Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 76


Edit: Hạnh

Hà Kỳ nhìn vẻ mặt của Điền Giai Mạn, cô nàng càng khinh thường hơn, nói: “Suốt ngày trưng cái mặt đại tiểu thư kiêu căng cau có cho ai nhìn không biết, người khác còn tưởng chị ta mới là tiểu thư hàng real đấy.”
Ôn Giản cau mày nhìn Hà Kỳ.
Hà Kỳ nói tiếp: “Nghe nói tên trộm kia nhận tiền của người khác, đúng lúc cô cầm sổ sách kế toán thôi, có khi là chị ta là người sai khiến ấy…”
Ôn Giản ngắt lời cô nàng: “Cô đừng nói bừa.”
Hà Kỳ hậm hực không vui: “Cô bị ngốc à, cô bị Điền Giai Mạn vu oan mà còn nói đỡ cho chị ta nữa.”
Ôn Giản: “Chỉ là tôi thấy bây giờ không có đủ chứng cứ, không thể nói bậy được, đừng để người khác hiểu lầm.”
Hà Kỳ bĩu môi, không tán thành.
Giám đốc phòng tài vụ đi vào, vẫy tay gọi mọi người.
Anh ta nói: “Tìm được sổ sách kế toán rồi, bị một tên thất nghiệp trèo qua tường lẻn vào lấy, cũng không phải là chuyện gì lớn, đều do bên phía bảo vệ không trông coi kĩ, sau này bảo vệ sẽ tăng cường tuần tra, mọi người có đồ nào đắt tiền thì đừng mang tới công ty.”
Hoàng Tử Thần buồn bực nói: “Gã ăn trộm kia ngốc à? Nhặt mấy cái macbook cũng bán được khối tiền, lấy một đống giấy thì làm được gì chứ?”
Mọi người ồn ào nói theo.
Hà Kỳ lạnh nhạt nói: “Giám đốc, đằng sau còn có người sai khiến anh ta đúng không?”
Giám đốc phòng tài vụ ngượng ngùng đáp: “Cô đừng nói vớ vẩn, gã ta chỉ vô tình nhắm vào bàn làm việc của Ôn Giản thôi.

Chuyện này chỉ tới đây thôi, coi như là bài học cho mọi người, mai sau…”
“Ai cho phép dừng lại ở đây? Ai nói thế?” Giọng nói của Giang Thừa ngắt lời giám đốc phòng tài vụ.
Ôn Giản vô thức nhìn ra cửa.
Không biết anh tới từ khi nào, chỉ bình tĩnh nhìn Tạ tổng: “Cảnh sát vẫn chưa kết án thì ai dám bảo kết thúc?”
Anh ta khó xử: “Đối tượng tình nghi bị bắt rồi mà, anh ta cũng khai là chỉ vô tình sờ tới bàn làm việc của Ôn Giản thôi, đêm tối không thấy rõ nên chỉ vơ bừa, sau khi ra ngoài thì mới biết đây là sổ sách kế toán.

Gã ta biết mấy thứ này, định tống tiền nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị bắt.

Chủ tịch Hà sợ chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười chê nên bảo không điều tra nữa, dừng lại ở đây.”
Giang Thừa: “Vơ bừa mà vơ chuẩn thật, đi ăn trộm mà nhắm đúng mục tiêu, không lấy đồ trên bàn mà lấy trong ngăn kéo, đồ vật khác trong ngăn kéo cũng không động vào, gã ta không sợ mình bỏ lỡ những thứ đắt tiền khác à?”
“Chuyện này…” Tạ tổng cứng họng không trả lời được.
Giang Thừa nhìn nhân viên trong phòng: “Công ty không phải là nơi ô uế bẩn thỉu, không cho phép bất kì hành vi vu oan hãm hại, cũng không cho phép thông đồng bao che tội xấu của người khác.

Khi giao cho phía cảnh sát thì không còn là vấn đề trong phạm vi của công ty nữa, cho nên kết quả phải dựa vào phía cảnh sát, hy vọng mọi người sẽ không tung tin đồn bịa đặt.


