Chỉ Là Quần Chúng Ăn Dưa, Sao Lại Chọc Phải Đỉnh Lưu Thế Này

Chương 21

Ban đầu, Triệu Văn Bác không đánh giá cao Mạch Trường Thanh trong vai Bùi Tự.

Cá nhân ông muốn xây dựng một hình tượng nam phụ liêm khiết, chuẩn mực dành cho phái nữ.

Mạch Trường Thanh còn quá trẻ, ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai sáng láng của mối tình đầu thì lại thiếu đi sự cứng rắn quyết liệt của một người làm quan.

Không nghĩ đến Mạch Trường Thanh lại phát huy tốt hơn dự kiến rất nhiều.

Hàng mày rậm không che giấu được đôi mắt sắc bén, khóe môi mím chặt dường như đang dồn nén rất nhiều tâm sự, chỉ chực chờ ngày phát nổ.

Đứng trước một Tư Đồ Liệt quyền khuynh triều dã dù vẫn còn non nớt nhưng không hề thua kém khí thế chút nào.

Đã lâu lắm rồi Triệu Văn Bác mới thể hiện sự tán thưởng dành cho một diễn viên mới còn non trẻ như Mạch Trường Thanh.

Cuối cùng Mạch Trường Thanh có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi đã nói rồi mà, anh rất có tiềm năng.” Tạ Ninh hồ hởi nói.

“Còn không phải nhờ có Ninh Ninh sao, sau khi nghe cô nói, tôi đã điều chỉnh lại cảm xúc và cơ mặt cho nhân vật Bùi Tự.”

“Từ nay về sau cứ cố gắng nhé, đạo diễn Triệu đã coi trọng anh thì con đường tương lai sẽ vô cùng mở rộng đó.”

Mạch Trường Thanh gật đầu, cảm thấy bản thân thật may mắn khi có cơ hội tham gia dự án “Thiên hạ” này.

Triệu Văn Bác ưu ái đến mức còn mời hẳn một chỉ đạo diễn xuất đến để rèn luyện cùng với mình, còn gì tốt hơn nữa chứ.

Vì Hạ Huyễn Thần đã cảnh cáo cho nên Tạ Ninh cũng không dám gần gũi quá với Mạch Trường Thanh.

Thế nên giờ đây cô trở thành người vô cùng rảnh rỗi.

Từ khi có Châu Sa xuất hiện, Hạ Huyễn Thần lại có thêm người chăm lo cho anh từng tí một.

Cafe, cơm trưa mỗi ngày đều đặn được đưa đến.

Khăn bông, áo khoác cũng có người cẩn thận cất giữ giùm.

Tạ Ninh không cần phải nhúng tay vào nữa.

Cô thảnh thơi ngồi một bên nhìn mọi người quay phim.

Vui vẻ thì chạy đến í ới với Tô Tiểu Lam.

Thỉnh thoảng lại sà qua chỗ Mạch Trường Thanh và chỉ đạo diễn xuất của anh cùng thảo luận kịch bản.

Hạ Huyễn Thần dù bận rộn trên phim trường nhưng đôi lúc vẫn cố ý như vô tình mà liếc tìm bóng hình Tạ Ninh khắp mọi nơi.

Cô rất ngoan ngoãn nghe lời, không hề có hành vi thân mật nào với Mạch Trường Thanh nữa.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy hai người ấy ngồi sóng vai nói cười cùng nhau, Hạ Huyễn Thẫn vẫn cảm thấy đáy lòng như bị bỏng rát.

“Anh Thần, có sao không?”

Giọng nói nhẹ nhàng của Châu Sa vang lên bên tai khiến Hạ Huyễn Thần tỉnh táo trở lại.

Anh bóp trán, tập trung tinh thần trở lại với cảnh quay tiếp theo.

“Nếu mệt thì để em nói với đạo diễn nghỉ một chút được không?” Châu Sa vừa nói vừa đưa qua một ly trà hoa cúc táo đỏ giải tỏa tinh thần.

