Editor: Melbournje
Ngày hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua áng mây, những người bán rong bên đường sôi nổi chuẩn bị đồ đạc chào đón một ngày mới.
Lạc Hữu Tiềm cũng dậy sớm, ra ngoài để tập thể dục.
Anh không biết cuối cùng mình có thể khắc phục được sự sợ hãi đó hay không, nhưng một lần nữa lại được ôm mộng tưởng nên ngày nào anh cũng có động lực.
Trời sáng sớm mùa đông cực kỳ lạnh, lúc thở còn phả ra không ít hơi khói trắng.
Anh chạy dọc theo tiểu khu năm vòng, toàn thân đổ ra một lớp mồ hôi mỏng, lúc này mới thôi chạy bộ, đi vào quán ăn sáng mua một cái bánh bao nhỏ cùng với một túi nước đậu đóng gói.
Bây giờ vẫn còn sớm, Lạc Hữu Tiềm ngồi ăn xong một tô mì ở trong quán rồi mới đi về.
"Này, cậu nhóc, sao hôm nay lại tới sớm thế."
Chủ cửa hàng bán đồ ăn sáng đã quen mặt anh, cũng cực kỳ thân thiện mà chào hỏi.
"Chắc là về sau đều sớm như vậy đó ạ, tập thể dục xong cháu sẽ tới chỗ này ăn sáng một chút."
"Cậu còn tập thể dục buổi sáng sao?" Ông chủ giật mình mà nghiêng đầu, "Chạy bộ buổi sáng rất tốt đấy, giúp thân thể khoẻ mạnh hơn, không giống như thằng cháu trai kia của tôi, cả ngày lúc nào cũng chỉ biết ôm máy tính chơi game."
Lạc Hữu Tiềm cười cười, không nói chuyện nữa.
Ông chủ lại hỏi: "À, vậy cậu có chơi game không?"
"Trước kia cũng chơi, nhưng bây giờ đang học lớp 12 rồi nên không chơi nữa ạ."
"Học sinh lớp 12 sao, chắc học tập vất vả lắm nhỉ?"
"Cũng ổn ạ, cứ tàm tạm vậy thôi." Lạc Hữu Tiềm thuận miệng nói.
Hầu hết những người dân ở "nông thôn trong thành phố" đều cực kỳ lành tính và chất phác, đối xử với nhau cũng thật lòng.
Ông chủ vừa nghe xong chuyện của Lạc Hữu Tiềm, không màng đến lời từ chối của anh mà lại bỏ thêm mì vào bát cho anh.
Ăn xong, anh xách theo một túi đồ ăn về, Trần Trừng còn chưa có dậy.
Anh đặt đồ ăn ở ngoài bàn, nhẹ nhàng gõ hai cái vào cửa phòng Trần Trừng giống như bình thường.
Đại ý rằng: Em đi học đây, bữa sáng ở ngoài, lúc nào chị dậy rồi thì ra ăn chút đi.
Nếu giống như bình thường thì Trần Trừng sẽ đáp ứng một tiếng, nhưng hôm nay lại không có.
Lạc Hữu Tiềm đợi trước cửa phòng một lát, chỉ nghĩ chắc cô chưa dậy, sau đó lại thấy kì quái, rõ ràng hôm qua cô ngủ rất sớm, sao bây giờ vẫn còn ngủ chứ.
Anh không nghĩ nhiều, đeo balo lên đi học luôn.
Trong phòng, khi vừa nghe được tiếng cửa mở ra, lúc này Trần Trừng mới chậm rãi mở mắt, thở dài một hơi.
Cảnh trong mơ rất thăng trầm, đầu tiên là quay trở về lúc cô đi xăm hình một mình, sau đó trải qua một số chuyện trong hai mươi năm này, cuối cùng lại lọt vào một cái bẫy ấm áp.
Thợ săn thận trọng từng bước, tỉ mỉ bố trí một cái bẫy, trên cái bẫy là một đống cỏ khô mềm mại cũng với đồ ăn rất hấp dẫn, Trần Trừng hóa thân thành một con nai ngơ ngác.
Cô rơi vào trong đó, lại được dốc lòng chăm sóc, mỗi ngày thợ săn đều mang đến cho cô đủ loại thức ăn ngon và cho cô những dòng suối ngọt ngào nhất.
Cô đã lún sau vào trong cái bẫy ấy.
Một ngày nào dó, thợ săn không quay trở về nữa.
