Chị Gái Yêu Tôi

Chương 48

Tiểu biệt thắng tân hôn, thức dậy lười rời giường.

Bởi vì cần phải đưa đứa nhỏ đi đến trường, Vương Tiểu Mạt lại là học sinh chuyển trường, Vương Trung Thái và Lý Vân quyết định cùng đi đưa đứa nhỏ đến trường, cho nên trời còn sớm hai vợ chồng đã thức dậy. Thật ngoài ý muốn lại không có nghe được tiếng kêu của con Husky cách vách cùng với con mèo Ba Tư lông ngắn trên lầu, vậy ý nghĩa Vương Tiểu Mạt vẫn chưa có rời giường kéo đàn violon.

Lý Vân đẩy ra cửa phòng Vương Tiểu Mạt, phát hiện em trai không ngờ lại chạy tới trên giường chị gái nằm. Em trai nằm ngoài mép, Vương Tiểu Mạt ở sau lưng ôm nó vào trong ngực, giống như ôm một cái búp bê thật lớn, cũng may không có chặt chẽ ôm lấy cổ em trai.

“Tiểu Thiếu sao lại chạy đến trên giường tiểu Mạt rồi? Nó không phải vẫn chán ghét tiểu Mạt chạy tới trên giường nó sao?” Vương Trung Thái bước ngang qua, liếc nhìn qua một cái, có chút kỳ quái hỏi.

“Em làm sao biết? Bất quá hai chị em cảm tình tốt cũng không sai. Anh xem Triệu Đại Đồng ngày ngày đều đánh nhau với em gái Triệu Hiểu Đồng. Nếu hai đứa nhà chúng ta cũng đánh nhau mỗi ngày, suy nghĩ tới liền thấy đau đầu.” Trên mặt Lý Vân tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Hiện nay trong nhà càng ngày càng khá giả, sự nghiệp Vương Trung Thái càng làm càng lớn, Lý Vân cũng không phải không có lo lắng qua Vương Trung Thái sẽ bị hồ ly tinh bên ngoài quyến rũ. Nhưng mà đêm qua chồng mình vẫn như cũ rất nồng nhiệt, giống hệt như lần đầu của đêm tân hôn nên lo lắng của Lý Vân cũng tan đi. Phụ nữ mà, có ông xã dễ chịu, con cái khỏe mạnh hoạt bát, tự nhiên sẽ không còn khát cầu gì nữa, tâm trạng cũng sung sướng mà hạnh phúc, Vương Trung Thái đều cảm giác nàng càng ngày càng đẹp.

“Đứa nhỏ bây giờ còn nhỏ nhưng thật ra không có việc gì, có thể tiểu Mạt cũng đã 8 tuổi, nếu vài năm nữa chúng nó vẫn còn thế này thì làm sao bây giờ?” Vương Trung Thái có chút lo lắng hỏi.

“Anh suy nghĩ cái gì đó? Chúng nó là hai chị em, thân thiết một chút làm sao vậy? Chờ lớn rồi tự nhiên sẽ không như vậy nữa.” Lý Vân không chút nào để ý nói.

Vương Trung Thái ngẫm lại cũng phải, chờ Vương Tiểu Mạt lại lớn thêm hai tuổi, nàng cũng sẽ không mỗi ngày hô muốn kết hôn với em trai nữa.

Người một nhà đi vào trường học, Vương An tự mình đi tới phòng học, Vương Trung Thái và Lý Vân mang theo Vương Tiểu Mạt đi gặp giáo viên. Những học sinh khác chủ nhiệm lớp đều dạy hai năm rồi tự nhiên quen thuộc, còn học sinh chuyển trường tất nhiên cần đi trước tự giới thiệu một chút, cha mẹ kính nhờ giáo viên chăm nom lại nói một chút về ưu điểm của đứa nhỏ - truyền thống giao tiếp giữa phụ huynh và giáo viên của Trung Quốc chính là như thế.

Đối với Vương Tiểu Mạt đứa nhỏ này...... Vương Trung Thái và Lý Vân đương nhiên sẽ không giống như cha mẹ bình thường khác chỉ nói chút lời nói kính nhờ, chú ý quản giáo linh tinh gì đó. Vương Tiểu Mạt rất là nghịch ngợm, hai vợ chồng rất tự mình hiểu lấy, cho nên muốn cho các thầy cô có chút chuẩn bị tâm lý.