“Không cần đâu.” Hạ Huyễn Thần phất tay, sau đó nghĩ nghĩ rồi lại quay đầu lại nói: “Tôi nói này Châu tiểu thư, công việc của cô ở phim trường là một diễn viên, cô chỉ cần tập trung quay thật tốt là được, những việc khác đã có trợ lý của tôi lo rồi. Cô không cần phải ôm vào người như vậy đâu.”

Châu Sa hơi khựng lại, ly trà trên tay muốn đưa qua cũng không được nữa.

“Em hiểu rồi, là em bao đồng quá.”

Hạ Huyễn Thần gật đầu, trong lòng không khỏi có chút phiền chán.

Anh đột nhiên cảm thấy tức giận bản thân đã nồng nhiệt với Châu Sa trong những ngày đầu tiên gặp nhau.

Vì lý do gì mà anh đã đối đãi với cô khác biệt như vậy, Hạ Huyễn Thần cũng không biết.

Nhưng bây giờ thì anh hối hận rồi.

Châu Sa không quá đeo bám suồng sã như những người khác, cô nhẹ nhàng và tinh tế hơn rất nhiều, cử chỉ đúng mực cũng không khiến anh quá khó chịu.

Nhưng dường như chính vì vậy lại khiến cho Hạ Huyễn Thần và Tạ Ninh càng thêm xa cách.

Mỗi khi có Châu Sa bên cạnh, Tạ Ninh ngay lập tức tìm cớ tránh đi.

Những chuyện chăm lo đời sống hàng ngày cho anh của Tạ Ninh cũng bị cô thảy qua cho Châu Sa cùng trợ lý của cô ấy.

Lý nào lại như thế chứ?

Tạ Ninh là trợ lý của anh cơ mà, sao lại có thể thoải mái đẩy anh cho người khác còn mình thì thảnh thơi ngồi an ủi động viên Mạch Trường Thanh?

Hạ Huyễn Thần không thể nhẫn nhịn được nữa, Hứa Phi trở thành bao cát để anh trút giận.

“Ông tổ của tôi ơi, cậu nói thế thì tôi cũng chịu. Ban đầu rõ ràng là cậu ghét người ta như thế, bây giờ thì nói là khó chịu khi nhìn thấy người đó không quấn quýt lấy mình, Cậu có thấy mình bị mâu thuẫn không thế?”

Hạ Huyễn Thần day mi tâm, cũng cảm thấy không hiểu rõ nổi bản thân mình nữa.

Nghe tiếng thở dài của Hạ Huyễn Thần trong điện thoại, Hứa Phi lựa lời nói: “Cái này, tôi chỉ suy đoán thôi nhé. Cậu phải phân biệt cho rõ cảm xúc của mình bây giờ, có thể do người này đã theo đuổi cậu quá lâu, trong lòng cậu mặc định họ phải ở bên cạnh mình, phải quan tâm đ ến mình, coi mình là duy nhất, cho nên cậu mới không chịu được khi thấy họ dần rời xa và chuyển đối tượng sang người khác. Cái này trong tâm lý học gọi là tính chiếm hữu. Đúng, chỉ là một sự chiếm hữu đối với một món đồ chơi hoặc một con thú cưng lâu năm mà thôi. Chờ một thời gian rồi cũng nguôi ngoai, hoặc cậu có một món đồ mới, cậu sẽ lập tức quẳng nó ra sau đầu.”

“Chiếm hữu ư?” Hạ Huyễn Thần nghi ngờ lặp lại.

“Đúng vậy, còn một khả năng nữa, mà tôi nghĩ với cậu khá là thấp đó. Chính là cậu đã thích người đó rồi, cho nên cậu mới cảm thấy khó chịu khi người đó không quan tâm mình, cảm thấy tức giận khi họ tiếp xúc với một người khác.”

“Thích?”

