Chỉ Là Vì Thói Quen

Chương 2

Buổi sáng Mạc Nhan nhận được tin nhắn của lớp trưởng, trước buổi tối phải nộp bản tổng kết năm học.

Cô rất buồn bực, loại văn hành chính này hầu như là từ bé viết thành lớn, tổng kết là khi vào đại học một học kỳ một tiểu kết, một năm học một tổng kết. Cô gửi tin nhắn cho Nghiêm Tiêu: “Anh Tiêu, hôm nay anh đến phòng tự học nhé, nhớ mang theo máy tính nhé.”

Cô vốn không thường gọi Nghiêm Tiêu như thế, hay gọi nhất là sư huynh Nghiêm Tiêu.

Mạc Nhan từ nhỏ lớn lên dưới cái bóng của Nghiêm Tiêu. Bố mẹ cô và bố mẹ Nghiêm Tiêu vốn là giáo viên cùng một trường, lúc đó đãi ngộ của giáo viên nhân dân không được tốt lắm, hai nhà ở cùng một ký túc xá dành cho giáo viên, và cũng là hai nhà đối diện.

Nghiêm Tiêu lớn hơn Mạc Nhan một tuổi, sinh ra đã thanh tú nho nhã, như câu nói của một ông chủ nhiệm dưới lầu là: “Anh xem con mắt, cái mũi đó của đứa bé, rõ ràng cũng không có gì đặc biệt, nhưng nhìn là biết không giống người khác.”

Mạc Nhan sau khi sinh ra, dưới sự quan tâm của bố mẹ hai nhà, lớn lên cùng Nghiêm Tiêu.

Đáng tiếc là Mạc Nhan hoàn toàn không có ấn tượng gì với khoảng tuổi thơ trong sáng mà vô tư đó, nếu không có những bức ảnh làm chứng, cô nhất định cảm thấy mọi người đang đùa giỡn mình. Sau đó cô cũng không may học cùng trường tiểu học với Nghiêm Tiêu, rồi là học cấp hai, hoàn toàn là bi kịch. Nghiêm Tiêu là học sinh ưu tú toàn diện, giáo viên, phụ huynh không chê trách được gì, mẹ của Mạc Nhan càng thích so sánh cô với Nghiêm Tiêu, mà nội dung câu chuyện luôn lấy câu mở đầu là “Con xem Nghiêm Tiêu nhà người ta…”.

Từng có một đoạn thời gian, Mạc Nhan hễ nghe từ tương đồng với âm “Nghiêm” và “ Tiêu” thì sẽ tìm cách chạy trốn.

Khó khăn lắm mới qua tốt nghiệp cấp hai, Mạc Nhan dứt khoát không điền hồ sơ vào cấp ba cùng trường với Nghiêm Tiêu đã thi đỗ một năm trước, cô chọn phương hướng hoàn toàn ngược lại. Như vậy, không những sẽ không gặp ở trường, mà đến trên đường đi học cũng sẽ không gặp.

Nhưng việc chọn trường và chuyển nhà lại giống nhau, hai nhà Nghiêm, Mạc hai lần chuyển nhà, lần thứ hai thì lại là cùng chuyển đến ở cùng một lầu, một dãy, một khu phố chung.

Người lớn đều thích nói đó gọi là duyên phận.

Mạc Nhan cực kỳ buồn bực, thật là không gì buồn bực hơn. Vì thế khi cô biết mình bất hạnh lại học cùng chung một trường đại học với Nghiêm Tiêu, cô hận đến mức không ngẩng đầu lên được.

Ai nói đến một người gặp xui xẻo thì cũng không độc đến nỗi này chứ?

Ngày Mạc Nhan nhập học, kéo theo vali lạc đường ở công viên ngôi trường lạ lẫm, nghe được câu nói nhiệt tình của một giọng nam từ phía sau vang lại: “Bạn, chào bạn, bạn là sinh viên mới à? Có cần tớ giúp gì không?

Mạc Nhan nghe âm thanh ngoảnh đầu lại, đứng ở trước mặt cô là một sinh viên nam mập mạp, cười tít mắt với cái má có lúm đồng tiền.