“Một lát chị tới tìm em, em không được ngồi chung chỗ với Vương Phi Tử đó!" Vương Tiểu Mạt lo lắng buông ra tay Vương An, luôn miệng dặn đi dặn lại.

Vương An tự mình vào phòng học, đồng học trong lớp đại đa số là ban đầu ở nhà trẻ Thừa Chí đã quen biết, cảm giác cùng trước kia không có gì khác nhau. Chỉ là có thêm vài bé gái đáng yêu, trong đó còn có một cặp song sinh, còn có hai ba bé trai cao to cường tráng.

Trừ bỏ nhà trẻ Thừa Chí, Quỹ giáo dục An Tú còn đưa vào hoạt động một ít nhà trẻ dành cho nhân viên trung tầng và cơ sở, tuy sẽ thu một ít phí nhưng trên cơ bản vẫn còn thuộc chế độ đãi ngộ phúc lợi. Hàng năm nhà trẻ đều sẽ đề cử một ít đứa nhỏ ưu tú, hoặc là có chuyên môn, hoặc là năng lực học tập không tệ, hoặc là đứa trẻ có thiên phú về phương diện khác tiến vào tiểu học Thừa Chí. Cho nên nói tóm lại Lý Vân miêu tả không có sai, đại đa số đứa nhỏ trong tiểu học này đều là vô cùng ưu tú. Vương Tiểu Mạt cũng không phải đứa nhỏ ngốc, nhưng mà khẳng định không có sáng dạ như em trai của nàng, cần cố gắng học tập cũng là phải.

Một cái phòng học chỉ có hai mươi học sinh, lớp lớn nhất của tiểu học Thừa Chí cũng sẽ không vượt qua ba mươi học sinh. Đối với một cái không có áp lực lợi nhuận mà lại dư thừa tài chính như Quỹ giáo dục An Tú, đầu tiên lo lắng chu toàn đến cơ hội và thời gian tiếp xúc trực tiếp giữa giáo viên và học sinh là càng thêm quan trọng.

Năm hàng chỗ ngồi, mỗi hàng bốn người học sinh. Vì học sinh tiểu học hay ồn ào năng động nên chuẩn bị phòng học cầu thang hiển nhiên là không quá thích hợp, tuy nhiên hai hàng chỗ ngồi cuối cùng có chức năng điều chỉnh lên xuống. Vương An và Vương Phi Tử đều thuộc loại vóc dáng cao, chỗ ngồi được phân ở tại một hàng cuối cùng, Vương An tự nhiên vẫn là ngồi cạnh Vương Phi Tử.

Nhìn thấy Vương An tiến vào, vẫn luôn chăm chú nhìn cửa phòng học Vương Phi Tử lúc này mới cúi đầu xuống, ánh mắt không chuyển động nhìn chằm chằm vào sách giáo khoa của mình.

Vương Phi Tử hôm nay mặc váy hoa hồng màu đỏ, viền váy có ren màu đen, một đôi giày sandal da dê mềm mại, vài ngón chân nhỏ xinh xắn lộ ra mép ngoài, giống như những viên chè ỉ bên trong chén canh nước đường.

Vương Phi Tử lúc mùa hè đã cắt ngắn mái tóc, đến hiện tại vừa mới che ngang bả vai. Mái tóc mềm mượt mà đen óng, hai má tinh xảo mà trắng nõn, ánh mắt thật to chớp động, tựa như là một con búp bê biết nói đang ngồi ở chỗ đó.

“Phi Tử, mình tới rồi.” Vương An buông túi sách nói. Giáo viên còn chưa có tới, chuông giờ cũng chưa có vang lên, là đoạn thời gian học sinh tiểu học nắm chặt thời giờ đùa giỡn.

“Ừm.” Vương Phi Tử khẽ gật đầu, vẫn như cũ không đi nhìn Vương An.

“Bạn đang nhìn gì thế?” Vương An cầm lấy quyển sách của Vương Phi Tử, “Chẳng có gì hay để xem, sao cậu không nói chuyện với mình?”

“Vương Thiếu, mụ mụ mình nói chúng ta bây giờ là đứa nhỏ lớn rồi, bình thường không thể nghịch ngợm giống như lúc ở nhà trẻ nữa, cần phải tuân thủ kỷ luật.” Vương Phi Tử nghiêm túc nói.

“Bây giờ còn không có đi học a, bạn không cần ra vẻ nghiêm túc như vậy...... Tới, cho ba ba hôn một cái!” Vương An không chút nào để ý nói, mỗi ngày hôn một cái khẳng định là không thiếu được, Vương An đã thói quen.

“Đây là ở lớp học!” Vương Phi Tử khẩn trương kháng nghị, hai má ửng đỏ, sợ Vương An không để ý sẽ hôn nàng. Bởi vì nơi này còn có đồng học xa lạ, để cho bọn họ thấy được sẽ không tốt lắm.

Chính là ở nhà trẻ, cũng bị các học sinh nhìn thấy qua Vương An hôn mình. Còn có người mách cho giáo viên, nói Vương Phi Tử và Vương An trốn đi hôn nhẹ, làm cho Vương Phi Tử thẹn thùng muốn chết.

“Chúng ta ngồi ở hàng sau, sẽ không có người thấy. Để ba ba ngửi ngửi thử xem hôm nay có thơm hay không?” Vương An vươn tay ra cầm lấy bàn tay nhỏ của Vương Phi Tử.

Vương Phi Tử để cho hắn nắm tay, nhưng chính là không cho hắn hôn. Đều là học sinh tiểu học, tuy rằng còn là bạn bè trai gái, nhưng mà ở trường học không thể tùy tiện giống như ở nhà trẻ, hắn làm sao sẽ không biết thẹn thùng đây?

“Vậy bạn ít nhất phải kêu một tiếng ba ba.” Vương An cũng không bắt buộc nàng, ít nhất vẫn như cũ làm không biết mệt khiến cho Vương Phi Tử thỏa mãn một chút cảm giác làm cha chân chính nên có của hắn.

“Vậy bạn hôm nay cũng không được hôn mình!” Vương Phi Tử quệt miệng, xoay người sang nói.

“Tốt, ngày mai mới hôn.” Vương An gật gật đầu.

“Bạn sẽ không thể chờ chúng ta tan học, lúc đi nhà của mình chơi lại hôn sao?” Vương Phi Tử chịu thua Vương An nói.

“Đều phải hôn, chờ bạn lớn lên, ba ba sẽ không thể tùy tiện hôn bạn nữa, cho nên hiện tại muốn hôn nhiều một chút.” Vương An có chút tiếc nuối nói. Làm cha đương nhiên là hi vọng mỗi ngày đều có thể hôn khẽ đứa nhỏ bảo bối của mình, thời gian mình có thể tùy tiện hôn Vương Phi Tử vốn đã so với người cha bình thường nhiều hơn một chút, tự nhiên thấy nàng sẽ nhiều hôn nhẹ. Cũng không thể chờ lúc Vương Phi Tử hơn mười tuổi, chính mình còn mỗi ngày đi hôn nàng đi. Khi đó bộ dáng hắn cũng là hơn mười tuổi, làm như vậy đã có thể không thích hợp.

“Tại sao vậy?” Hiện tại đến phiên Vương Phi Tử không hài lòng, vì cái gì Vương Phi Tử lớn lên, Vương An sẽ không muốn hôn nàng? Mặc dù Vương Phi Tử hi vọng chính mình vĩnh viễn sẽ không lớn lên, vẫn luôn làm tiểu bằng hữu với Vương An, nhưng mà bay giờ Vương Phi Tử cũng biết đó là không có khả năng.

“À...... chờ bạn lớn lên thì sẽ biết.” Vương An không biết nên giải thích như thế nào.

“Bạn không nói cho mình biết mình sẽ không kêu bạn ba ba.” Vương Phi Tử cũng không đáp ứng. Vừa nghĩ tới sau này hắn sẽ không hôn mình nữa, Vương Phi Tử vẫn còn đang thấy khó hiểu liền trở nên tức giận. Chẳng lẽ chờ cho sau khi lớn lên, hắn sẽ đi thích cô gái khác sao? Như vậy sao được? Nghĩ tới đây, Vương Phi Tử tức giận nhìn chằm chằm Vương An, hắn nếu dám thích cô gái khác, sau này sẽ không để ý đến hắn nữa, hơn nữa còn phải đem lễ vật hắn tặng cho mình cũng trả lại cho hắn!
Bình Luận (0)
Comment