Chí Hôn

Chương 24

Edit: Dollan

Suốt đường đi không có lời nào, anh đang đợi cô nói, nhưng Thẩm Lâm Hoan chỉ muốn ngất đi.

Nụ cười của Thẩm Bá Cẩn như một nhát dao, đâm thẳng vào điểm tức giận nhất của cô.

Trong một khoảnh khắc cô muốn giết người.

Ngọc nát đá tan, không còn một mảnh.

Cô hối hận khi kết hôn với Lục Nghiêu.

Rất hối hận.

Thực sự rất hối hận.

Lục Nghiêu không đợi được lời giải thích của cô, cảm thấy rất thất vọng.

Anh không biết mình là người như thế nào, Thẩm Bá Cẩn rõ ràng đang uy hiếp cô, chỉ cần cô yêu cầu anh, anh nhất định sẽ giúp cô giải quyết.

Không… Không cần yêu cầu, chỉ cần cho anh biết hoàn cảnh và thái độ của cô là được rồi.

Nhưng cô không nói gì.

Cô đầy bí mật, đầy suy nghĩ, giữa cô và anh luôn có một rào cản dày đặc, anh không thể nhìn rõ cô. Cô từ chối đến gần anh.

Cách đây không lâu Lục Nghiêu cảm thấy đã tìm được cách hòa hợp với cô, nhưng hiện tại anh chỉ cảm thấy thật nực cười. Anh giống như một chú hề tự lừa dối bản thân, cho rằng chỉ cần che đậy những mâu thuẫn đó là có thể nhắm mắt vui vẻ.

Nhưng hôn nhân không đơn giản như vậy.

Anh muốn có một khoảng thời gian vui vẻ với cô.

Nhưng cô không tin anh, phòng bị anh, giấu giếm anh. Cô không nói bất cứ thứ gì, vốn dĩ anh nghĩ mình không để ý, nhưng chỉ cần một chút biến động nhỏ cũng sẽ khuấy động dây thần kinh dễ bị tổn thương nhất của anh.

Giống như hồi còn đi học, cô đã từ chối mọi lòng tốt mà anh dành cho cô. Khi người khác chế nhạo anh rằng anh bị người khác giới từ chối, anh không quan tâm và nói: Tôi muốn đối xử tốt với cô ấy, đó là việc của tôi, cô ấy có chấp nhận hay không là việc của cô ấy.

Nhưng anh không phải người si tình, anh đối xử tốt với cô, chính là muốn có được cô.

Anh quay đầu lại nhìn cô vài lần, hy vọng cô có thể nói, muốn nói gì thì nói.

Bất cứ điều gì, dù chỉ một câu.

Anh thầm năn nỉ cô hãy nói gì đó.

Có thể cô không yêu anh, nhưng ít nhất có một chút dấu hiệu của tình cảm cũng tốt, anh có thể vun đắp nó. Cái gì cũng không có, bản thân anh cũng không biết phải làm sao.

Cho dù cô nói rằng cô thích Vân Triều, cho dù Lạc Lạc thực sự là con của cô, cho dù cô thừa nhận rằng cô không muốn kết hôn với anh. Chỉ cần cô nói tương lai sẽ đi cùng anh, anh có thể xóa bỏ quá khứ, coi như không tồn tại.

“Em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?” Lục Nghiêu nắm lấy tay cô khi cô xuống xe, bàn tay cô lạnh ngắt như vừa ngâm trong nước, môi tái nhợt.

Cô kiêu ngạo bao nhiêu thì tuyệt vọng bấy nhiêu khi bị cha mẹ bức bách hết lần này đến lần khác.

Lục Nghiêu cảm thấy bản thân mình có lỗi, lúc này còn đau lòng thay cô.

Trước giờ chỉ biết cha mẹ cô không được tốt lắm, khi nghe nhiều chuyện, anh sẽ thở dài nhà họ Thẩm đều có bệnh, nhưng từ nhỏ anh đã có không khí gia đình rất tốt, trong số các người lớn đã làm cha mẹ, dù mạnh mẽ hay hoang tưởng, họ đều yêu con mình.