Nói theo cách văn vẻ, có một loại người, toàn thân tràn đầy khí chất thân thiết, khi bạn thấy anh ta thì tự nhiên có cảm tình tốt, và loại cảm tình tốt đó sẽ bị thúc đẩy không ngừng lớn lên dưới sự ảnh hưởng của sự thúc hóa của nụ cười, ở trong lòng sẽ lớn lên và loại cảm tình đó gọi là mến-ngay-từ-lần-gặp-đầu.Nói văn vẻ hơn, lúc đó trong lòng Mạc Nhan không ngừng lớn lên một cảm giác như thế. Đương nhiên sau này sự thực chứng minh, đó gọi là trường hợp gặp gỡ dẫn đến có tiếng nói tâm hồn chung.

Ngay lúc đó, ánh nắng nghiêng dưới bóng cây, chiếu những vết lấm tấm, gió ngày hè thổi nhẹ, tất cả êm đềm mà đẹp đẽ. Đúng như một nhà họa sĩ nổi tiếng nào đó từng nói, giây phút đó, vòng quay vận mệnh một lần nữa chuyển động.Sinh viên nam mập đó bước đến bên cô, cười rạng rỡ nói:

- Bạn à, cái vali này của bạn rất nặng nhỉ, tớ giúp bạn nhé. À, bạn ở ký túc xá nào?

Mạc Nhan chỉ về phía sau nói:

- Không, không cần đâu, có người đến đón mình.

Nghiêm Tiêu thong thả đi từ xa đến, mặc dù rất nắng nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:

- Đến ký túc xá dỡ đồ trước nhé, em ở lầu nào? Thanh Khê hay Lam Điền?

Mạc Nhan xem tờ giấy nhập học nói:

- Thanh Khê.

Các lầu ký túc của đại học Z đều có tên, mà những cái tên này được đặt nghe có vẻ rất xanh tươi trù phú, ví dụ như Bạch Sa, Tử Vân, Thúy Bách, Đơn Dương…

Sinh viên nam mập nhìn Nghiêm Tiêu, cười càng rạng rỡ hơn nói:

- Tôi nói mà đây là duyên phận, không phải người cùng nhà, không vào cùng một cửa, mọi người đều là người một nhà.

Mạc Nhan bị nói đến ngứa cả lòng, lập tức bật lại:

- Ai nói là cùng một nhà với anh ta?!

Nghiêm Tiêu liếc tên mập, lạnh lùng nói:

- Đã là người một nhà vậy thì vali để cậu xách rồi.

Anh mập lập tức nói:

- Đều là người một nhà, khách sáo qua khách sáo lại như thế thì là người ngoài rồi, hai anh em chúng ta ai với ai xách chả được nhỉ?

Bị hiểu lầm một cách đau lòng, trong đầu Mạc Nhan lập tức xuất hiện một liên tưởng diệu kỳ. Mặt mày của Nghiêm Tiêu rất tuấn tú, khí chất lại cực tốt, khi hơi chau mày cũng có một cảm giác đẹp đẽ khó tả. Tuy vẻ đẹp của anh mập còn chờ phải nâng cấp, nhưng bây giờ để ý kĩ, vẫn là hết sức thân thiện. Vì thế, Mạc Nhan mới viết một bài văn, lại không ngờ máy tính bị virut xâm nhập bị hỏng, sau phải nhờ Nghiêm Tiêu sửa giúp, bài văn đó cũng bị lộ. Nhưng việc đó là của sau này.

Lúc đó, Nghiêm Tiêu không nhiều lời với anh mập, cúi người cầm tay kéo vali từ tay Mạc Nhan, nói ngắn gọn:

- Anh đưa em đến ký túc xá trước, sau rồi đi đăng ký học phần.

Mạc Nhan nhìn sư huynh mập đó một cách lưu luyến.

Anh mập thì cười:

- Anh Tiêu của chúng ta, hành lý với trọng lượng như thế nhất định không thểkhông xách nổi.

Mạc Nhan lập tức bật cười, hết sức nghiêm trang, vốn là muốn trở thành thục nữ, bây giờ giống như bong bóng xà phòng bảy màu, Bộp một tiếng là vỡ vụn.

