Edit: Cmei
Beta: Dollan
Lục Nghiêu ở bệnh viện chăm sóc cô hết nửa tháng.
Trong nửa tháng anh không đi đâu hết.
Thẩm Lâm Hoan bắt đầu nghi ngờ: “Anh không cần đến công ty sao?”
Rõ ràng anh bận đến mức không có thời gian đến thăm, nhưng bây giờ lại giống như rất rảnh rỗi.
Lục Nghiêu liếc nhìn cô: “Ông nội đến công ty tọa trấn rồi. Anh hai đang gác chức chủ tịch cũng đi làm rồi…”
Để anh ở đây chăm sóc cô.
Cũng vì Thẩm Lâm Hoan quá trầm tính, để người khác chăm sóc cô, sợ cô sẽ không được tự nhiên.
Từ trước đến giờ Thẩm Lâm Hoan vẫn luôn độc lai độc vãng*, có chuyện đều tự thân giải quyết, lúc này cô mới phản ứng lại, Lục Nghiêu không đơn độc, người trong thế hệ của anh gia nhập tập đoàn rất ít, nhưng cũng không để cho anh đơn thương độc mã**.
(*Độc lai độc vãng: một mình đến, một mình đi; là cảnh giới cao nhất của đời người.**Đơn thương độc mã: một mình một ngựa, chỉ sự đơn độc, lẻ loi trong khi chiến đấu với khó khăn nguy hiểm, không có sự hỗ trợ của người khác.)Thẩm Lâm Hoan có phần ngưỡng mộ, “Người nhà của anh, ai cũng tốt cả.”
Cô vừa mới dọn ra biệt thự Yển Hồ mấy ngày nay, Triệu Khanh Chi còn gọi điện hỏi cô có phải cãi nhau với Lục Nghiêu không, cô lo lắng đến mức không nói được câu nào, sợ bà thất vọng, cô lo sợ bảo: “Con có chút việc riêng nên mới dọn ra ngoài vài ngày.”
Triệu Khanh Chi cũng không hỏi nhiều, chỉ thở dài, “Nếu Thập Nhất nó có làm chuyện gì tồi tệ, con cứ nói với mẹ, mẹ mắng nó giúp con. Mẹ và ba nó chỉ mong tụi con hạnh phúc thôi, hòa thuận chứ đừng bất hòa.”
Sau đó cô đi thu dọn đống hỗn loạn của Bác Thịnh, con gái và cha mẹ trở mặt thành thù, truyền thông viết về cô khá tệ, mỗi lần người nhà họ Lục gọi đến, cả người cô đều run cả lên, nhưng họ lại chưa từng trách mắng cô, có lẽ Lục Nghiêu đã nói gì đó với họ, họ chưa từng hỏi, chỉ cần cô đừng mệt mỏi quá, chú ý nghỉ ngơi, trong nhà có việc phải gọi ngay.
Cô không biết mình tích đức thế nào mới được như vậy.
Lúc Thẩm Lâm Kiệt chặn cô ở bãi đỗ xe cũng là nhà họ Lục chạy đến trước, thu xếp phòng bệnh và chuyên gia cho cô, điều bảo vệ trong nhà đến đây mấy đêm liền. Thật ra từ lúc nhìn thấy Thẩm Lâm Kiệt, cô cũng đoán sẽ không được chết già, trước khi xuống xe đã liên lạc với Từ An, dặn dò liên tục, bảo cô ấy nếu xảy ra chuyện lập tức báo cảnh sát. Sau đó người qua đường lại giúp cô báo cảnh sát, gọi xe cứu thương.
Thẩm Bá Khiêm và Trình Chi Lâm cũng đến, nhưng thậm chí Triệu Khanh Chi lại chưa từng nói với cô, trong lúc y tá nói chuyện, vô tình nghe được nên mới biết, bố mẹ cô đã đến, nhưng lại không phải vì quan tâm thương tích của cô, mà là chỉ trích luật sư của nhà họ Lục dốc sức tìm bằng chứng Thẩm Lâm Kiệt cố ý giết người chứ không phải vô tình làm hại, đây là muốn ép chết Thẩm Lâm Kiệt.
“Đều là người một nhà, có nhất thiết phải tuyệt tình như vậy không?” Giọng Trình Chi Lâm trong điện thoại tức giận run rẩy, “Nói thế nào nó cũng là anh mày, mày còn là người không thế? Thẩm Lâm Hoan.”