Nhưng hôm nay đến nhà cô, lần đầu tiên đối diện với cha mẹ cô và các bác, dường như anh mới thực sự cảm nhận được cha mẹ cô là người như thế nào, trong bữa cơm ngắn ngủi, mặc dù có kiềm chế, nhưng sự bất mãn đối với cô vẫn toát ra cùng mong muốn kiểm soát.

Hôm nay vì sự có mặt của anh còn biết kiêng dè, vậy ngày thường thì như thế nào?

Anh không dám nghĩ.

Anh chỉ thấy rằng gia đình cô thực sự có bệnh.

Thẩm Lâm Hoan nghiêng đầu nhìn anh, môi khẽ mấp máy. Trong nháy mắt, anh nghĩ cô định nói gì đó.

Nhưng cô chỉ lắc đầu.

Bỗng nhiên Lục Nghiêu buông tay ra, nhếch môi cười lạnh, “Tốt lắm.”

Trái tim Thẩm Lâm Hoan nhảy lên kịch liệt, cảm thấy khó chịu vô cớ.

Cô nuốt nước bọt rồi gượng bước ra khỏi xe.

Suy nghĩ quay mòng mòng.

Mỗi khung hình đều có khuôn mặt tươi cười của Thẩm Bá Cẩn, có những cái gai ẩn trong nụ cười, ông ta tự tin như đã tính sẵn từ trước: những hành động mờ ám của cô không thể thoát khỏi mắt tôi đâu.

Cô cảm thấy buồn nôn và ghê tởm, từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, mỗi lần nghĩ đến cô đều cảm thấy chán ghét.

Càng khó chịu, cô càng bình tĩnh hơn, vẻ mặt bình thản như nước, rất lạnh lùng.

Thẩm Lâm Hoan bước vào phòng khách, đầu óc quá căng thẳng, ngồi trên sofa một lúc, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Lục Nghiêu xuống xe sau khi trả lời điện thoại, bước vào phòng khách đi về phía cô. Anh nhìn cô, đáy mắt mang theo một tia lạnh lẽo.

Anh đứng trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống, “Em hỏi tại sao anh đồng ý cưới em, vậy tại sao em đồng ý cưới anh?”

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy tức ngực khi bị anh nhìn như vậy, muốn đứng lên. Nhưng chân Lục Nghiêu khẽ nhích, đè đầu gối, cúi người, chống tay lên lưng sofa, nhốt cô ở đó, nghiêng người nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Tay Thẩm Lâm Hoan không tiện phản kháng, vì thế chống cự cũng vô ích, đôi mắt bạc tình kia lạnh như băng, anh không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt Lục Nghiêu dò xét, cũng không chịu thua.

Lục Nghiêu đã nhờ người điều tra về mối quan hệ giữa Vân Triều và Thẩm Lâm Hoan.

Đoán chừng Thẩm Phong đã sớm tra ra, cũng không muốn nói, vừa nãy anh thúc giục, Thẩm Phong mới chần chừ: “Không phải cậu đã đoán được rồi sao?”

Thấy thái độ kiên quyết của Lục Nghiêu, anh đắn đo mới nói rõ đầu đuôi.

Thẩm gia đã nhìn trúng Vân gia từ lâu. Ban đầu Thẩm Lâm Hoan không đồng ý nói chuyện với Vân Triều, nhưng lúc đó bà cụ Thẩm đang dai dẳng trên giường bệnh, tuy vô cảm nhưng lời bà nói cô sẽ nghe.

Bà cụ đối xử tốt với Thẩm Lâm Hoan từ nhỏ, muốn cháu gái có mái ấm gia đình trước khi hấp hối nên Trình Chi Lâm đã thổi gió bên tai bà cụ, sau đó người nhà họ Thẩm buộc Thẩm Lâm Hoan phải đồng ý gặp mặt.

Nhưng số lần cô gặp Vân Triều chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sau đó họ không liên lạc với nhau nữa, không bao lâu Vân Triều mang một đứa con gái về, trong giới nổi lên sóng gió, sau đó Thẩm Lâm Hoan đột nhiên đồng ý qua lại với Vân Triều.