Cô bò không ra nổi, vì thế chỉ có thể ngồi trong bẫy mà nhìn lên không trung vuông vức.
Trần Trừng ngồi từ trên giường dậy, đặt tay lên mặt như đang quay chậm, xuất thần ước chừng khoảng hai phút xong cô mới rời giường.
Rửa mặt xong, vặn vòi rồi đun một nồi nước, sau đó lại ngồi ở trên ghế để ăn bánh bao.
Điện thoại đặt ở một bên, màn hình sáng lên, dừng lại ở cuộc trò chuyện với Từ Thiến Diệp vào ngày hôm qua.
Trần Trừng: Thiến Diệp, bạn trai của cậu tỏ tình với cậu thế nào?
Từ Thiến Diệp: À? Là tớ tỏ tình với anh ấy......
Từ Thiến Diệp: Tớ cứ nói thẳng thôi, bảo là có chuyện muốn nói, sau đó liền tùy tiện bày tỏ tình cảm
Từ Thiến Diệp: Cô bé, hỏi cái này làm gì, xuân tâm nhộn nhạo rồi sao?
Trần Trừng:...... Không có gì
Từ Thiến Diệp: Mau nói nhanh! Thẳng thắn sẽ nhận dược khoan hồng!
Trần Trừng: Là Lạc Hữu Tiềm, lúc đó cậu ấy nói chuyện có hơi quái quái nên muốn hỏi cậu một chút
Từ Thiến Diệp: Cậu ta định thổ lộ với cậu sao??? Mẹ nó cái thằng nhóc này, sau đó cậu bảo gì?
Trần Trừng: Không có, tớ cảm thấy bầu không khí hơi kì nên liền chuyển đề tài đi, cậu ấy cũng không nhất định muốn nói ra với tớ.
Từ Thiến Diệp: Bảo bối của tôi ơi, cậu có biết mình đã làm đau lòng bao nhiêu chàng trai rồi không vậy? Nam sinh thích cậu ở trường đại học đếm bằng hai tay hai chân cũng không xuể đấy!
Trần Trừng: Cái đó không giống nhau, tớ lớn hơn cậu ấy ba tuổi lận.
Từ Thiến Diệp: Ba tuổi thì sao chứ, gái hơn trai ba tuổi như vớ được gạch vàng hiểu không, hơn nữa tớ thấy cậu ta có vẻ cũng không ấu trĩ lâm, tuổi tác thì có là vấn đề gì chứ.
Trần Trừng:...... Cùng lắm tớ cũng chỉ là gạch ngói thôi.
Từ Thiến Diệp: Bảo bối! Cậu là bảo bối của nhân gian đó! Dù sao tớ cũng luôn cảm thấy như vậy, chỉ là mọi người trên thế giới đều bị mù rồi nên mới không phát hiện ra cậu thôi.
Từ Thiến Diệp: Không đúng! Lần trước khi người khác tỏ tình với cậu cậu đều vô cùng bình tĩnh, lần này sao lại khẩn trương như vậy làm gì.
Từ Thiến Diệp: Có! Mờ! Ám!
Từ Thiến Diệp: Này sao cậu lại không để ý tới chuyện tớ nói chứ!!!
Từ Thiến Diệp: Hello???
Từ Thiến Diệp: Chờ chết đi đồ khốn nạn này!
......
Trần Trừng ăn xong bữa sáng, lại rót một cốc nước uống cạn, về phòng thay quần áo rồi trang điểm, cầm camera ra ngoài chuẩn bị đi chụp ảnh.
Tối hôm qua sau khi nói chuyện với Từ Thiến Diệp xong, Trần Trừng cũng ngủ không ngon.
Cô ngáp dài một cái rồi khoá cửa, vừa đúng lúc gặp được một người phụ nữ chuẩn bị kéo theo một chồng đồ vật nhỏ ra khỏi tầng hầng ngầm để đi bán.
"Dì Trương, dì ra ngoài sao?" Trần Trừng thuận miệng hàn huyên.
"Ôi! Cháu ở nhà à!" Dì Trương tới gần cô.
"Vâng, sao thế ạ?" Trần Trừng hỏi.
"Vừa rồi lúc dì đi ra ngoài vất rác thì thấy ngoài cửa có một chiếc xe đang đậu ở đó, có một người đàn ông hỏi dì là biết cháu đang ở đâu không, dì sợ là người xấu nên cũng không dám nói ra."