Thẩm Lâm Hoan bình tĩnh nói: “Chắc là không phải đâu.”
Khi bị Thẩm Lâm Triệt khống chế, trong nháy mắt cô cảm thấy mình sắp chết, lúc đó cô thậm chí không cảm thấy đau, mà ngược lại là cảm giác đau đớn cùng khoái cảm mãnh liệt truyền đến từ đáy lòng.
Chết hết mới tốt, mọi chuyện chấm dứt.
Chỉ là khi mở mắt ra nhìn thấy người nhà họ Lục, mới có cảm giác vui mừng vì sống sót sau tai nạn.
Cô không muốn chết, cô vẫn muốn… gặp Lục Nghiêu.
“Mày đúng là một con sói mắt trắng vô ơn.” Trình Chi Lâm tức giận đến mức giọng nói run rẩy.
Ai không biết chắc còn tưởng rằng con gái bà, Thẩm Lâm Hoan là do bà nhặt được.
Thẩm Lâm Hoan không tức giận, cũng không cảm thấy đau lòng. Chỉ là có chút cảm giác hoang đường không biết nên khóc hay nên cười, cô không cãi lại mà cúp máy, cho Trình Chi Lâm, Thẩm Bá Cẩn và Thẩm Bá Khiêm vào danh sách đen, thế giới trong chốc lát lại yên tĩnh.
Có đôi lúc cô không hiểu được, tại sao lại có người ghét bỏ con gái của mình như thế, trước đây có một dạo Thẩm Lâm Hoan cảm thấy do mình không ngoan, không hòa nhập, không cởi mở, không thông minh, không thể khiến người khác thích được…
Nhưng Thẩm Lâm Kiệt đáng ghét như thế, vừa phiền phức, vừa lười biếng lại vừa dốt nát, Triệu Thanh Nguyệt lại cưng chiều anh ta như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Cô cũng từng cố gắng lấy lòng, định làm một người cởi mở, hoạt bát, cũng định khiến mình trở nên khôn ngoan hơn.
Nhưng cho dù cô cố gắng nhiều đến đâu cũng không có cách nào khiến họ yêu thương đứa con này.
Sau này mới biết được, đôi khi ghét có thể không cần lý do.
Cũng giống có người đối xử tốt với người khác mà không cần lý do.
Lục Nghiêu là vậy.
…
Lục Nghiêu nhìn cô, không hài lòng cách nói chuyện của cô, “Cũng là người nhà của em mà.”
Tim Thẩm Lâm Hoan lệch một nhịp, một cảm giác rất kỳ lạ.
Cảm giác giống như… có gia đình rồi.
“Vậy hôm đó em bảo rất vui khi kết hôn với anh là có ý gì.” Lục Nghiêu nghiêng người, nhìn cô rất gần, đến bây giờ mới có cơ hội tra hỏi cô.
Đáp án muôn hình muôn vẻ nhưng anh vẫn không dám tin.
Anh muốn nghe chính miệng cô nói.
Thẩm Lâm Hoan mở to mắt nhìn, đột nhiên có hơi ngại ngùng đứng lên, “Thì là… rất vui.”
“Vì cưới anh nên mới vui sao?” Giọng Lục Nghiêu trầm thấp, hàm chứa một chút dụ dỗ và thích thú, “Có phải cưới anh hạnh phúc lắm đúng không?”
Thẩm Lâm Hoan như một bạn học sinh, hai tay đặt ở trên bụng, mặt cúi xuống, nghiêm túc gật đầu.
Khóe miệng Lục Nghiêu nhếch lên.
Giây tiếp theo môi Thẩm Lâm Hoan bị một cảm xúc mềm mại bao trùm, nụ hôn của Lục Nghiêu thiết tha mà mãnh liệt, hơi thở quấn lấy nhau, đầu lưỡi xông vào trong dường như muốn cạy hàm răng của cô, bắt cô phải đáp lại anh.
Từ trước đến giờ Lục Nghiêu không phải người coi trọng tình dục, kiềm chế đối với cô rất nhiều nhưng hôm nay lại sinh ra dục vọng chiếm hữu sục sôi mãnh liệt.
Anh nghĩ, chỉ cần những lời này của cô là đủ rồi.
Hôn xong, trán của Lục Nghiêu tựa vào trán cô, lưu luyến chạm vào môi cô, đôi má, vành tai, chiếc tai của cô nhỏ nhắn, xinh đẹp, cắn một cái, cả người cô dường như có thể vỡ ra, bản thân cô từ trước đến nay kiềm chế rất tốt, cho dù lúc hứng nhất cũng chỉ cong môi, âm thanh đều giữ trong cổ họng, đôi mắt như chứa đựng ánh sao, lấp lánh đầy màu sắc.
Bí ẩn nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt.
“Em có yêu anh không?” Lục Nghiêu vẫn muốn xác nhận lại.
Tiếng “Có” của Thẩm Lâm Hoan tràn ra từ cổ họng, phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Lục Nghiêu hừ một câu, “Không chân thành.”
Thẩm Lâm Hoan hoang mang nhìn anh, cô cũng không nói dối anh, đúng là đúng, sai là sai.
Còn về phần không chân thành, cô không biết phải nói thế nào.
Lục Nghiêu nhìn cô đờ đẫn, khẽ thở dài, luôn cảm thấy con đường còn rất dài.
Lồng ngực nhói lên một chút.
–
Tuyết đã ngừng rơi được mấy ngày rồi nhưng trời vẫn chưa có nắng.
Đến giờ tuyết trên mặt đất vẫn chưa tan hết.
Ba người Tề Thần, Đới Manh Manh và Từ An đến thăm Thẩm Lâm Hoan, còn mang theo hoa quả và hoa tươi.
Tề Thần đang ôm một bó hoa hồng tươi, Lục Nghiêu bước vào nhíu mắt.
Thẩm Lâm Hoan hờ hững nhận lấy…
Có người đến thăm bệnh còn tặng hoa hồng à?
Lại còn là bạn trai cũ?
Tưởng anh chết rồi sao?
Tề Thần ngồi ở mép giường, đau lòng nhìn Thẩm Lâm Hoan, “Chị Hoan, chị ổn hơn chút nào chưa?”
Thẩm Lâm Hoan nói: “Chị không sao.”
Đới Manh Manh và Từ An vẫn tính là bình tĩnh, kéo Tề Thần, “Cậu giống đứa trẻ ngốc thật đấy, đừng khóc nữa! Nín đi.”
Mấy người họ ở lại một lúc rồi rời đi, bọn họ sắp phải trở về Hải Thành, Tề Thần dường như có chút tiếc nuối, trước khi đi hẹn với Thẩm Lâm Hoan đến Hải Thành, “Chị Hoan, khi nào chị rảnh chị đến Hải Thành chơi nhé! Trường đã xây dựng cơ sở mới, cây xanh rất đẹp, lúc đó em sẽ đi dạo với chị…”
Cứ nói liên miên bảo phải nhớ kĩ, hình như Thẩm Lâm Hoan cũng không có kiên nhẫn nhưng có lẽ do thói quen nên vẫn im lặng nghe, cuối cùng gật đầu, như là chiều theo, “Được.”
Lục Nghiêu vốn rất tức giận, nhưng đột nhiên bình tĩnh trở lại, chỉ là hơi ghen một chút, ánh mắt nhìn hai người họ, vốn không thấy được dấu hiệu yêu đương, nhưng hiện tại có thể nhìn ra được, Thẩm Lâm Hoan, một người thụ động khép kín có lẽ rất dễ bị tên con trai đó bắt lấy.
Đơn giản, nhiệt tình, tất cả cảm xúc điều hiện lên trên mặt, lại còn ân cần chu đáo.
Khi tiễn bọn mấy người họ đi, Lục Nghiêu tiễn đến cửa thang máy.
Tề Thần quay đầu lại, không cam lòng nhìn Lục Nghiêu, “Anh phải đối xử với chị Hoan thật tốt đấy, chị ấy…chị ấy cũng không dễ dàng gì.”
Lục Nghiêu lại nheo mắt, nhìn cậu, lúc lâu sau hỏi một câu, “Cậu rất thích cô ấy?”
Tề Thần ngẩn người nhưng vẫn gật đầu, đương nhiên rồi.
Đới Manh Manh đánh cậu một cái “bốp”, sau đó ngượng ngùng nhìn Lục Nghiêu: “Anh rể kệ cậu ta đi, ý cậu ấy là ngưỡng mộ chị Hoan.”