Cảnh sát đã thông báo cho bộ phận…”
Giang Thừa nhìn giám đốc phòng tài vụ: “Chuyện nào cần nghiêm túc xử lý thì phải nghiêm túc xử lý, chuyện nào nên xin lỗi thì phải xin lỗi.”
Anh ta lúng túng, đáp: “Hôm đó Giai Mạn sốt ruột quá, cũng không cố ý làm Ôn Giản khó xử, mọi người đều là đồng nghiệp cả, không cần làm tới mức thế đâu…”
Giang Thừa lẳng lặng nhìn anh ta: “Nói một câu xin lỗi cũng khó thế à?”
Anh ta hạ giọng nịnh nọt Giang Thừa: “Không thì tí nữa để tôi bảo Giai Mạn…”
“Không cần.” Bỗng nhiên Điền Giai Mạn đi vào: “Tôi sẽ không xin lỗi đâu.”
Mọi người đều nhìn cô ta.
Điền Giai Mạn vẫn kiêu căng, nói: “Hôm đó tôi chỉ hoài nghi cô ta, thế nên tôi không cần phải xin lỗi.”
Cô ta nhìn Giang Thừa: “Nếu Giang tổng nghĩ tôi có lỗi với Ôn Giản thì xin lỗi anh, tôi cũng có nguyên tắc của tôi, cùng lắm thì tôi sẽ từ chức.”
Điền Giai Mạn kéo ghế ra, ngồi trước máy tính, mở Word gõ đơn xin từ chức, tiện tay in một bản.
Điền Giai Mạn cầm đơn xin từ chức đưa cho Giang Thừa, ánh mắt khiêu khích nhìn anh.
Giang Thừa liếc Điền Giai Mạn rồi lại nhìn tờ giấy trong tay cô ta.
Giám đốc phòng tài vụ vội vàng giảng hòa: “Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, mọi người đừng nóng vội thế …”
Anh ta nhìn Giang Thừa: “Giang tổng, tính Giai Mạn hay nổi nóng nên hơi bộp chộp, ngài đừng chấp cô ấy…”
Anh ta còn chưa nói xong thì Giang Thừa cầm đơn từ chức từ tay Điền Giai Mạn.
Giang Thừa: “Tạ tổng, anh bàn giao công việc của cô Điền đây cho người khác đi, báo với phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc cho cô ta.”
Mọi người sững sờ nhìn Điền Giai Mạn.
Cô ta cười nhạt: “Giang tổng, hy vọng mai sau anh đừng cầu xin tôi.”
Giang Thừa mỉm cười, cầm đơn từ chức về văn phòng.
Ôn Giảm trầm ngâm nhìn bóng dáng Giang Thừa rồi lại cúi đầu giấu cảm xúc trong ánh mắt đi.
Tạ tổng xua tay: “Được rồi, mọi người làm việc đi.

Giai Mạn, cô vào đây.”
Cả đám tản đi chỗ khác, Điền Giai Mạn đi theo Tạ tổng vào phòng làm việc.
————
Giang Thừa vừa về văn phòng một lát thì thư kí của Hà Kiến Ly gọi tới, bảo anh tới phòng làm việc của ông ta một chuyến.
Giang Thừa cầm văn kiện, đứng dậy đi qua, không ngờ Hạ Chi Viễn cũng ở đó.
Hà Kiến Ly nói thẳng: “Nghe nói cậu sa thải Điền Giai Mạn à?”
Giang Thừa: “Cô ta xin từ chức, cháu chỉ kí vào đơn xin từ chức của cô ta thôi.”

Hà Kiến Ly ném văn kiện lên bàn: “Làm càn.”
Giang Thừa nhìn đống tài liệu vương vãi trên mặt bàn, anh quay sang nhìn Hà Kiến Ly, giọng điệu từ tốn không kiêu ngạo, cũng không nịnh nọt: “Chủ tịch Hà, có lý do gì để giữ cô ta lại à?”
Hà Kiến Ly: “Không có lý do gì cả, nhưng cậu phải có lý do đuổi việc chính đáng chứ.

Cậu mới vào làm được bao lâu, từ đầu tới giờ cậu sa thải bao nhiêu người rồi? Cậu làm thế thì nhân viên sẽ hoảng sợ, cả công ty không được yên ổn.”
Giang Thừa đưa tài liệu mình mang cho Hà Kiến Ly: “Chủ tịch Hà, đây là hiệu suất làm việc của các bộ phận trước và sau khi tinh giảm nhân sự.

Mặc dù sa thải nhân viên sẽ gây ra xáo trộn trong thời gian ngắn nhưng thích hợp với sự phát triển lâu dài của công ty.”
Hà Kiến Ly nhìn báo cáo trong tay: “Tôi không quan tâm những người khác, nhưng người trong phòng tài vụ đều là nhân viên lâu năm, trung thành với công ty, nhất là Điền Giai Mạn, cô ta cống hiến rất nhiều cho công ty ta, tôi hy vọng cậu phải xử lý chuyện này cẩn thận vào.”
Giang Thừa gật đầu: “Cháu biết rồi.