Trần Trừng sửng sốt, nhưng nghĩ mình cũng không có cơ hội chọc vào người đàn ông nào như thế nên nói: "Không sao đâu ạ, để cháu ra ngoài xem thử xem."
"Cẩn thận một chút đấy!"
"Vâng, dì cứ yên tâm ạ."
Ngoài tiểu khu có một chiếc ô tô màu đen bóng loáng đang đậu ở đó, có chút cách điệu và đột ngột so với toà nhà nhỏ này.
Trần Trừng đứng ở cửa nhìn một lát, người đàn ông trong xe cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó lại cúi đầu nhìn điện thoại, dường như là đang đối chiếu xem có đúng không.
Rất nhanh anh ta đã đi từ trong xe ra, sau đó bắt tay trước với Trần Trừng.
"Chào cô, tôi là Thân Viễn, (1) người đại diện của Hạ Nam Chi."
_______ (1) Hạ Nam Chi và Thân Viễn đều là nhân vật trong truyện "Hoa Hồng Đỏ Và Súng", cũng của tác giả Điềm Thố Ngư luôn ạ. Nội dung bộ đó là showbiz và trinh thám, nếu mọi người chưa đọc thử thì có thể tìm xem nhaaa, đã có nhà edit full rồi đó ạ.
________________
Trần Trừng có chút co quắp tay: "Chào anh, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?"
"Chắc là cô cũng biết, gièm pha lúc trước của cô và Dương Tử Huy trên thực tế là bởi vì Nam Chi của chúng tôi và Dương Tử Huy có chút xung đột với nhau, cho nên lần này chúng tôi tới tìm cô vì có chuyện muốn hợp tác."
"...... Thật ngại quá." Trần Trừng nhấp môi, "Tôi không muốn dây dưa vào chuyện đó."
"Tôi biết, chúng tôi cũng đã suy xét về chuyện này rồi, chỉ là hy vọng cô có thể đi cùng với tôi một chuyến, tìm hiểu kĩ càng về tình huống sau đó mới ra quyết định, có thể chứ?" Thân Viễn nói.
***
Hai tiết chào cờ đầu tuần.
Lạc Hữu Tiềm và Hạ Minh đứng ở trong hàng ngũ của lớp, trên sân thể dục có mấy lớp đều đang xếp hàng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hiệu trưởng đầu trọc đang đứng ở trên bục để nói về đại cuộc họp cuối kì trước khi thi, phía dưới cũng không có mấy người nghe ông ấy nói chuyện.
"Lạc gia, buổi tối đi chơi không, tao biết một quán net mới mở đấy." Hạ Minh đứng ở bên cạnh khoác vai anh nói.
"Không đi, tao......"
Lời còn chưa nói xong, giọng của lão Sầm đột nhiên vang tới từ phía sau: "Hạ Minh! Cậu nhìn Lạc Hữu Tiềm người ta mà học tập đi, đã lớp 12 rồi mà còn không biết nắm bắt thời gian sao! Chẳng trách lúc nào cũng đội sổ!"
"Ai da mẹ nó! Lão Sầm thầy làm em sợ muốn chết!" Hạ Minh sợ tới mức nhảy lên một bước, tay ôm ngực như thể bị hoảng sợ.
"À! Bị hù chết rồi sao, vậy sao lúc đi học còn nghịch lén điện thoại thì không bị hù chết đi!"
Hạ Minh cười nắm bả vai lão Sầm: "Điện thoại của em cũng đã bị thầy tịch thu rồi, em còn phải lấy cái chết để tạ tội sao ạ?"
"Không đứng đắn tí nào! Còn có nửa năm nữa là thi đại học rồi đấy! Chú ý học hành vào!" Lão Sầm đẩy tay cậu ấy ra.
"Không phải là còn nửa năm nữa sao......" Hạ Minh vốn không phải người có thiên phú học hành, cho dù tháng sau là thi đại học ngay thì cũng không có gì khác với cậu ta cả.
"Còn nửa năm nữa!? Cho cậu mười năm cậu cũng không thi đỗ trường điểm đâu!"
"Ai, nếu thi mười năm rồi mà còn không đỗ thì thầy nói xem, hiện tại em có học nữa cũng có ích lợi gì đâu, đúng không ạ?"
Lão Sầm bị Hạ Minh chọc cho tới nỗi tức không chịu nổi, đành đánh một cái lên lưng cậu ta, sau đó tức giận mà rời đi.
Lúc này Hạ Minh mới quay đầu hỏi Lạc Hữu Tiềm: "Vì sao không đi?
Lạc Hữu Tiềm hạ giọng: "Tan học phải đi tập boxing, tao quyết định tập lại một lần nữa."
"Thật sao!?"
Giọng của Hạ Minh đột nhiên đề cao lên, vì thế mấy người xung quanh đều sôi nổi nhìn qua.
Lúc Lạc Hữu Tiềm tham gia thi đấu là lúc nghỉ hè khi thi lên cấp ba xong, bạn bè cấp ba không ai biết chuyện này, chính anh cũng không muốn để cho mọi người quá chú ý.
"Từ bao giờ vậy?" Hạ Minh hạ giọng.
"Hai ngày trước."
Hạ Minh nhìn anh một hồi lâu không nói chuyện, sau đó thở một hơi thật dài: "Lạc gia thật sự tốt quá, thấy mày đứng lên một lần nữa...... Ai, tao rất vui."
Lạc Hữu Tiềm không cho cậu ấy mặt mũi, trực tiếp xuỳ một tiếng: "Ai không biết còn tưởng rằng tao đứng dậy được sau khi bị tàn tật đấy."
Cuối cùng nghi thức chào cờ cũng kết thúc trong tiếng nói của hiệu trưởng, mọi người đi theo hàng lối để về phòng học.
Lạc Hữu Tiềm và Hạ Minh đi ra khỏi hàng ngũ, tới quầy bán đồ ăn vặt mua đồ uống, Hạ Minh lại mua chút đồ ăn vặt khác để chuẩn bị đưa qua cho bạn gái nhỏ của mình.
"Tan học chờ tao nữa, tao muốn đến phòng tập với mày thử." Hạ Minh nói.
Lạc Hữu Tiềm: "Làm gì, hôm nay không cần đi với người yêu sao?"
"Lúc Tết Nguyên Đán tao có gửi tin nhắn cho người yêu thì bị mẹ em ấy nhìn thấy, mấy hôm nay ba mẹ em ấy đều tới đón em ấy về, vẫn là mày tốt rồi, thích một chị gái ở ngay phòng bên luôn."
Lạc Hữu Tiềm nhấc mày, không có phản ứng gì, nếu Trần Trừng cũng có thể vui vẻ khi được dỗ bằng đồ ăn vặt thì tốt rồi.
Hai người chậm rì rì đi lên khu dạy học, sau khi đi qua tầng của lớp 11 thì Hạ Minh nắm một người trên hành lang, bảo người đó đưa hộ đồ ăn vặt cho người yêu mình.
Hạ Minh: "Đã hơn một tháng nữa trôi qua rồi mà mày vẫn chưa theo đuổi được à?"
Lạc Hữu Tiềm liếc cậu ta một cái: "Tao còn chưa bắt đầu theo đuổi chị ấy đâu."
"Còn chưa sao!? Đại ca, với tốc độ này của mày, chờ tới khi mày theo đuổi người ta thì có khi người ta đã sinh con luôn rồi!"
Lạc Hữu Tiềm lạnh lùng mà liếc cậu ta một cái, Hạ Minh lập tức nhấc tay đầu hàng.
"Tao sai rồi, là tao không biết lựa lời, không phải, chẳng lẽ bên cạnh chị gái xinh đẹp không có ai theo đuổi sao, mày cũng không sợ bị người ta đoạt trước à."
"Chị ấy sẽ không." Lạc Hữu Tiềm nói.
Anh có một loại trực giác, Trần Trừng không dễ dàng giao phó con tim mình như vậy, con tim ấy quá trong trắng, trong trắng đến trân quý.
Khi hai người đi đến cửa lớp thì lão Sầm đang nói chuyện trong lớp.
"Mau vào đi! Hai người các cậu mua có chai nước mà cũng phải đi chung với nhau!" Lão Sầm quở mắng như bình thường.
Hai người nghe răn dạy xong, mặt không đổi sắc, một trước một sau đi vào phòng học.
"Được, tiếp tục." Lão Sầm nói, "Chỉ còn một tháng nữa là tới kì thi cuối kỳ rồi, kì thi này là cả thành phố cùng thi, rất quan trọng! Cho nên trước khi thi thì trường học muốn mời phụ huynh đến để họp một chút."
Lạc Hữu Tiềm ngẩng đầu, nhẹ nhàng nheo mắt.