Lục Nghiêu cười, “Không sao. Tôi cũng rất thích vợ tôi, cô ấy thật sự rất thu hút người khác, dễ hiểu mà.”
Bọn họ liếc nhìn Lục Nghiêu với vẻ mặt kì lạ, những lời như vậy phát ra từ miệng anh thực sự rất kì quặc.
–
Lúc quay về phòng bệnh, Lục Nghiêu lấy hoa đi, Thẩm Lâm Hoan hỏi anh làm gì, anh thầm hừ một tiếng, lời ra đến miệng lại giả vờ như không có việc gì, “À, hoa tươi lắm, anh rải hoa vào bồn tắm cho em.”
Thẩm Lâm Hoan làm ra vẻ mặt khó hiểu: “Tắm bây giờ luôn sao?”
Lục Nghiêu “Ừm” một tiếng rồi đi về phía phòng tắm.
Thẩm Lâm Hoan chỉ mới khỏe một chút đã được chuyển đến bệnh viện tư nhân, ở phòng bệnh VIP, phòng tắm, nhà bếp đều có đủ.
Bồn tắm trong phòng tắm không lớn như ở nhà, chỉ có thể chịu đựng.
Lục Nghiêu xắn tay áo, vô cùng tức giận xé từng cánh hoa từ cuống rồi ném vào bồn tắm, nước nóng từ từ trào lên, Lục Nghiêu bị kẹt trong làn khói mù mịt.
Thẩm Lâm Hoan xuống giường bước đến, đứng nhìn một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Lục Nghiêu…”
Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô.
“Con người Tề Thần thật sự rất tốt.” Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, cô có thể cảm nhận được Lục Nghiêu không thích Tề Thần.
Lục Nghiêu ném bó hoa còn lại lên bàn cạnh bồn tắm, rồi bước về phía Thẩm Lâm Hoan.
Anh đè cô vào tường, hít sâu một hơi rồi nói: “Thẩm Lâm Hoan, chỗ này của em làm bằng gỗ đúng không!” Anh đưa tay chỉ vào đầu cô, rồi lại chỉ vào lồng ngực cô.
Thẩm Lâm Hoan vừa mở miệng, sau đó anh đột nhiên ghé đầu vào, môi bị Lục Nghiêu chặn lại, ngăn cản không cho cô nói.
Không muốn cũng được, nhưng nghĩ đến Lục Nghiêu lại choáng váng đầu óc.
Vẻ mặt Tề Thần hiện lên trong đầu quét không tan, cô khi yêu Tề Thần sẽ như thế nào? Có phải cô cũng giống thế này, như gần mà cũng như xa, có nhưng lại giống như không có.
Tề Thần thì sao? Đuổi theo cô, giữ lấy cô?
Con người cô ăn mềm không ăn cứng, đến giờ vẫn không ngừng nói tốt cho Tề Thần từ lúc đến thăm, lúc ấy chắc hẳn cô đối xử với cậu ta rất tốt.
Có nuông chiều cậu ta không?
Nuông chiều cậu ta…
Lục Nghiêu không thể nghĩ được nữa, càng nghĩ càng tức, càng bắt nạt cô.
Thẩm Lâm Hoan cuối cùng thở không nổi, không đẩy anh ra được, chỉ có thể rên rỉ một tiếng, “Em chóng mặt…”
Lục Nghiêu đột nhiên dừng động tác, nhíu mày nhìn cô, “Thật sao?”
Thẩm Lâm Hoan hai mắt ngân ngấn nước, mỉm cười nói, “Giả đấy.”
Lục Nghiêu tức giận cắn môi dưới.
Anh đáng bị cô hành hạ.
Khi cô đang tắm, Lục Nghiêu ngồi bên cạnh cô quan sát, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Lục Nghiêu nói: “Anh phải trông em, lỡ như em ngất ở trong này thì phải làm sao?”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Cô khó khăn tắm rửa, bỗng cảm thấy cả người rã rời.
Lục Nghiêu yên lặng, đột nhiên bắt đầu nói: “Em kể cho anh nghe về bạn trai cũ đi.”
Thẩm Lâm Hoan dừng động tác lại, vẻ mặt ngạc nhiên.
Lục Nghiêu cười lạnh: “Để anh học những đức tính tốt đẹp của cậu ta, thật đúng là một người tốt! Vợ anh đến giờ vẫn đang khen cậu ta là người tốt.”