Chị Gái Yêu Tôi

Chương 5

Cô bé này hình như đặc biệt yêu thích tiếng còi, chạy ra tiểu khu, nàng rốt cục thả Vương An xuống, dù thở hồng hộc vẫn muốn thổi còi tiếp, nhưng là vài lần đều chỉ thổi ra âm thanh cực kỳ ngắn ngủi lại chối tai. Cuối cùng hai má nàng đỏ bừng, sau khi hít sâu một hơi, bắt đầu thổi một cách kinh thiên động địa.

Vương An chưa bao giờ cảm thấy tiếng còi lại khó nghe như thế, hạt nhựa nhỏ bé bị không khí từ miệng còi thổi vào cổ động, lăn qua lăn lại trong bụng còi, kích thích tiếng còi chói tai không còn đơn điệu như vậy, cũng có tiết tấu khiến cho người ta khó chịu cả người.

Ở trong trí nhớ xa xôi của mình, tiếng còi tập hợp của khóa thể dục cũng làm cho người ta chán ghét như thế.

“Bà cô nhỏ của tôi, van cầu ngài đừng thổi nữa được không?” Vương An thiếu chút nữa thì quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, lỗ tai non nớt của hắn thật sự chịu không nổi nữa. Chính như những người lớn khác sẽ không đề phòng hắn, hắn cũng sẽ không đề phòng cô bé này, cũng không có cố ý đi giả bộ mình thật ngây thơ...... Dưới tình huống bình thường, hắn hẳn là nháy nháy mắt, nhìn trái phải một cái, sau đó bất lực lên tiếng khóc lớn.

Tiếng còi của cô bé ngắn ngủi dừng lại một chút, nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục thổi một cách kiên trì bền bỉ, còn vừa thổi vừa lắc lư thân mình.

Người trưởng thành có tâm địa, có tâm cơ, hoặc giả dối, hoặc thay đổi khó lường, như vậy cũng không sao cả, ít nhất có thể đi nghiền ngẫm, sau đó tìm ra kế hoạch tốt nhất cho mình. Nhưng là cô bé như vậy, lại làm cho Vương An vô kế khả thi, nhất là loại cô bé kì kì quái quái thế này, hoàn toàn không thể suy đoánc theo lẽ thường.

Chính mình một thằng bé một thân một mình chạy loạn khắp nơi đã rất kỳ quái rồi, Vương An cảm thấy không có khả năng lại đúng dịp gặp được một cô bé không nhà để về như vậy, cha mẹ nàng hẳn là ở ngay gần đây.

Như vậy nàng mang mình ôm đến nơi đây để làm gì? Vương An ở giữa tiếng còi khó có thể tập trung tinh thần tự hỏi. Lúc này cô bé lại bỗng nhiên ôm lấy Vương An, chạy về hướng một chiếc Santana ở phía trước.

Chiếc Santana nhìn thấy cô bé lao tới liền vội vàng tấp vào lề ngừng lại, từ bên ghế điều khiển bước xuống một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, bất đắc dĩ nói:“Vương Tiểu Mạt, con lại ôm thứ gì trở về vậy!”

Người này vòng qua đầu xe, đi tới trước người Vương Tiểu Mạt, khi thấy rõ trong lòng Vương Tiểu Mạt đang ôm Vương An, nhất thời quá sợ hãi.

Người đàn ông này là cha của Vương Tiểu Mạt, Vương Trung Thái. Bình thường con gái thường xuyên ôm trở về một ít chó mèo, có khi là chó hoang và mèo hoang, có đôi khi sẽ mang chó cưng và mèo cưng người khác nuôi trong nhà cũng ôm trở về, rước lấy không ít rắc rối. Hiện giờ thì càng tốt, cũng không biết nàng từ nơi nào ôm tới đây một cậu bé!

Vương An đánh giá Vương Trung Thái. Một thân tây trang hợp thể, không phải là hàng đặt may ở đường Savile Row Luân Đôn, nhưng sạch sẽ thẳng tắp, cà vạt cẩn thận tỉ mỉ, tóc vuốt chỉnh tề, áo cũng sạch sẽ, dưới chân giày da bóng lưỡng, khi nói chuyện với con gái giọng nói rất ôn hòa, có điểm trầm ổn đặc trưng mà nhân sĩ buôn bán lịch lãm đi ra.

Vào năm 2001, có thể mua được một chiếc Santana 2000, hẳn là xem như có của cải không ít. Nhưng là tình huống của Vương Trung Thái và Mã Hướng Đông không giống nhau, Mã Hướng Đông không có con cái, nhìn thấy đứa nhỏ bị vứt bỏ sinh ra ý muốn nhận nuôi rất bình thường; nhưng là Vương Trung Thái đã có một đứa con gái, cho dù Vương Trung Thái còn muốn con trai, hắn đầu tiên cũng sẽ không nghĩ đến nhận nuôi. Vương An âm thầm kêu khổ, xem ra chính mình cuối cùng vẫn sẽ bị đưa đến cô nhi viện đi.

Vương An không muốn đi cô nhi viện, đó là nơi mà ánh mặt trời không chiếu tới. Vương An cảm thấy chính mình lúc này hẳn cần nghĩ biện pháp, khiến cho Vương Trung Thái không đến mức đi liên tưởng hắn là một đứa nhỏ không nhà để về.

Cứ việc hắn không có đi giầy, nhưng là khuôn mặt và tay hắn đều sạch sẽ, môi có chút khô nứt, chỉ cần liếm liếm môi để ươn ướt một chút, hắn vẫn giống một đứa trẻ của gia đình bình thường được chăm sóc rất tốt.

Vương An đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nhưng hắn lưu ý đến ánh mắt Vương Trung Thái, người này giống như bị khơi lại một ít tâm sự nào đó. Vương An do dự một chút, đem lời nói đang nghẹn ở cổ họng nuốt đi xuống.

“Em trai...... Con tìm được em trai nè!” Vương Tiểu Mạt nhón mũi chân, dùng hết sức muốn giơ lên Vương An đưa cho Vương Trung Thái.

“Đứa ngốc......” Vương Trung Thái chỉ cảm thấy trong cổ họng hơi khó chịu, cũng đã không còn nghĩ la mắng con gái nữa. Hắn sợ Vương Tiểu Mạt làm rớt Vương An, vội vàng đem Vương An ôm lấy.

Vương Trung Thái đánh giá Vương An, nếu lúc này con trai mình còn ở bên cạnh của mình, chắc cũng đã lớn như vậy, đáng yêu như vậy đi. Vương Trung Thái thở dài một hơi, đang chuẩn bị hỏi Vương Tiểu Mạt từ nơi nào ôm tới đứa nhỏ này, đứa nhỏ trong lòng bỗng nhiên mở to ánh mắt. Ánh mắt trong suốt chiếu rọi ra một khuôn mặt mang theo chút thâm trầm u buồn của đàn ông, hắn nhìn Vương Trung Thái, ngọt ngào hô một câu:“Ba ba!”

Vương Trung Thái giống như bị sét đánh, trong lúc nhất thời đứng sững ở nơi đó, kinh ngạc nhìn đứa nhỏ này. Những ký ức bị đè nén chợt ùa về giống như thác nước, không thể ngăn chặn.

Khi nó mở to ánh mắt rồi xoay tròn, tò mò nhìn người thứ nhất trên thế giới này dùng ánh mắt trân trọng và chân thành nhất nhìn nó; khi nó đi tiểu nước tiểu bắn lên khuôn mặt của ba ba nó, khi nó khập khiễng đứng thẳng lên từ trong lòng bàn tay của ba ba nó, khi nó hàm hàm hồ hồ y nha y nha hô lên tiếng “ba ba”...... Vương Trung Thái nhớ lại ngày ánh mặt trời ấm áp vào mùa xuân năm trước kia, hắn mệt rã rời ngồi ở trong xe. Vào buổi tối hôm qua đứa nhỏ lại náo loạn hơn nửa đêm, buổi sáng bảy giờ hắn liền rời giường đi ra ngoài, buổi chiều thì bồi lão bà đi đi dạo phố. Lão bà đi siêu thị mua này nọ, nên đem đứa nhỏ đang ngủ đặt ở ghế khiển phụ để cho hắn trông chừng, Vương Trung Thái thật sự có chút mệt rã rời, nên đã gục lên tay lái ngủ một hồi. Bởi vì lúc dừng xe dựa vào vườn hoa, bên cạnh sẽ không có người đi đường qua lại, nên Vương Trung Thái cũng không có kéo lên cửa kính xe. Chờ hắn lại mở mắt ra, đứa nhỏ bên cạnh đã không cánh mà bay!

Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác vào khoảnh khắc đó, dường như là vết thương do bị chém một đao thật mạnh tạo thành, chưa từng có khâu lại quá, vẫn đang không ngừng chảy máu như trước!

“Em trai về nhà rồi...... Ba ba và mụ mụ nhìn thấy thì sẽ không khóc nữa!” Vương Tiểu Mạt nở nụ cười, cao hứng thổi còi, quay tròn thân hình hô vang.

Nắng sớm dừng lại ở khuôn mặt nho nhỏ của nàng, còi thổi bằng kim loại lấp lóe hào quang, khuôn mặt tươi cười của nàng giống như đóa hoa nở rộ trong khoảnh khắc..

Vương Trung Thái thu hồi suy nghĩ, đè nén xuống phần nghẹn ngào kia. Hắn dù sao cũng là người đàn ông thành thục, cứ việc không có lúc nào là hắn không hy vọng đứa con trai bị trộm đi trở lại bên người của mình, nhưng là hắn biết khả năng đứa nhỏ trước mắt này chính là con trai bị mất tích của mình thật sự quá nhỏ quá nhỏ.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Vương Tiểu Mạt, Vương Trung Thái thật không biết nên làm sao mở miệng.

“Tiểu Mạt......” Lý Vân vợ của Vương Trung Thái vừa lúc chậm rãi đi tới, liếc mắt một cái liền thấy được đứa nhỏ Vương Trung Thái ôm trong tay, sửng sốt một chút, “Đứa nhỏ này là con nhà ai thế?”

“Là em trai! Là em trai!” Vương Tiểu Mạt tranh nói.

Lý Vân sửng sốt một chút, vội vàng chạy tới bên cạnh Vương Trung Thái, đã trải qua rất nhiều hi vọng và thất vọng nên nàg cũng không có vì tin tức hoang đường này mà sinh ra bao nhiêu giật mình vui sướng, nàng chỉ là không biết con gái vì cái gì lại nói đây là em trai của nó.

“Mụ mụ!” Đứa nhỏ trong lòng Vương Trung Thái lại ngọt ngào hô lên một câu, dang ra đôi tay nhỏ bé hướng về Lý Vân lắc lư.

Trong chớp mắt nước mắt Lý Vân liền tuôn trào ra như suối, giành lấy đứa nhỏ từ trong lòng Vương Trung Thái, nhất thời vui đến phát khóc, “Trung Thái, con của chúng ta đã trở lại, chúng ta tìm được nó rồi!”

Nhìn vợ mình đang lâm vào mừng như điên, còn có con gái với bộ dạng đắc chí, giống như đã lập công lớn, Vương Trung Thái cười khổ một tiếng, không biết nên làm sao mở miệng khuyên nàng?
Bình Luận (0)
Comment