Chị Gái Yêu Tôi

Chương 23

Người không có lúc nào mà không bị hoàn cảnh ảnh hưởng, hoặc là nói sẽ bị nó lưu lại dấu vết ở trên người.

Khí chất, ánh mắt, thói quen, quần áo, làn da, vết sẹo, vết chai vâng vâng đều là những dấu vết như vậy. Có lẽ không thể từ trong những chi tiết này biết được hết thảy những gì mình cần, nhưng cũng có thể ở trong não hình thành một cái phán đoán mơ hồ.

Đây là chỗ mà máy tính trước mắt không thể bằng được não người, muốn nghiên cứu về ăn khớp mơ hồ và lựa chọn mơ hồ cực kỳ gian nan.

Vương An coi trọng đủ loại tài liệu, nhưng với những thương vụ đàm phán thật sự quan trọng, hắn đều sẽ tự mình tham gia. Khi cùng đối phương giáp mặt nói chuyện với nhau, chẳng sợ sẽ nói một đống lời nói vô nghĩa, nhưng tin tức có thể được đến cũng tuyệt đối không phải chỉ dựa vào tài liệu là có thể biết đến.

Sát thủ không giống như đặc công, rất nhiều lúc đặc công không chỉ là sát thủ, mà còn là gián điệp, cần phụ trách nhiệm vụ lẻn vào cùng với thẩm thấu, vì vậy bọn họ khi tham gia trường hợp xã giao những chi tiết cần chú ý cũng rất nhiều - tỷ như hàng năm luyện tập súng ống đều đeo bao tay, sẽ đặc biệt chăm sóc da thịt bàn tay. Nếu không ở một lần tiệc tối ngoại giao nào đó, một vị thuộc giới thượng lưu mặc vest được đặt may chậm rãi kể về những tin đồn thú vị ở phố Wall, lại có một bàn tay phải đầy vết chai, hiển nhiên điều này không bình thường.

Dấu vết do cầm súng và cầm cán golf lưu lại là không giống nhau.

Mà sát thủ vốn không có nhiều chú ý như vậy, bọn họ có lẽ đều là dân liều mạng, không có những đặc thù mà Vương An nghĩ tới. Nhưng gã sát thủ đã tới chấp hành nhiệm vụ ám sát Vương An, tuyệt đối là sát thủ chuyên nghiệp chân chính, tuyệt đối không phải là một người nào đó không có việc gì ở phòng chat trên mạng nghe được người nào đó muốn giết người nhà của mình, liền mang theo cây dao đi tiếp nhận.

Vương An đánh giá người đàn ông vừa mới bắt tay với mình này. Đã hơn ba mươi, tóc húi cua nhợt nhạt, trong ánh mắt còn có chút tơ máu, chỉ là trên người không có nhiều lắm dấu vết mỏi mệt, hơn phân nửa là đêm qua có cuộc sống miệt mài. Ăn mặc cũng rất chú ý, nhưng cũng chỉ giới hạn với hàng hiệu có thể mua được ở shop lớn, tay mang một cái đồng hồ Omega...... Vào lúc nào thì Omega bắt đầu siêu việt Rolex trở thành đồng hồ hàng hiệu được hoan nghênh nhất ở thị trường Trung Quốc? Vương An không nhớ rõ, hắn cũng không phải rất để ý mấy thứ này.

Hắn thậm chí mặc một đôi giày da đầu nhọn, loại giày da này gây trở ngại cho việc chạy nhanh gần bằng với giày cao gót, vì thế nụ cười trên mặt Vương An càng thêm chân thành.

“Chú ơi, chú tên là gì a? Con chưa từng gặp qua chú a!” Vương Phi Tử tò mò hỏi. Bởi vì hôm nay trở về chúc mừng nàng sinh nhật vui vẻ, đại đa số đều là vô cùng thân cận, bình thường đều có gặp qua.

"À... ta tên Đường Minh.” Nam nhân nhìn thoáng qua Vương Phi Tử, tạm dừng một chút hồi đáp.

Vương An cắn cắn môi dưới, ánh mắt hơi híp lại, chân phải dẫm dẫm ở trên cỏ, ngẩng đầu nhìn nam nhân này, tao có thể đ*t mẹ mày sao?

Đương nhiên, bề ngoài Vương An vẫn là híp mắt cười, nắm tay Vương Phi Tử rời đi. Hắn lưu ý tới gã đàn ông này là lái một chiếc Mercedes-Benz màu bạc, vị trí xe dựa vào trong, hơn nữa ngừng vô cùng cẩn thận, nói cách khác hắn mất không ít thời gian để dừng xe.

Nếu chỉ là tới nói một câu "chúc cháu sinh nhật vui vẻ" liền tính rời đi, vì tiện cho việc rời đi, xe nhất định sẽ không ngừng ở vị trí dựa vào trong, 99% mọi người đều là như vậy.

Hắn không có khả năng là 1% ngoại lệ kia, vậy ý nghĩa hắn sẽ lưu lại ở Lệ Chi viên thời gian không ngắn.

Vương Phi Tử và Vương An đi vào trước bàn tiệc đứng ngoài trời, Vương Phi Tử nhìn Vương An lấy ra một tờ giấy, là Vương Phi Tử xem không hiểu gì đó.

“Bạn đang làm gì thế?” Vương Phi Tử tò mò nhìn Vương An vẽ ra những đường cong trên giấy, hơn nữa còn chấm lên trên đó rất nhiều chấm nhỏ.