Đến lúc nói chuyện kết hôn, Trình Chi Lâm lại đột nhiên do dự. Khi đó, Vân Triều đã lên kế hoạch cầu hôn Thẩm Lâm Hoan.

Nghe nói nhẫn cầu hôn đã chuẩn bị xong.

Thẩm Phong ở đầu dây bên kia trần thuật lại, im lặng một lúc, chuyện sau đó rất đơn giản. Anh không cần nói nữa, Lục Nghiêu tự biết.

Sau khi Trình Chi Lâm thử lòng Lục gia, Lục gia đã tiết lộ ý định kết hôn nên Trình Chi Lâm phấn khích nhanh chóng đặt mục tiêu lên nhà họ Lục.

Mặc dù Lục Nghiêu không xuất hiện, Lục gia muốn tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt, Thẩm gia cũng tỏ vẻ hoàn toàn không thành vấn đề.

Quá trình diễn ra suôn sẻ, Lục gia không tốn nhiều công sức, vì Thẩm gia rất chủ động.

Nhưng sự chủ động này, không bao gồm Thẩm Lâm Hoan?

Xác suất cũng không cao.

Lúc này, Lục Nghiêu cảm thấy mình chính là kẻ khốn nạn đã phá vỡ cuộc hôn nhân tốt đẹp của cô.

Anh muốn nghe những suy nghĩ của cô, oán hận cũng được, trách móc cũng được, cái gì cũng được, miễn là cô nói.

Vẻ mặt lạnh nhạt của Thẩm Lâm Hoan như có một vết nứt, “Lục Nghiêu…”

“Nói thật.” Anh tiếp tục chất vấn.

“Chúng ta…” Cổ họng Thẩm Lâm Hoan khô khốc, “Hôm khác nói chuyện được không? Em rất mệt.” Giọng cô vẫn bình thản như trước, nhưng cô biết rằng mình không thể nhịn được nữa.

Anh rất thông minh, chắc chắn anh đã biết Thẩm Bá Cẩn có hàm ý gì.

Nhưng Thẩm Lâm Hoan không muốn nói.

Thực sự không muốn nói.

Bây giờ cô đang trong tình trạng bối rối, cố gắng phân tích ý định của Thẩm Bá Cẩn một cách tuyệt vọng. Ông ta đã biết, làm sao biết được, biết từ khi nào… Thoạt nhìn cũng không ngạc nhiên, hẳn là ông ta đã sớm biết rồi?

Lục Nghiêu vẫn nhìn cô chăm chú, không có dấu hiệu buông lỏng, “Thẩm Lâm Hoan, chúng ta thành thật được không? Không phải em đã đáp ứng với anh rằng sẽ sống hòa hợp sao? Không thành thật thì làm sao sống được?”

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy cơn đau đầu của mình như muốn nứt ra, giống như có vô số mũi kim đang cắm vào nhau, cô không nói được lời nào, Thẩm Bá Cẩn, Thẩm Bá Khiêm, Trình Chi Lâm, bà nội, Thẩm Lâm Kiệt, Thẩm Lâm Lãng… Vô số người quay cuồng trong tâm trí cô.

Còn có Vân Triều… Vân Triều đã nói với cô, “Kết hôn với tôi là sự lựa chọn tốt nhất.”

Khi đó cô nói: “Tôi hiểu.”

“Thẩm Lâm Hoan, nói.” Ánh mắt Lục Nghiêu lạnh lùng nhìn cô.

Cô khẽ nhắm mắt, buột miệng nói: “Lục Nghiêu, chúng ta… ly hôn đi.”

Cô vẫn chạy, vẫn chạy về phía trước. Nhưng cô không bao giờ biết, đó không phải là vì cô chạy không đủ nhanh.

Đột nhiên cô thấy hơi thê lương.

Đồng tử Lục Nghiêu bỗng co rút, cảm thấy trớ trêu, sự cân bằng mà anh cố duy trì đã bị phá vỡ, anh giễu cợt, “Vậy là em đã nghĩ đến chuyện ly hôn từ lâu rồi đúng không! Không muốn thẳng thắn, không muốn có một cuộc sống tốt với tôi, chỉ muốn ly hôn đúng không?”

Đầu Thẩm Lâm Hoan như sắp nổ tung, “Lục Nghiêu…”

Đừng hỏi nữa, xin anh đấy.

Lục Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm cô, không cho cô trốn tránh, “Thẩm Bá Cẩn uy hiếp em, tôi có thể giúp em. Nhưng em phải nói, nếu không nói thì làm sao tôi biết được. Tôi cũng biết về quan hệ cha con, là của em?”

Lông mày Thẩm Lâm Hoan khẽ nhúc nhích, nhớ tới ngày cô nói chuyện với Vân Triều, quay đầu lại, quản gia Chu đang ở phía sau, chắc là quản gia Chu đã nói với anh. Hoặc anh biết nó từ chỗ khác.

Những người này, nếu họ muốn biết, họ luôn có thể biết.

Thẩm Lâm Hoan nhìn anh, “Ừ” một tiếng.

“Của em với ai? Em không phải người nhà họ Thẩm?” Trái tim Lục Nghiêu chùng xuống, thấy cô muốn quay mặt đi, anh nâng tay nắm cằm cô, ép cô nhìn anh.

“Là quan hệ ruột thịt.”

Quan hệ ruột thịt, muốn trốn cũng không thể.

Hai người cách nhau rất gần, hô hấp dồn dập, Thẩm Lâm Hoan không tránh được, càng cảm thấy xấu hổ và buồn bực.

Cô ngừng nói, hai môi mím chặt vào nhau.

Mặt như tờ giấy trắng, không chút máu, hờ hững và lạnh lùng.

Lục Nghiêu đợi nửa phút, đột nhiên tự giễu cười, “Thẩm Lâm Hoan, lần này tôi chỉ hỏi em, em nói gì, tôi cũng không so đo.”

Cổ họng Thẩm Lâm Hoan cuộn trào, miệng như muốn rỉ máu.

Cô cắn chặt răng, từ từ, cô nếm được một mùi tanh.

Sức nặng của Lục Nghiêu đè lên người cô dần nhẹ đi, bàn tay nắm cằm cô buông lỏng, anh đứng thẳng dậy, chân vẫn đặt trên đầu gối cô, trầm mặc nhìn cô một cái, thấy cô không có ý định tiếp tục, gật đầu, “Được rồi, là tôi hèn.”

Trọng lượng trên chân cô không còn nữa, Thẩm Lâm Hoan có cảm giác như đột nhiên rơi xuống từ một tòa nhà hai mươi tầng, lúc anh nhấc chân bước đi, cuối cùng cô mới nói: “Em thật sự xin lỗi!”

Lục Nghiêu, thật sự xin lỗi.

Rốt cuộc, Lục Nghiêu dừng một chút, quay đầu nhìn cô, “Đó không phải những gì tôi muốn nghe.”

Thẩm Lâm Hoan vẫn nhìn anh không nói gì.

Lần này Lục Nghiêu không đợi mấy giây, khịt mũi rời đi.

Anh trực tiếp rời khỏi biệt thự rồi lái xe đi, không muốn gặp cô.

Trong nhà yên tĩnh.

Yên lặng đến mức không có một âm thanh nào.

Thẩm Lâm Hoan nghe được tiếng hít thở của bản thân, ngẩng đầu lên, giống như sắp cạn kiệt không khí trong lành, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Khi cô cúi đầu lần nữa, chất lỏng lạnh lẽo nhỏ xuống mu bàn tay.

Cô lau đi, lau đi những giọt nước mắt.

Cô nhìn chằm chằm vào tay mình một lúc.

Vậy mà cô lại khóc.

Với một người như cô, cô nghĩ mình sẽ không khóc nữa.

Khi màn đêm buông xuống, cô thu dọn đồ đạc rồi đặt vali lên xe.

Quản gia Chu vừa đuổi theo vừa nhíu mày, “Phu nhân, cô đi đâu vậy?”

Thẩm Lâm Hoan hít sâu một hơi, kéo khóe môi dưới, “Tôi ra ngoài vài ngày.”

Bình Luận (0)
Comment