“Phải, tôi hỏi này, cậu nói là trước đây cậu từng ghét người đó, nhưng mà ở mức độ nào, ghét nghe người ta nói chuyện hay là ghét nhìn thấy người ta, tôi không rõ lắm nhưng mà hiện tại khi hai người tiếp xúc cậu còn bài xích hay không? Cậu đã thử có hành vi thân mật với người này chưa? Nếu khi cậu và người đó đụng chạm cơ thể với nhau mà cậu cảm thấy buồn nôn, khó chịu hay phản ứng s1nh lý ở cấp độ tiêu cực thì cậu đích xác không thích người đó, chỉ có sự chiếm hữu như một món đồ mà thôi.”

Tạ Ninh khó hiểu nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại.

Nếu không phải Hạ Huyễn Thần yêu cầu muốn gặp mặt nói chuyện vào tối nay, có lẽ bây giờ cô đang ăn uống ê hề bên bàn thịt nướng cùng với Tô Tiểu Lam rồi.

Cô nhìn đồng hồ, trong một thoáng có hơi ngần ngừ.

Sau khi kiểm tra lại bản thân thời gian qua không làm ra chuyện gì khiến Hạ Huyễn Thần tức giận, Tạ Ninh mới lấy can đảm bấm chuông cửa phòng khách sạn của anh.

Phòng của Hạ Huyễn Thần được ưu tiên ở riêng một tầng, là loại phòng cao cấp nhất.

Chuông cửa vang lên tiếng thứ hai, Hạ Huyễn Thần mới ung dung ra mở.

Anh một bộ trang phục bằng lụa tơ tằm mềm mại màu đen, dáng vẻ hưu nhàn.

“Ngồi đi. Muốn uống gì, ở đây có trà, cafe và nước ngọt.”

Tạ Ninh lần đầu tiên được Hạ Huyễn Thần lịch sự mời nước có hơi e dè.

“Không cần đâu.”

“Vậy thì nước đào nhé.”

Tạ Ninh có phần luống cuống khi nhìn ly nước đào vàng óng thơm ngọt ở trước mặt.

“Anh Thần có chuyện gì cần nói với tôi?”

Hạ Huyễn Thần thoải mái ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô, trên tay là cuốn kịch bản của “Thiên hạ.”

“Muốn nhờ cô diễn tập với tôi một chút.”

Tạ Ninh nghe đến đây thì cười khan hai tiếng: “Anh Thần nói đùa rồi, tôi sao mà diễn tập với anh được.”

Nói xong, cô chỉ ra ngoài cửa: “Nếu anh cần diễn tập để tôi gọi cho Châu Sa nhé, cô ấy hẳn giờ này vẫn chưa ngủ đâu.”

Hạ Huyễn Thần khoanh tay, mặt lạnh nhìn Tạ Ninh: “Cô đừng lúc nào cũng Châu Sa với tôi, cô là trợ lý của tôi hay là cô ấy đây?”

“Nhưng tôi… “ Tạ Ninh túng quẫn. Cô cực kỳ không muốn ở chung với Hạ Huyễn Thần trong phòng riêng của anh.

Đặc biệt là lúc tối muộn như thế này.

“Cô có thể diễn tập được với Mạch Trường Thanh mà với tôi lại không à?”

Chuyện cũ bị đào lại, Tạ Ninh không thể kiếm cớ từ chối đành phải ngồi lại giở cuốn kịch bản lên nhìn qua một lượt.

Hơi ấm của người bên cạnh truyền đến, Hạ Huyễn Thần sát lại gần từ lúc nào.

“Đoạn này, cô diễn tập với tôi đoạn này đi.”

Tạ Ninh đọc qua một lượt.

Đây là phân cảnh của thái hậu Tiết Minh Chi và Tư Đồ Liệt.

Thái hậu vào cung vào năm mười lăm tuổi, là phi tử trẻ tuổi nhất của lão hoàng đế. Bởi ấn soái đang nằm trong tay cha huynh của nàng, Tiết Minh Chi nhanh chóng được đưa lên ngôi hậu.

Sau khi sinh thái tử, Tiết Minh Chi nhanh chóng bị ghẻ lạnh, thay thế bởi dàn cung phi trẻ trung nở nang và biết chiều lòng hoàng đế ở trên giường.

