, sống ở khu dân cư bình thường. Còn nữa, người phụ nữ nói con gái của bà ta nhập viện vì dị ứng nước hoa của công ty ta là nói dối, bà ta đúng là có con gái, nhưng cô con gái đó đang đi xuất khẩu lao động ở Trung Quốc, dựa vào hoàn cảnh của cả ba chắc chắn không có điều kiện mua sản phẩm đắt tiền, lại còn thêm việc người phụ nữ kia cố ý nói dối, rõ ràng là có vấn đề, em tin đằng sau nhất định có người sai bảo cố ý làm hại công ty mình.
– Em có đem toàn bộ những điều này nói với công an không?
Trần Thiên Hương cau mày, liên tiếp xảy ra việc bất lợi như thế này, chắc chắn là do có người hãm hại, mà cô thực sự không nghĩ ra người đứng sau tất cả việc này là ai.
– Em đã nói rồi, họ nói sẽ điều tra, em liên tục hỏi thăm về chuyện này, nhưng lúc nào cũng bị đáp lại là không điều tra ra, có cảm giác như họ không hợp tác vậy.
Nguyễn Thùy Linh nói, chuyện này cũng khiến cô thực sự lo lắng.
– Được rồi, em ra ngoài đi, có gì chị sẽ gọi.
Trần Thiên Hương hơi nhắm mắt, lông mày vẫn nhíu chặt lại, rốt cuộc là ai? Gây khó khăn trong việc làm ăn của cô, làm mất uy tín của công ty, cản trở công an điều tra sự việc. Là ai?
Trần Thiên Hương mở điện thoại, gọi cho đối tác thân quen.
– Alo, anh Dương?
– Có chuyện gì không Thiên Hương?

Giọng nam trầm phát qua điện thoại.
– Em vừa nhận được báo cáo, sao anh lại rút hợp đồng với công ty em?
Trần Thiên Hương trong giọng nói có chút phẫn nộ, nhưng vẫn là hài hòa hỏi.
– À, chuyện này, anh cảm thấy không muốn duy trì hợp đồng, thiệt hại của công ty em anh cũng đã đền bù đủ rồi, em còn cần lí do gì sao?
Người đàn ông kia tiếp tục nói.
– Sao lại như thế được? Rõ ràng là đang rất bình thường, rất tốt mà, anh ít nhất cũng phải cho em một cái lí do chứ?
Cô hơi tức giận, giọng nói lạnh lại, không còn hòa nhã như lúc nãy.
– Thì anh cũng nói thật với em, anh cũng vì làm ăn thôi, anh cũng không dám đắc tội với người ta, em hiểu cho anh đi. Mà anh cũng nhắc em, có hiềm khích với người ta thì giải quyết đi, vậy nhé.
– Đắc tội với ai, anh nói? Alo… alo… a
Điện thoại tắt, Trần Thiên Hương tức giận đập mạnh chiếc điện xuống bàn, cô tự cười, có lẽ mình quá trẻ, cơ nghiệp xây dựng vất vả nhiều năm như thế mà chỉ để người khác dùng có vài chiêu đã có thể hất đổ, trong quan hệ làm ăn đã thận trọng như vậy, cuối cùng vẫn làm người ta phật ý làm hại mình như thế này.
Có tiếng gõ cửa, Trần Thiên Hương lấy lại vẻ bình thường hòa nhã, sau đó nói.
– Vào đi.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông to béo, sắc mặt rất tốt bước vào, là Nguyễn Thái Hoàng.
– Ah, cháu chào bác.
Trần Thiên Hương vừa thấy ông ta liền đứng dậy, đi đến trước mặt.

– Ừm, chào cháu, Thiên Hương.
Nguyễn Thái Hoàng đi đến bên ghế sofa, thoải mái ngồi lên, Trần Thiên Hương cũng đi đến, rót một tách trà nóng đặt trước mặt ông, lễ phép nói.
– Bác dùng trà ạ.
– Rồi, cảm ơn cháu.
Nguyễn Thái Hoàng cười, không hiểu sao bản thân đặc biệt yêu quý cô gái trẻ này. Từ khuôn mặt, tính cách đến bản lĩnh, đều rất hài lòng.
– Không biết bác đến có việc gì ạ?
Trần Thiên Hương hỏi, vô cùng lễ phép.
– Bác cũng nói thẳng luôn, công ty cháu hiện tại đang gặp khó khăn có phải không? Chỉ cần cháu đồng ý một điều kiện, tất cả những khó khăn kia lập tức biến mất, trả lại nguyên vẹn công ty như bình thường cho cháu.
Nguyễn Thái Hoàng hơi mỉm cười nói, Trần Thiên Hương vô cùng ngạc nhiên.
– Ý bác là gì? Như thế, nghĩa là những chuyện xảy ra với công ty cháu gần đây đều là do bác…?
– Phải, bác là người mua gần hết cổ phần công ty Thiên Hương, cũng làm gián đoạn việc hợp tác của công ty với rất nhiều đối tác, nhưng chỉ cần Thiên Hương đồng ý với bác một chuyện, bác sẽ trả lại đầy đủ cổ phần cho cháu, việc công ty gặp vấn đề về danh tiếng, bác cũng sẽ giải quyết ngay.
Trần Thiên Hương nhếch môi.
– Bác hại cháu, rõ ràng là bác hại cháu, mà bây giờ bác nói cứ như là ban ơn vậy. Được, bác nói điều kiện đi.
Nguyễn Thái Hoàng hơi mỉm cười, làm cách này quả thật bỉ ổi, nhưng biết làm sao được, ông thực sự chấm cô con dâu này. Nhưng cũng phải công nhận, để hại công ty Thiên Hương và mua nhiều cổ phần như thế tốn rất nhiều công sức và tiền bạc.
– Chỉ cần cháu đồng ý lấy Hoàng Huy, bác sẽ trả lại tất cả, còn có thể tặng thêm cho con dâu rất nhiều cổ phần của công ty Thái Hoàng.
Trần Thiên Hương thật sự sợ rồi, cô tưởng lần đó từ chối Nguyễn Thái Hoàng sẽ thôi không nghĩ đến chuyện đó nữa, cũng không ngờ ông ta coi trọng mình đến mức bỏ công bỏ sức ra làm những cái chuyện như thế này.
– Bác, cháu rất tôn trọng bác, nhưng cháu cũng đề nghị bác cũng phải tôn trọng cháu, bác coi cháu là người như thế nào vậy? Bác định dùng tiền mua con dâu ạ? Thế thì bác sẽ tìm được rất nhiều người, còn cháu, cháu không kết hôn cái kiểu này, nói xin lỗi bác, cái cách này vô sỉ quá ạ. Mời bác về, cháu thà phá sản chứ không chấp nhận điều kiện này.
Trần Thiên Hương đứng lên, chỉ ra hướng cửa, phẫn nộ nói.
– Xem nào, con gái tôi dạy dỗ như thế nào mà bây giờ lại dám vô lễ với người lớn như thế?

Cánh cửa bật mở, Nguyễn Hiền bước vào, ánh mắt hướng nhìn con gái.
– Mẹ, sao mẹ lại ở đây, mẹ không phải đang ở nước ngoài sao?
Trần Thiên Hương vừa nhìn thấy Nguyễn Hiền vô cùng bất ngờ.
– Con nói xem vì sao mẹ ở đây? Thật sự mẹ cũng rất bất ngờ, rất tự hào, con gái mẹ tự sức xây dựng một công ty giàu mạnh như thế này, làm ẹ cùng với bác Hoàng đây tốn nhiều công nhiều sức mới mua nổi phần lớn số cổ phần.
– Mẹ nói gì?
Trần Thiên Hương mở to mắt, có phải cô nghe lầm không? Mẹ cô đang nói gì vậy?
– Hương, nghe mẹ, lập gia đình đi, Hoàng Huy mới là lựa chọn tốt cho con.
– Mẹ im đi, con đã có gia đình rồi, cũng có con với người khác rồi, lập cái gì mà lập. Còn bác, bác nghe rõ đi, cháu đã có con rồi, là con với một người phụ nữ, hơn nữa, cháu còn bị vô sinh, cho dù có lấy con trai bác cũng không thể sinh cháu cho nhà bác được đâu.
Trần Thiên Hương lạnh lùng nói, ánh mắt trở nên sắt đá hơn bất kì lúc nào.
– Bác biết, cháu có con với một người phụ nữ khác, cũng biết hiện giờ cô ta đang ở nước ngoài. Chuyện cháu không thể sinh con, bác cũng biết, nhưng không vấn đề gì, con của cháu cũng sẽ trở thành con của thằng Huy, cũng là cháu nội bác, bác hứa sẽ đối tốt với đứa bé như cháu ruột. Sau này, nếu hai đứa muốn có con, nhận nuôi thêm vài đứa là được.
Nguyễn Thái Hoàng nói, chỉ cần con dâu là Trần Thiên Hương, thì có vấn đề gì cũng có thể bỏ qua, cái ông lo lắng chính là Nguyễn Hoàng Huy, thằng con trai này chỉ biết chơi bời, nhất định phải cưới cho nó một người vợ biết vun vén, tương lai cả gia sản ông xây dựng cả đời mới không sụp đổ. Như thế, Trần Thiên Hương thực sự rất hợp ý ông, thông minh, xinh đẹp, tài giỏi, kiếm đâu ra người thứ hai như thế? Quan trọng hơn, nếu lấy được Trần Thiên Hương, đảm bảo thằng con trai này nhất định sẽ bỏ thói trăng hoa mà ngoan ngoãn ở công ty học quản lí. Ông có thể cảm nhận được, Nguyễn Hoàng Huy rất để ý Trần Thiên Hương, sau này cô nhất định sẽ có trọng lượng trong lòng anh ta, khẳng định Nguyễn Hoàng Huy sẽ nghe lời Trần Thiên Hương trở thành người đàn ông tốt.
– Bác có thể để lại một chút tự trọng cho cả tôi lẫn bác được không? Hai vị thật sự rất giỏi, làm tôi quá ngạc nhiên, nhưng giờ phút này tôi vẫn là tổng giám đốc công ty Thiên Hương, chỉ cần tôi còn ngồi ở cái ghế này thì sẽ nhất định chống lại tất cả những ai làm hại đến công ty, còn nếu có ngày tôi mất chức, cũng sẽ đi ngay khỏi đây, đừng có điều kiện gì với tôi, mời hai vị ra ngoài.
Cô tức giận hết lên, đôi mắt hơi hằn đỏ, quá sức thất vọng, người đàn ông này là người cô kính trọng bao lâu nay, lại dùng cách vô liêm sỉ này định ép cô lấy con trai ông ta, còn Nguyễn Hiền, những tưởng bà sẽ rời khỏi Việt Nam, không làm khó cô nữa, nhưng lại một lần nữa hợp tác với người khác làm trò vô sỉ này, ai cũng có thể làm thế, nhưng Nguyễn Hiền thì không thể, chí ít bà vẫn là mẹ cô mà, tại sao lại đối xử với cô thế này? Ép con gái lấy chồng bằng cách này, nghĩa là thương nó sao? Thực sự quá mức thất vọng, cô cũng không còn gì để nói nữa.
– Sao con dám ăn nói…
– ĐI RA NGOÀI, còn không ra tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.
Cô đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt đầy phẫn nộ, không lễ nghĩa nói, người ngoài nói cô vô lễ cũng được, vô học cũng được, mất dạy cũng xong, nhưng cô không thể chịu đựng được nữa.
Nguyễn Hiền và Nguyễn Thái Hoàng rời khỏi phòng. Trần Thiên Hương ngồi phịch xuống ghế, nước mắt lã chã rơi xuống, nhanh chóng ướt đẫm hai gò má, cô phải khổ sở bao nhiêu mới đủ đây?
(p/s: Chuyện là dạo này bị cuồng Võ Tắc Thiên truyền kỳ quá nên rất là thần tượng chị Trương Quân Ninh, các bạn muốn tưởng tượng Quân Ninh trong truyện chỉ cần nghĩ đến Trương Quân Ninh là được, vừa đẹp vừa thanh nhã, lại giỏi giang gia thế lại hiển hách, rất phù hợp với nhân vật mình chuẩn bị xây dựng. Đọc truyện vui vẻ.)

Bình Luận (0)
Comment