Vì thế, vòng quay BT (biến thái ^^) của vận mệnh bắt đầu chuyển động…

Học xong tiết cuối cùng của buổi chiều, Mạc Nhan ăn tối ở căng tin xong, nhân tiện đi siêu thị mua vở viết.

Đó chính là Nơi tinh hoa của tiểu kết học kỳ.

Mấy năm này là thời đại bùng phát của thông tin. Trên mạng tin tức đủ hình đủ kiểu đều có, tiểu kết của học kỳ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Vì thế phía nhà trường nghĩ ra một chủ ý, tất cả những bản tổng kết cá nhân, đơn xin vào Đảng, báo cáo thực tập đều không thu bản photo, bắt buộc phải viết tay bằng giấy theo đúng quy cách.

Mạc Nhan đến phòng tự học, thấy Nghiêm Tiêu đang thu xếp tài liệu, một đống

giấy A4 đầy những chỉ lệnh của máy tính.

Nghiêm Tiêu thấy cô, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi nói;

- Anh đến nhà ăn, cần anh mua gì không?

Mạc Nhan lắc đầu, mở máy tính trên bàn, ấn nút mở. Đang lúc ai đó không có ở đây, cô đăng nhập game, nói không chừng giờ này còn có người quen đang online, ít nhất cần phải nói với người khác, một tháng nay mình vì kiểm tra mà cắt mạng.

Cô lên mạng, thì thấy có tin tức ở hộp thoại, là Y mệ phi vũ:

- Mặc Mặc, em và Công tử vô đạo cãi nhau à? Hôm qua sao lại PK cậu ta rồi?

Công tử vô đạo là một trong những người cô quen biết sớm nhất khi tham gia trò chơi. Anh ta ép làm bạn tốt, còn đề xuất việc dẫn dắt cô đi luyện cấp bậc, ngoài ra còn đề xuất “Làm bà xã nhé, những huynh đệ chơi cùng đều tìm được bà xã rồi.”

Mạc Nhan vì cái lý do này mà dở khóc dở cười, cuối cùng cũng đồng ý.Tùy ý người hỏi, không có lý do gì mà đi trả lời câu hỏi đau đầu này. Sau đó, cô vẫn tự tập hợp, làm thuốc, làm nhiệm vụ.

Trong game, bạn không biết tôi là ai, tôi cũng không biết bạn là ai, không cần phải cho là thật.

Nhưng lời của Y mệ phi vũ khiến Mạc Nhan không hiểu tẹo nào:

- Em PK anh ta khi nào?

Y mệ phi vũ nhanh chóng trả lời:

- Thì là tối hôm qua, lúc tấn công Tàng kiếm các ấy.

Y mệ phi vũ:

- Cũng đến cửa cuối cùng rồi, Công tử vô đạo bị PK mất, đến kinh nghiệm cũng không có lấy một điểm, quá thảm thương!

Mạc Nhan nhanh chóng thanh minh:

- Oh, tối qua không phải là em lên mạng.

Y mệ phi vũ:

- Em bị trộm pass à?!

Chuyện gì thế này?

Mạc Nhan lấy lại tinh thần:

- Không phải, tối qua em có chút chuyện, là một sư huynh giúp em chơi bản sao.

Một hồi lâu, Y mệ phi vũ mới hỏi lại một câu:

- Vị sư huynh của em đẹp trai không?

…… ……

Mạc Nhan chống cằm, đánh một câu ở hộp thoại:

- Không phải là Công tử vô đạo đó đã chơi xỏ sư huynh chứ?

Khi Nghiêm Tiêu trở lại, Mạc Nhan đang chép bản tổng kết năm học ở trên máy, vừa copy vừa phát huy tư duy chém gió quý báu: “Thời gian trôi qua thật nhanh, năm học 200X này cuối cùng cũng đi qua. Trong năm học này tôi lên lớp không trễ cũng không về sớm, không thiếu tiết, bỏ tiết, chăm chỉ hoàn thành bài tập, nộp đúng hạn…”

Nghiêm Tiêu bước đến bên Mạc Nhan, ngồi xuống ở vị trí kế bên cô.Mạc Nhan trong chốc lát đã viết đến triển vọng trong tương lai: “… tôi cần phải nỗ lực phấn đấu học tập hơn, không ngừng tiến bộ, trên con đường của chính mình phải tự mình bước!” Cô bỏ bút xuống kẹp tờ giấy bản thảo viết chi chít chữ ở trên bề mặt là bốn chữ Tổng kết năm học, rút ra cuốn tập đề thống kê xác suất tính toán một chút, quay đầu qua người ngồi kế bên nói:

- Sư huynh, anh biết làm câu này không?