Nàng không vì thế mà buồn lòng, thẳng thừng đóng cửa Trường Xuân Cung mỗi ngày đọc kinh ăn chay thanh tịnh.

Sau khi lão hoàng đế bị Tư Đồ Liệt độc chết, hắn tóm lấy thái tử mới ba tuổi ném lên ngai vàng, chính thức bước vào giai đoạn nhiếp chính.

So với Lê Anh ở nửa đoạn đầu thì thái hậu Tiết Minh Chi chính là nữ tử được ghép đôi với Tư Đồ Liệt ở nửa đoạn sau.

Hai người có không ít khoảnh khắc đối đầu vừa bùng nổ vừa tình ý.

Tạ Ninh lẩm nhẩm lời thoại mấy lần cho nhớ, sau đó ngẩng đầu lên nói với Hạ Huyễn Thần.

“Tôi đã học thuộc rồi.”

“Vậy bắt đầu thôi.”

Tạ Ninh hit một hơi, sau đó nhìn vào gương mặt đẹp đến người ca kẻ thán của Hạ Huyễn Thần máy móc nói: “Tư Đồ Liệt, tại sao, bấy lâu nay ngươi vẫn không hiểu nỗi lòng của ai gia?”

“Tiết thái hậu, chớ nói những lời đại nghịch bất đạo.”

“Ngươi biết rõ, ta không quan tâm đ ến quyền lực, Trường Xuân Cung là cái gì, ngai vàng là cái gì, phượng ấn là cái gì, những thứ đó chỉ là cái lồ ng vàng son trói buộc cả đời nữ tử. Ta đã không màng từ lâu rồi, bao nhiêu năm nay ta nhẫn nhịn ở lại đây là vì sao, ngươi chẳng lẽ không biết?”

“Dừng lại.”

Tạ Ninh đang đắm mình trong lời thoại của Tiết thái hậu, đột nhiên bên tai vang lên tiếng hô của Hạ Huyễn Thần.

“Cô làm sai rồi.” Anh vừa nói vừa gõ vào dòng chữ trên cuốn kịch bản dày cộm.

“Sai ư? Tôi nhớ thoại chỗ này là như vậy mà?” Tạ Ninh nghiêng đầu dò lại.

Hạ Huyễn Thần khoanh tay nhếch khóe môi.

“Chúng ta là đang diễn tập đó, không phải chỉ đọc mỗi thoại là xong đâu. Hành động của cô đâu, ánh mắt của cô đâu?”

Tạ Ninh lầm bầm: “Đâu cần thiết phải làm như vậy, dù gì cũng chỉ là tập luyện mà thôi.”

“Nếu không thì tôi làm sao lấy được cảm xúc của nhân vật chứ?”Hạ Huyễn Thần khinh thường nói.

Tạ Ninh nhăn mày đọc lại phân cảnh của Tiết thái hậu một lần nữa. Thật ra thì cô cũng không ngại diễn tập với Hạ Huyễn Thần đâu, nhưng cảnh này là cảnh bộc bạch tâm sự của Tiết Minh Chi, nhân vật sẽ làm ra một hành động vô cùng bạo dạn, đó là tiến đến ôm lấy gương mặt yêu dã của Tư Đồ Liệt mà thủ thỉ.

Có cho Tạ Ninh chín cái mạng cô cũng không dám làm ra hành động đó với Hạ Huyễn Thần.

“Sao thế? Cô đã nói sẽ cúc cung tận tụy với tôi mà giúp tôi diễn tập cũng không ra hồn. Hử?”

Tạ Ninh mếu máo chỉ vào kịch bản: “Không phải là tôi không muốn, tôi chỉ sợ anh không thích thôi.”

“Chỉ là diễn tập, tôi không để ý.”

“Thật chứ, nếu tôi làm như vậy anh sẽ không tức giận đúng không?” Tạ Ninh thăm dò lần nữa.

“Ừ, không giận.” Hạ Huyễn Thần gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment