Chị Gái Yêu Tôi

Chương 45

Trên thế giới này đã không có ai biết Chu Lý nên đạt được thanh danh hiển hách và sức ảnh hưởng ở giới khoa học cỡ nào. Nếu không có Vương An, nàng nên ở vài năm sau nữa sẽ trở thành nhà khoa học nữ gốc Hoa đầu tiên trên thế giới đạt được giải thưởng Nobel.

Nếu không có Vương An, nàng cũng sẽ bởi vì ở nghiên cứu sinh vật càng thêm tổn hại nhân luân mà cuối cùng bị phần tử cấp tiến bắn chết ở trong phòng thí nghiệm của mình.

Mãi đến sau khi nàng chết, mọi người mới biết được thì ra tài hoa mà nhà khoa học nữ thiên tài này đã hiển lộ đi ra chỉ là một góc của núi băng. Nàng được xưng là Tesla* của giới sinh vật học đương đại. Mà ở trước lúc này, mọi người đều cho rằng lĩnh vực nghiên cứu kiệt xuất nhất của nàng chỉ ở khoa học thần kinh mà thôi.

(*)Nikola Tesla, là một nhà phát minh, vật lý, kỹ sư cơ khí và kỹ sư điện người Mỹ gốc Serbia. Được gọi là "kẻ điên vĩ đại" của giới khoa học.

https://vi.wikipedia.org/wiki/Nikola_Tesla

Thành quả nghiên cứu của nàng, phòng thí nghiệm của nàng, tư liệu ghi chép của nàng đều bị niêm phong. Hoặc là sẽ bị chính phủ nước Mỹ bí mật nghiên cứu, hoặc là sẽ bị niêm phong vĩnh viễn. Ai cũng không biết những nghiên cứu không kiêng kị đó của nàng sẽ mang đến cho thế giới này ảnh hưởng như thế nào.

Hiện nay Chu Lý, sinh hoạt ở Trung Quốc, ít nhất cuộc sống của nàng nhìn qua thật bình thản. Khi Vương An cứu nàng ra từ trong đám cháy hừng hực của một căn phòng thí nghiệm ở thành phố Stanford bang California, nhân sinh của nàng cũng đã bị thay đổi. Có thể là nàng vĩnh viễn sẽ không thể đạt được giải thưởng Nobel nữa, nhưng mà nàng cũng sẽ không lại ở độ tuổi tươi đẹp có sức sáng tạo dồi dào nhất thì bị bắn chết.

Từ góc độ này mà nói thì Chu Lý là may mắn. Tuy nhiên đối với một phụ nữ vốn cho rằng có thể dùng phản ứng thần kinh, tự nhiên tiến hóa, bản năng sinh lý để giải thích hành vi nhân loại... có một người đàn ông như vậy hướng về nàng chứng minh thế giới và nhân loại cũng không phải như nàng đã tưởng tượng. Tâm linh của nàng bị mở ra, chiếu rọi vào ánh mặt trời sáng lạn, làm cho nàng không còn đem mình hãm sâu vào trong cuộc sống quái gở thậm chí là tự bế. Đối với nàng thì một người đàn ông như vậy quan trọng tới cỡ nào?

Nhưng người đàn ông này hiện nay đã chết đi, cùng nhau chết đi còn có trái tim của Chu Lý. Có thể là nàng đã không còn định vị cho mình là một nhà khoa học phản nhân loại, nhưng mà trong lòng nàng đã lần nữa phong bế lại.

Vương An cũng không biết trái tim của phụ nữ một khi đã bị một người đàn ông mở ra hơn nữa bước đi vào, sẽ rất khó lại trở ra. Trái tim của phụ nữ không giống như âm đ*o của nàng, âm đ*o của nàng có thể cho người đàn ông khác ra ra vào vào, nhưng mà trái tim nàng thì không được.

Phụ nữ là phức tạp khó hiểu đấy, Vương An cũng không phải rất am hiểu đối phó với phản ứng của loại sinh vật này khi đề cập tới cảm tình. Cũng khó lấy giống như khi buôn bán đàm phán thì phải quan sát suy luận cẩn thận tỉ mỉ, cuối cùng cho ra kết luận mà mình cho rằng đáng tin cậy, hơn nữa còn phải đặt ra kế hoạch ứng đối.

Phụ nữ khi đề cập tới cảm tình thì rất nhiều hành vi đều là giống như bị điên - tỷ như Vương Tiểu Mạt đang bởi vì em trai muốn lên lớp một mà gào khóc.

“Đây là một cái âm mưu động trời!” Vương Tiểu Mạt chỉ vào mụ mụ một phen nước mũi một phen nước mắt, “Các người chính là không cho người hữu tình sẽ thành thân thuộc!”

Rất nhiều thành ngữ ngạn ngữ tục ngữ của Vương Tiểu Mạt đều là từ trong kịch truyền hình học tới đấy, nếu như những thành ngữ này vốn là dùng cho quan hệ vợ chồng, nàng sẽ lập tức nhớ kỹ, sau đó bắt đầu dùng loạn.

“Vương Tiểu Mạt! Thứ nhất, hai năm trước đã có thể đoán được ta sẽ lên tiểu học Thừa Chí. Nếu đây là âm mưu mà đến bây giờ ngươi mới phát hiện, không khỏi quá ngu xuẩn đi. Thứ hai, chúng ta không phải người hữu tình, chúng ta là chị em, không có khả năng trở thành thân thuộc mới là phải đấy.” Vương An vác balo nhỏ, bất đắc dĩ nhìn nàng.

Vương Tiểu Mạt giật mình, sau đó quyết định không nhìn phủ nhận của em trai, tiếp tục hướng về mụ mụ gào khóc , “Em trai hẳn là nên cùng lên học tiểu học với con, con chờ một ngày này đã rất nhiều năm rồi, chờ đến tóc đều bạc!”

“Tốt, con đứa nhỏ ngu xuẩn này, con từ trên đầu mình tìm ra một sợi tóc bạc cho ta, ta sẽ để cho em trai con và con học chung trường học với nhau!” Lý Vân sớm bị nàng kêu đau đầu, nghe được câu này thấy vừa buồn cười vừa tức giận.

Vương Tiểu Mạt chà chà chân, vô cùng tin tưởng đi tới trước tấm gương, nàng cảm thấy bi thương của mình cũng đã đủ làm một đêm đầu bạc rồi. Chỉ là trong gương hiện ra một bé gái tóc đen óng mượt khóc đến mặt mày lem luốc, làm sao có một sợi tóc bạc?

Vương Tiểu Mạt nghĩ nghĩ, đi tới trước tủ lạnh, lập tức mở ra cửa tủ lạnh. Thấy được động tác này của nàng, Vương An vội vàng đè lại cửa tủ lạnh, cảnh cáo nói:“Ngươi không cần đem bơ phết lên đầu, như vậy không tính tóc bạc!”

Lý Vân đều phản ứng chậm nửa nhịp, từ chỗ con trai biết được tính toán của Vương Tiểu Mạt, rốt cục mất đi kiên nhẫn, “Ta như thế nào lại sinh ra một con lừa cứng đầu như con thế này!"

“Con là con lừa cứng đầu, vậy mẹ không phải con lừa cứng đầu cái sao? Em trai liền thành con lừa cứng đầu đực con, ba ba liền thành......”

Vương An vỗ miệng Vương Tiểu Mạt một cái, đau đầu không thôi. Lúc trước khi nàng không chút do dự ôm hắn từ trong giỏ đồ ăn ra thì nên đoán trước được tình cảnh hôm nay, nàng chính là khắc tinh trong số mệnh của hắn..

“Không biết lớn nhỏ, sao có thể mang ba ba mụ mụ ra so sánh như vậy?” Vương Trung Thái phụng phịu từ trong thư phòng đi ra, “Em trai đến trường, buổi sáng đi, buổi chiều sẽ trở lại, thứ bảy chủ nhật sẽ ở trong nhà, so với lúc lên nhà trẻ còn có càng nhiều thời gian ở nhà, chẳng lẽ còn không được sao?”

Vương Tiểu Mạt ngẫm lại là đạo lý này, nhưng mà Vương Phi Tử cũng lên tiểu học!

“Không được! Vương Phi Tử đã học chung hai năm học với em ấy, con còn chưa có ở chung qua một lớp với em trai.” Vương Tiểu Mạt vừa nghĩ tới em trai vẫn như cũ sẽ ở chung cả ngày với Vương Phi Tử. Nhà trẻ cũng may, chỉ có hai năm, nhưng tiểu học lại có năm năm !

Năm năm...... Năm năm sau, đầu Vương Tiểu Mạt đã đầy tóc bạc, đều già đi!

“Vậy con lưu ban đi, rõ ràng con đừng học năm ba nữa , học lại năm nhất đi!” Lý Vân đã tức đến không thở nổi.

“Tốt.” Vương Tiểu Mạt lập tức lau khô nước mắt, liên tục gật đầu.

Một nhà ba người cùng nhau nhìn Vương Tiểu Mạt đã không khóc không náo còn rất nghiêm túc, đều đã không còn biết nói và biểu cảm gì.

“Ba ba, dì Tần không phải để lại cho ba số điện thoại sao, nếu dì Tần đồng ý Vương Tiểu Mạt đi tiểu học Thừa Chí là được phải không?” Vương An ở tuyệt đại đa số thời điểm đều là kiên quyết không thỏa hiệp, việc lớn việc nhỏ đều là như thế. Nhưng mà đối mặt một người còn muốn kiên quyết hơn cả hắn như Vương Tiểu Mạt, không khỏi cảm giác có đôi khi thỏa hiệp thật sự thoải mái rất nhiều.

Vương Trung Thái do dự một chút, Tần Mi Vũ lưu số điện thoại, đó cũng đã là chuyện của vài tháng trước kia. Mặc dù Vương An thường xuyên đi Lệ Chi viên chơi, nhưng mà Vương Trung Thái chính mình lại chưa từng có đi thăm hỏi qua, chung quy cảm thấy cùng với người ta lui tới như vậy, có chút cảm giác trèo cao. Gia đình mình đã được người ta giúp đỡ nhiều như vậy, nếu lại tiếp tục nhiệt tình thừa cơ tiến lên, không khỏi sẽ làm người ta coi thường. Vương Trung Thái rất rõ ràng, bình thường luôn có rất nhiều người muốn tìm mọi cách đến gần Tần Mi Vũ để mưu cầu chỗ tốt. Vương Trung Thái tự thân làm mua bán, rất nhiều lúc không thể không mang theo cẩn thận và khuôn mặt tươi cười. Nhưng mà hắn hi vọng kết giao giữa con trai và Vương Phi Tử là ngang hàng đấy, như vậy hắn sẽ không bởi vì mình mà khiến cho đối phương nhân tiện cũng cho rằng con hắn là thấp hèn.

“Anh chỉ cần gọi cú điện thoại, đây không tính là chuyện khó xử gì đi.” Lý Vân không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy nếu con gái cũng có thể tiến vào tiểu học Thừa Chí cũng không tệ. Nhà trẻ Thừa Chí đã tốt như vậy, tiểu học Thừa Chí có thể nghĩ. Tuy rằng con gái không phải là thiên tài giống như con trai, nhưng mà chẳng lẽ sẽ kém hơn so với những đứa nhỏ khác? Lý Vân cũng sẽ không xem thường con gái mình. Tuy rằng Vương Tiểu Mạt hiện nay quậy phá nghịch ngợm, nhưng mà học tập vẫn là rất tốt.

“Nếu không để con hỏi dì Tần trước đi.” Vương An từ trong tay Vương Trung Thái cầm lấy điện thoại.

Vương Trung Thái ngẫm lại để cho con trai gọi cũng tốt, trước xem tiếng gió thế nào. Một đứa bé cho dù bị cự tuyệt cũng không có quan hệ gì, cũng không ảnh hưởng cái gì. Lại không khỏi có chút vui mừng, con trai tuy nhỏ tuổi, nhưng mà bình thường luôn có nề nếp giống như ông cụ non, Vương Trung Thái cũng đã thói quen.
Bình Luận (0)
Comment