Chị Gái Yêu Tôi

Chương 67

Editor: 21302766

Bản thảo Beethoven, cực kỳ trân quý, vượt xa với lượng vàng có trọng lượng bằng với nó, nếu như lịch sử không có sửa đổi, phần bản thảo này hẳn là lẳng lặng nằm trong nước Mỹ Philadelphia, ở một góc thư viện không chút thu hút nào, sau đó sẽ bị một nhân viên quản lý thư viện phát viện, vào cuối năm 2005 được triển lãm và đấu giá, cuối cùng người sưu tầm phải tốn 2 triệu đôla mới có được nó.

Luna cũng không phải là người tốn 2 triệu đôla đem bản thảo sưu tầm, thực tế thì bộ bản thảo này nàng đã có từ lâu, đến nỗi nàng có lúc nào cũng không nhớ nổi.

Luna tháo gỡ rương an toàn, nhẹ nhàng vuốt ve bản thảo, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ký ức giống như tấm ảnh cũ loang lổ, vàng ố, mốc meo, thiếu khuyết không đầy đủ, thấy không rõ lắm bóng người màu trắng đen mơ hồ kia.

Đương nét chặt chẽ phác họa ra lối kiến trúc bén nhọn, đỉnh nhọn đâm về bầu trời, cũng không có nghĩa là mọi người đối với thượng đế không đủ kính ngưỡng, vùng ngoại thành Philadelphia, chủng viện Thần học Palmer cũng giống như các chủng viện khác,nghiêm túc tràn đầy thần tính, nước mưa lưu lại tại góc tường đen mục nát, mảnh ngói lưu ly tối tăm ở đỉnh đầu phát ra thanh âm tí tách.

Người nam trẻ tuổi mặc áo lễ màu đen cúi đầu, cầm gậy chống nhìn qua khiến hắn có vẻ hơi xốc nổi, nóng lòng muốn biểu hiện thành thục, giày da bóng loáng nhiễm phải mấy giọt nước mưa, hắn dừng bước.

Một nữ hầu tóc đen bệt thành đuôi ngựa, xem ra có vẻ cao hứng bừng bừng, lại có chút khẩn trương mà đứng sau lưng hắn, lấy ra tấm khăn nai mềm mại xoa xoa giày da cho hắn, sau đó nhíu mày, không cam tâm tình nguyện mà nhìn chằm chằm vào hắn:'' Ngươi thật sự dự định để ta làm nữ hầu cho ngươi? Chúng ta lúc nào có loại quan hệ chết tiệt này?''

''Ngươi phải tuân thủ ước đinh, loại quan hệ chết tiệt này vĩnh viễn sẽ không kết thúc, nếu như người lại có ý đồ làm ra chuyện này, ta sẽ lại một lần nữa dùng roi da từ trên mông ngươi đánh ra dấu đỏ!'' Người nam trẻ tuổi nở nụ cười tà mị, đúng, chính là loại mà nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết tình yêu, nhìn thấy sẽ tâm can chấn động, chỉ là hắn rất cố sức, cố sức làm ra vẻ, thuần túy là muốn trêu tức nàng.

''An quân thân yêu, làm một thân sĩ, không thể nói từ ngữ thô lỗ như thế! Ngươi có thể dùng trăng rằm, viên thịt, bánh thịt gì đó thay thế.'' Gương mặt nữ hầu ửng đỏ, có loại cảm giác vẻ mặt rạng rỡ lạ thường, giống như nhở ra chuyện gì khiến cảm xúc của nàng chập trùng.

''Shanna, nếu như mông của ngươi giống bánh thịt, ta cam đoan nó vô cùng khó coi, bờ mông của phụ nữ nên là tròn trịa vểnh lên mới đẹp, người đã có thể lấy nó làm kiêu ngạo.'' Người nam trẻ tuổi vừa tiến về phía trước, vừa quay đầu nhìn sang nữ hầu xinh đẹp.

"Thật sao? Thật sao?" Nữ hầu cũng đồng dạng quay đầu, nhìn xem đường mông của mình, có chút mừng rỡ và thẹn thùng, "Khó trách ngươi ưa thích dùng roi khe khẽ quất nó!"

''Sửa lại một chút, đây chẳng qua chỉ là trừng phạt nho nhỏ thôi, tính ta cũng không có loại đam mê đục này.'' Người nam trẻ tuổi đỡ lấy mũ da trên đầu, đè thấp vành nón xuống, tránh đi một nhóm học sinh chủng viện đang tụng xướng thơ ca.

'' Ta không rõ chúng ta tới chỗ này làm gì, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ở trong môi trường này mà làm chuyện ấy, sự lãnh cảm của ta có thể được trị liệu? Ta thật sự hưng phấn a.'' Nữ hầu thấp giọng nói ra, theo sát bên cạnh hắn.

'' Ngươi đừng quấy nhiễu ta được không, chúng ta đi ăn trộm, không phải hẹn hò!'' Người nam trẻ tuổi thấp giọng răn dạy,'' Trong quá trình hành nghê ăn trộm, còn rảnh rỗi làm mẫy chuyện ong bướm, chỉ thuộc về phim... Chúng ta phải chuyên nghiệp!''

Vòng qua một vách tường, tiến vào thư viên, đem dù che mưa đang nhỏ nước đặt trên khung dù cũ kỹ nơi góc tường, người nam trẻ tuổi quan sát bức tranh hoa mỹ trên vách tường, sau đó lôi kéo tiểu nữ hầu của hắn đi đến một bên vách tường.

"An quân, làm một thân sĩ danh giá, ngươi không cảm thấy xấu hổ vì hành vi của chúng ta hiện tại sao? Trời ạ, ta phát điên rồi, thế mà cùng ngươi ở một chỗ làm trộm.'' Nữ hầu nhón mũi chân, càng ngày càng khẩn trương, nàng biết mục tiêu của hắn ngay trong tòa thư viện này.

"Không, không, ta đã tìm cho mình một lý do quang minh chính đại, bây giờ ta đang trả thù cho năm đó đất nước các ngươi cướp bóc xâm Hoa, nhớ kỹ liên quân tám nước tại trong Viên Minh viên cướp sạch đồ vậy sao? Ta chỉ là tới lấy một phần bản thảo Beethoven mà thôi.'' Người nam trẻ tuổi mỉm cười, hôn trán nàng một cái, '' Ngoan, phối hợp chút, đừng để người khác cảm thấy ngươi nhìn giống một con chim cút muốn giấu trứng của mình.''

''Nếu như ta giống chim cút, vậy ngươi chính xác giống hệt một con chim cánh cụt ngu xuẩn đi trên đường tưởng là thân sĩ. '' Nữ hầu giận dữ nói ra, rất hiển nhiên nàng không hài lòng hắn ví von nàng là chim cút.

Người nam trẻ tuổi không tiếp tục để ý nàng, chỉ là lưu ý giá sách, tiểu nữ hầu ở sau lưng hắn vẻ mặt càng lúc càng hồ nghi:'' Ngươi không phải lần đầu làm chuyện này chứ.''

"Ừm ờ." Người thanh niên trẻ hờ hững gật gật đầu.

Trời ạ, ta nhớ ra rồi... Thì ra chủng viện mất qua một cái tủ sắt chứa vật phẩm quyên tặng... Hôm qua ngươi cho ta xem những tác phẩm kia: Mozart, Haydon, Johann Strauss, Mendelssohn cùng Spohr...'' Tiểu nữ hầu che miệng, cực kỳ hoảng sợ, '' Lần kia cũng là ngươi đi làm, những bản thảo Mozart kia chính là đồ vật chứ nhiều trong hòm sắt, hôm nay ngươi còn dự định ăn trộm Beethoven!''

Nàng nhớ tên nhà xí nghiệp cùng nhạc sĩ thánh ca William • Donahue, con gái của hắn vì chủng viện thần học Palmer quyên tặng hẳn một nhà nguyện, trong đó liền bao gồm phần nhiều sách vở và bản thảo, trong tủ sắt của Donahue khẳn định chứa chính là những vật này!

Người thanh niên trẻ có chút ngoài ý muốn mà hướng nàng gật đầu khen ngợi, sờ lên mái tóc dài mềm mại của nàng, "Thật thông minh, không hổ là hậu nhân gia tộc Méridie, đối với tương quan nghệ thuật đông tây, xúc giác nhạy cảm mười phần.''

"An quân, chúng ta... Chúng ta cũng không cần lưu lạc tới làm ăn trộm, những vật này coi như quý giá, chẳng lẽ còn có thể vượt qua 1 triệu đôla Mỹ? Chỉ vì chút tiền, chúng ta đi ăn trộm, vạn nhất bị phát hiện thì làm sao giờ?'' Tiểu nữ hầu vỗ trán mình, hắn quả nhiên điên khùng như thế, chẳng lẽ những công ty xí nghiệp của hắn, đều dựa vào hắn trộm này trộm nọ mà tạo dựng nên sao? Trời ạ, trờ thành người vốn là kỳ tài thương nghiệp lại là kẻ trộm, hơn nữa chính mình còn là đồng bọn của hắn.

"Chớ suy nghĩ lung tung!" Người thanh niên trẻ vỗ vỗ trán của nàng, ''Thứ nhất, nếu như ta đưa ra yêu cầu mua lại, ta không cách nào giải thích cho chủng viện thần học Palmer làm sao ta biết những thứ đó ở chỗ này, dựa theo luật lệ liên quan, những thứ này sau khi bị phát hiện, phải tiến hành trưng bày cùng thông báo, sau đó mới có thể đấu giá sưu tầm từ chủng viện thần học Palmer, thậm chí con cháu của vị tiên sinh Donahue kia cũng có thể chủ trương quyền lợi, quá phiền phức. Thứ ba, ta là muốn cầm lấy làm lễ vật tặng người, nếu như chỉ cần dùng tiền mua được, lễ vật kia tính là gì?''

"Ngươi trộm được liền có thể làm lễ vật!" Tiểu nữ hầu bị loại lô gic hoang đường này làm nghiến răng nghiến lợi.

"Đương nhiên, ta bỏ ra công sức, hơn nữa còn có nguy hiểm bị tóm lại mà thu hoạch được, lễ vật như vậy, chẳng phải là thành ý mười phần sao?'' thanh niên trẻ tuổi nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt đáng yêu, cười hắc hắc,'' Nếu như một người làm chuyện gì luôn chỉ cân nhắc hiệu suất nguy hiểm, mà không cân nhắc sự thú vị bên trong, vậy thì còn ý nghĩa gì?''

"Ngươi định đem bản thảo Beethoven đưa cho ai!" Tiểu nữ hầu không tự chủ được cong lên bở môi, con mắt có chút đỏ lên, ủy khuất, ghen tỵ mà nhìn xem hắn.

Hắn nhưng không có chú ý tới, chỉ là thu liễm ý cười có chút tùy tiện, dần dần nổi lên một chút yêu thương sầu lắng, trong ánh mắt của hắn có sự cưng chiều mà tiểu nữ hầu chưa từng thấy qua, hắn nói: "Một cô bé gái yêu thích đánh đàn dương cầm, sùng bái Beethoven, Mozart, Haydon, Johann Strauss."
Bình Luận (0)
Comment