“À, đây là một loại bản đồ để chơi trốn tìm, dọc theo bản đồ, dũng giả có thể giết chết ác ma, cứu ra công chúa của hắn.” Vương An quay đầu nhìn camera sau lưng, hắn luôn luôn tại lưu ý vị trí cùng với góc độ của các camera.

“Trò chơi trốn tìm kiểu mới sao? Mình muốn làm công chúa, bạn nhất định phải cứu mình a!” Vương Phi Tử cao hứng nói.

“Bạn lúc nào cũng đều là công chúa.” Vương An vuốt ve tóc Vương Phi Tử, ôm bả vai non mềm của nàng, nghiêng đầu đi hôn nàng.

Nơi này dù sao cũng là trong nhà mình, chung quanh còn có nhiều cô chú bác như vậy, Vương Phi Tử sợ bị người thấy được, vội vàng nghiêng đầu né, vì thế Vương An liền hôn lên trên vành tai trong suốt hòng hào của nàng.

Vương Phi Tử ngứa đến cả người run rẩy một chút, cười khanh khách né tránh Vương An, “Chán ghét a...... Đừng hôn nhẹ ở chỗ này, sẽ bị nhìn thấy a!”

Vương An làm bộ còn muốn thân, Vương Phi Tử kéo váy lên bỏ chạy, rõ ràng chạy rất xa.

Vương An một đường đuổi theo Vương Phi Tử, một bên lưu ý những camera hướng về phía hắn. Vương Phi Tử hô to gọi nhỏ, dần dần chạy tới sâu bên trong vườn vải, rốt cục thấy được tòa biệt thự nhỏ cô độc kia.

Nơi này từng là trái tim của toàn bộ tập đoàn An Tú, nơi này là văn phòng Vương An. Vô số người đến rồi đi, vô số tin tức tập hợp ở trong này, vô số quyết định được phát ra từ nơi này, quyết định vận mệnh của vô số người, nắm giữ mạch máu của vô số xí nghiệp.

Tựa như ngày xưa Vương An lật tay thành mây úp tay thành mưa, quyết định vô số phồn hoa cùng xuống dốc. Hiện tại những ồn ào náo động ngày xưa của nơi này đã lắng đọng lại, im lặng mà lạnh lùng. Có một cái đình viện đặc biệt sạch sẽ, được quét dọn tới mức cửa sổ không nhiễm một hạt bụi, nhưng lại không có một chút nhân khí.

Xem ra kể từ sau một ngày kia, Tần Mi Vũ đã không còn lại tới nơi này, nhưng cũng không có sử dụng nơi này làm chuyện khác, nó vẫn được duy trì nguyên trạng như cũ, Vương An thậm chí nhớ rõ vị trí đặt bồn hoa sơn trà đều không có thay đổi quá.

Sau khi tha một vòng tròn vòng, Vương Phi Tử lại từ nơi này chạy ra. Vương An không có ngừng lại, một đường đuổi tới, trên trán hai đứa nhỏ đã tràn đầy mồ hôi.

“Bắt được bạn rồi!” Vương An và Vương Phi Tử chạy tới trong đình viện, Vương An rốt cục bắt được cánh tay Vương Phi Tử.

“Không tính, mọi người đều đã dừng lại!” Gương mặt nhỏ nhắn của Vương Phi Tử đỏ bừng, thở hồng hộc nói.

“Được rồi, chúng ta chơi một lần. Lần này chúng ta chơi trò chơi trốn tìm, bạn trốn đi mình sẽ đi tìm bạn!” Vương An nói với Vương Phi Tử.

Vương Phi Tử mạnh gật đầu, “Vậy mình bây giờ sẽ đi trốn đây, bạn không được nhìn lén nga!”

Vương An quay đầu đi, sau đó chậm rãi đi hướng gã đàn ông tự xưng Đường Minh kia, mang tờ giấy trong túi giao cho Đường Minh.

“Người bạn nhỏ, là gì thế?” Đường Minh không chút để ý tiếp nhận giấy, cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn biết chính mình kỳ thật cũng không phải loại người đứa nhỏ thích tới gần, đứa nhỏ luôn đặc biệt mẫn cảm. Có lẽ trên người mình có một loại hơi thở làm cho bọn nó sợ hãi, nhưng hắn cũng không thèm để ý việc này, dù sao cuộc sống hiện tại của hắn rất tốt.

“Có một chú nhờ con giao cho chú.” Vương An lui ra phía sau vài bước nói.

Đường Minh mở ra tờ giấy, đồng tử trong nháy mắt phóng đại, kinh hãi ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh, nhanh chóng đảo qua mỗi người trong tầm mắt mình. Chỉ là cũng không có phát hiện người nào khả nghi, cũng không có người chú ý hắn. Chỉ có duy nhất một bảo an của Lệ Chi viên mỉm cười với hắn, ánh mắt nhìn vào nhau, nhận ra chỉ là lễ phép bình thường mà thôi.

Dù cho Đường Minh từng là một tên sát thủ, cũng không khỏi hoảng sợ vì nội dung trong tờ giấy.

“Chào ngài sát thủ, còn nhớ rõ tôi từng tặng cho anh mười lăm viên kim cương chứ? Cực kỳ cảm tạ anh đã tuân thủ hứa hẹn. Tôi nghĩ chúng ta còn có thể bàn tiếp một vụ mua bán......”

Mặc dù có người biết chính mình chiếm được kim cương trị giá mười triệu USD, nhưng chỉ có Vương An cùng với tự mình mới biết nói đó là mười lăm viên kim cương!

Ánh mắt Đường Minh liếc đến chữ ký ở cuối cùng, rõ ràng lại là -- Vương An.
Bình Luận (0)
Comment