Mạc Nhan chỉ khi nào cầu cứu người khác thì miệng lưỡi rất ngọt.

Nghiêm Tiêu không nói gì, lấy tập đề viết lên vài dòng chữ rồi để lại.

Mạc Nhan đầy mãn nguyện:

- A, thì ra là thế!

Mỗi lần trước khi thi hai tuần, nhất định là thời gian cô đến phòng tự ôn và thư viện. Mạc Nhan đã phấn đấu từ rất sớm. Cô không thể không nghĩ Nghiêm Tiêu đúng là một cái máy tính tinh tế, lạnh nhạt vô vị mà không thể nói gì.

Cô lấy ra tập đề kiểm tra tiếng Anh cấp sáu, bắt đầu đọc nhanh, đang làm đến một nửa, có người đi vào phòng học. Cô ngẩng đầu, người thú vị đó đến rồi.Anh mập vén mấy sợi tóc, cái mông ấy ngồi lên cái bàn trước mặt Mạc Nhan. Loại bàn ghế của phòng học lớn ấy nối lại với nhau, với trọng lượng của anh ta mà ngồi xuống thì làm lay động cả dãy bàn ghế.

Anh mập đưa hai tay vắt ngang chiếc bàn, tạo tư thế đẹp:

- Học kỳ này em thi cấp 6 sao? Chuẩn bị thế nào rồi? Có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh mập này nhé.

Mạc Nhan chớp chớp mắt:

- Sư huynh mập, anh đổi kiểu tóc mới rồi à?

Tên mập đắc ý nói:

- Đẹp không? Là tóc Yingzibo đó?

Anh ta lắc lắc ngón tay:

- Xem em biết điều như thế, sau này có chỗ nào không hiểu thì đến hỏi anh mập tôi là được. Sư huynh Nghiêm của em quá phiền phức à, anh đây lại nhiệt tình biết bao.

Nghiêm Tiêu cũng không ngẩng đầu, giọng điệu bình tĩnh nói:- Cũng chỉ là có người mượn keo vuốt tóc, chỉ có thể mượn cái bên ngoài mà bù đắp cái thiếu sót của bản thân.

Mạc Nhan phì cười.

Anh mập nhìn hai người oán trách:

- Anh Tiêu, người đẹp họ Quý của khoa Anh ngữ tìm cậu ở bên ngoài, cậu xem tôi vất vả đến thông báo lại còn chịu tổn thương…

Mạc Nhan đã nghe được tin đồn.

Nghiêm Tiêu chuyển thân ra ngoài, cô để cuốn cấp 6 xuống, hỏi cuống quýt:

- Có phải là chị hoa khôi Quý Nhiễm Nhã? Phải không? Phải không?

- Em hình như một chút cũng không nóng ruột thì phải, hoa khôi tự thân xuất mã, anh Tiêu rơi vào lưới tình chỉ có thể đếm từng ngày.

- Oh, tại sao em phải nóng ruột?

Mạc Nhan chuyển ý nghĩ, rồi nói:

- Em hiểu rồi, nhưng tuyệt đối không phải em cản đường anh Tiêu, là anh ấy giám sát quá mức, cường quyền chính trị.

Anh mập lật lật cuốn vở ôn tập của cô, nói:

- Chuyên nghành kinh tế của bọn em quá vất vả nhỉ, thi xong anh mập mời em ăn cơm.

Mạc Nhan lập tức nhìn anh ta cười một cách tâng bốc:

- Nói chắc đó nghe, cái này thì không thể trốn.

Trả tiền là lão đại, mời cơm là đại ca, cơm áo cộng tiền bạc là không thể đắc tội, đó đúng là chân lý.
Bình Luận (0)
Comment