Tại cháu chưa nghĩ kĩ, để cháu bảo phía phòng nhân sự tạm dừng xử lý đơn từ chức của Điền Giai Mạn.”
“Nhưng mà.” Giang Thừa dừng lại mấy giây rồi nói tiếp: “Mất sổ sách kế toán ảnh hưởng nhiều tới công ty, Điền Giai Mạn không có bằng chứ mà tự tiện chèn ép làm khó người khác, không phải là tấm gương tốt cho nhân viên, cô ta là nhân viên lâu năm, càng phải cư xử đúng mực, cháu cũng hy vọng chủ tịch Hà phải nghiêm túc xử lý chuyện này.”
Sắc mặt Hà Kiến Ly không tốt lắm: “Tôi sẽ xử lý.”
Giang Thừa gật đầu, chào Hà Kiến Ly rồi đi ra ngoài, không ngờ vừa ra tới cửa thì thấy Ôn Giản đi tới.
Giang Thừa lẳng lặng nhìn cô, cau mày lo lắng.
Ôn Giản lịch sự chào anh: “Giang tổng.”
Giang Thừa bình tĩnh nhìn cô: “Sao em lại tới đây?”
Ôn Giản: “Chủ tịch Hà gọi em.”
Giang Thừa gật đầu, không nói nữa.
Lúc đi ngang qua nhau, Giang Thừa thầm thì dặn cô: “Cẩn thận một chút.”
“Vâng.” Ôn Giản nhỏ giọng đáp, cô thản nhiên bước vào phòng Hà Kiến Ly.
Hà Kiến Ly gọi cô tới cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tỏ vẻ quan tâm tới chuyện sổ sách kế toán bị mất, sau đó giao giấy tờ vừa tìm lại được cho cô chỉnh sửa lại, xấp sổ sách bị tên trộm làm rối tung lên.
Lúc Ôn Giản về phòng tài vụ, trong văn phòng rất ồn ã, mọi người xì xào bàn tán về chuyện Giang Thừa xin lỗi Điền Giai Mạn.
Lúc nào Điền Giai Mạn cũng tỏ ra xa cách và kiêu ngạo, làm như chuyện không liên quan tới mình, bận bịu làm việc, lúc Ôn Giản bước vào, cô ta còn khinh thường nhìn cô.
Ôn Giản không quan tâm ánh mắt của Điền Giai Mạn, cô ngồi xuống bàn làm việc, sắp xếp lại sổ sách kế toán.

Lúc đang làm, cô khựng tay lại, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn Điền Giai Mạn ngồi đối diện.
Điền Giai Mạn cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau.

Điền Giai Mạn thản nhiên nhìn sang chỗ khác, Ôn Giản cũng làm như chưa xảy ra chuyện gì, cô phải mang sổ sách đưa cho Tạ tổng trước giờ tan làm.
Hôm nay không nhiều việc lắm, tới lúc tan làm, mọi người đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Hà Kỳ nhanh tay cầm túi chạy tới chỗ Ôn Giản, hẹn cô đi ăn cơm.
“Tôi vẫn chưa làm xong.” Ôn Giản uyển chuyển từ chối.
“Lúc nào cô cũng thế.” Hà Kỳ bĩu môi, hậm hực nói: “Từ lúc cô vào làm tới giờ, lúc nào hẹn cô đi ăn thì cô cũng có việc.

Ôn Giản, có phải cô không muốn ăn cơm với tôi không?”
Ôn Giản: “Không phải đâu, tôi đang bận thật mà.

Nếu không cô cùng làm giúp tôi một tay nhé, làm xong rồi cùng đi.”
Hà Kỳ xua tay: “Cô biết tôi ghét nhất là tăng ca mà.

Thôi để hôm khác vậy, cô cứ làm tiếp đi.”
Ôn Giản nhìn bóng dáng vội vàng của cô nàng, cô lắc đầu khẽ cười, cầm điện thoại lên xem, Giang Thừa mới nhắn tin cho cô, chỉ có vẻn vẹn một câu: “Chờ anh nửa tiếng.”
Ôn Giản không rep, tới lúc 6 rưỡi, cô cầm túi xách đi về, thuận đường tới nhà vệ sinh.
Lúc bước ra phòng WC, Ôn Giản thấy Điền Giai Mạn đang đứng rửa tay, dáng vẻ thản nhiên không nhanh không chậm.
Ôn Giản đứng bên cạnh Điền Giai Mạn, mở vòi nước.
Điền Giai Mạn dừng tay lại, im lặng một lát cô ta mới nói: “Cô không nên làm ở đây.”
Ôn Giản khựng tay lại, mờ mịt nhìn cô ta: “Tôi đắc tội gì với cô ư?”
Điền Giai Mạn nghiêng đầu nhìn cô: “Không, chỉ là tôi khinh thường những người kiếm cơm bằng mặt như cô.”
Điền Giai Mạn khóa vòi nước, đi ra ngoài.
Ôn Giản nhìn Điền Giai Mạn, nghĩ tới những lời cô ta vừa nói.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang lên.
Ôn Giản bắt máy, Giang Thừa gọi cho cô.
“Xong việc chưa?” Anh hỏi.
Ôn Giản gật đầu: “Xong rồi a, em đợi anh ở trạm xe buýt ở cửa sau nhé.”
——
Điền Giai Mạn bước ra ngoài, đi qua chỗ rẽ thì thấy dáng người cao ráo đứng đợi mình, người ấy đứng ngược ánh sáng, mơ hồ không rõ ràng.
Điền Giai Mạn đi chậm lại, thấp thỏm nhìn anh ta.
“Ra đây với tôi.” Đối phương nói một câu rồi bước đi.
Điền Giai Mạn đi theo.
Cô ta đi theo người đàn ông đó đi qua mấy hành lang dài không có bóng người cho tới khi lên sân thượng, nhìn từ đằng xa chẳng còn người nào hết.
“Có chuyện gì thế?” Điền Giai Mạn đi sau, đóng cửa lại, thấp thỏm hỏi, không ngờ vừa mới nói xong thì người đàn ông kia quay lại tát cô ta một cái.


Gã ta tát rất mạnh, Điền Giai Mạn ngã sõng soài dưới đất.
“Tôi cho cô cái quyền tự quyết đấy từ khi nào?” Gã ta lạnh lùng nói.
Điền Giai Mạn sờ má: “Xin lỗi, tôi không ngờ chuyện này lại đi quá tầm khống chế của tôi.”
Gã ta: “Nếu chuyện này bị bại lộ tôi không tha cho cô đâu.”
Điền Giai Mạn lảo đảo đứng dậy: “Tôi đảm bảo sẽ không làm sai nữa.”
Gã ta: “Cô ta có vấn đề gì không?”
Điền Giai Mạn: “Tạm thời chưa phát hiện ra.”
“Theo dõi cô ta thật kĩ vào.”
Nói xong, gã ta lẳng lặng rời đi, cũng giống như lúc xuất hiện, đều im lặng không một tiếng động.
Điền Giai Mạn thẫn thờ nhìn cánh cửa khép lại, chôn chân đứng một chỗ không nhúc nhích.
————
Ôn Giản vừa tới bến xe buýt thì Giang Thừa lái xe tới.
Cô ngồi ghế phó lái, vừa cầm dây an toàn vừa lo lắng nhìn anh: “Có khi nào chúng ta bị người khác nhìn thấy không?”
“Không sao đâu.” Giang Thừa nghiêng đầu cài dây an tòa hộ Ôn Giản rồi mới nhìn cô: “Cùng lắm là người ta sẽ nghĩ anh dùng quy tắc ngầm với em.”
Ôn Giản nhìn anh: “Người ta nhìn mặt anh sẽ không nghĩ anh dùng quy tắc ngầm với em đâu, mà là em quyến rũ anh đấy.”
Giang Thừa: “Em định quyến rũ thế nào?”
Ôn Giản ho một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay lúc em sắp xếp lại sổ sách kế toán, phát hiện ra bị thiếu một phần.”
Giang Thừa khởi động xe: “Ông ta bảo em làm gì thì cứ làm cái đấy, đừng hỏi nhiều.”
Ôn Giản gật đầu: “Em biết.”
Cô lại hỏi: “Có phải hôm nay anh cố tình nói khích để Điền Giai Mạn chủ động từ chức không?”
Giang Thừa: “Anh muốn xem cô ta có vị trí gì ở công ty này.”
Anh nhìn cô: “Điền Giai Mạn không đơn giản đâu, cũng coi như là có bước đột phá.”
Ôn Giản gật đầu, cô thấy đây không phải đường về nhà, ngạc nhiên hỏi anh: “Chúng ta đi đâu thế?”
Giang Thừa liếc cô: “Đi hẹn hò.”
Ôn Giản: “…”
Nửa tiếng sau, Giang Thừa dừng xe ở ven đường.
Ôn Giản nhìn chợ đêm đông đúc trước mặt, khó hiểu nhìn Giang Thừa: “Anh… Anh chắc chắn là muốn đi hẹn hò ư?”
Giang Thừa nhìn cô: “Nếu không thì sao?”
Ôn Giản hoài nghi nhìn anh.
Giang Thừa khẽ cười, không giải thích, chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu cô: “Đi thôi.”
~
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment