Chỉ Là Yêu Thôi

Chương 10

Bầu trời London đổ cơn mưa tầm tã, những hạt mưa cứ rào rào đổ xuống dội sạch những bụi bặm của một ngày tấp nập, Hạ Tiểu Nguyên cứ đứng đó mà trong lòng suy tư về những gì mình sẽ phải đối mặt. Sự xuất hiện của cô ở nơi đây có khiến cho những con người kia phải đề phòng, câu trả lời là không. Một nhân vật nhỏ bé không có sức ảnh hưởng lớn như Hạ Tiểu Nguyên, họ chỉ cần một cái búng tay là cô có thể mất đi tất cả. Vì muốn bảo vệ bản thân, gia đình và cả Lăng Phong nữa, cô không ngần ngại dẫm đạp lên lí trí và con tim của chính mình. Yêu thì sao chứ, yêu có thể khiến cho anh từ bỏ mọi thứ anh đang có để đến bên cô không. Mà cho dù anh làm được, thử hỏi liệu trái tim cô có thể không? 

Ngoài kia tiếng sấm rền trời vẫn vang lên, những tia chớp cứ nhập nhằng lóe sáng, mọi cảnh vật trong nhà mờ mờ ảo ảo không khỏi rợn người. Hoàng Minh Vũ cuối cùng cũng đã rời đi để về bên cạnh người con gái ấy, cô ta xinh đẹp động lòng người, dịu dàng đến từng hơi thở. Còn cô thì sao, một đứa con gái nhà quê vùng núi bước vào đời lập nghiệp, nếu không có Lăng Phong, liệu có Hạ Tiểu Nguyên của ngày hôm nay không. Ba mẹ nếu biết cô còn qua lại với Hoàng Minh Vũ, rồi bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào. 

“Này, Hoàng Minh Vũ, đợi viết xong bài luận này, anh cùng em đi du lịch nhé. Em muốn có nhiều khoảnh khắc bên anh hơn”. Ôm anh, Hạ Tiểu Nguyên thủ thỉ

Cô bé của anh là thế, anh bật cười nâng khuôn mặt kia lên mà hôn,từ khi được cô cho phép hôn mình, Hoàng Minh Vũ ngày càng nghiện đôi môi đó. Đôi lúc anh thương cô mệt mỏi vì thức khuya làm việc, nhưng cũng chẳng thể giúp được gì, chỉ thể ngồi xuống bên cạnh cô, là chỗ dựa khi cô mệt mỏi. Anh cũng không thể làm hộ cô được, điều đó càng khiến cô nghĩ bản thân là một người vô dụng, mà anh, không muốn người con gái ấy suy nghĩ về bản thân thiển cận như vậy. Anh ước gì hạnh phúc cứ mãi đơn giản như thế, sẽ không phải lo nghĩ về điều gì ngăn cản hay tương lai xa vời vật chất xa hoa. 

Ngày hôm sau, khi tan tiết học môn tự chọn, Hạ Tiểu Nguyên lại lết xác xuống phòng của Diệp Khanh để bắt đầu làm bài luận.Hôm qua đã nói với Hoàng Minh Vũ từ giờ không cần đợi cơm cô nữa,cô sẽ tự ăn ở căng-tin. Gõ cửa phòng, Diệp Khanh xuất hiện trước mặt cô trông thật đẹp mắt, nhìn vào anh cô cảm thấy anh rất giống ai đó nhưng không tài nào nhớ ra là ai.Giật mình khi nhìn thấy trên bàn có hai xuất cơm, thật ra vì ngại nên cô quyết định nhịn đói, không nghĩ đến việc vị giáo sư này lại chu đáo đến thế.Ở đây chỉ có cô và Diệp Khanh, xuất cơm kia chắc chắn không của ai khác ngoài cô rồi. 

Bụng réo rắt kêu đói, cô xấu hổ cúi mặt không dám nhìn mặt Diệp Khanh, thật là mất hết hình tượng của bản thân mà. Diệp Khanh cũng nhận thấy sự ngượng ngùng của cô, chỉ mỉm cười rồi nói:”Ăn đi, tôi biết em chưa ăn trưa.Tôi không muốn đang làm bài dở mà phải đưa em đi cấp cứu vì ngất xỉu do đói đâu”

Thật là, có cần phải nói toạc ra không chừa lại cho cô một chút mặt mũi như thế sao. Diệp Khanh, nếu anh không phải giáo sư của cô thì chắc cô đã xù lông lên mà cãi lại rồi. Nhưng anh nói cũng không có gì là sai, nếu cô ngất xỉu vì đói không những là một trò cười cho anh ta mà còn khiến Hoàng Minh Vũ lo lắng. Mà cô thì lại không muốn nhìn thấy anh lo lắng bất an đâu. 

Ngồi ăn cùng Diệp Khanh, Hạ Tiểu Nguyên thấy bầu không khí nghẹn thở khó nói đến vô cùng, chẳng hiểu tại sao cô luôn có cảm giác người đối diện không hề đơn giản như cái mác giáo sư. Diệp Khanh luôn thần thần bí bí làm cho cô không thể không tò mò, nhưng cô chỉ dừng ở mức tò mò thôi, không giám nói ra những suy nghĩ của mình. Cô sợ phiền phức khi phải dính vào những thứ không đâu, với cô, cuộc sống đơn giản hiện tại đã là mãn nguyện lắm rồi. 

“Thầy này,tại sao thầy lại muốn làm giảng viên mà không phải là một cố vấn tài chính vậy”. Hạ Tiểu Nguyên ngẩng mặt lên nhìn Diệp Khanh, cất giọng phá đi bầu không khí im lặng nãy giờ 

“Em nghĩ vậy à. Thật ra ngoài công việc là thầy giáo, tôi còn giúp cho công ty của gia đình”-Diệp Khanh trả lời cô. 

Bây giờ Hạ Tiểu Nguyên mới ngộ ra, thế giới bên ngoài vô cùng rộng lớn biết nhường nào, cuộc đời cô gặp được hai người đàn ông giàu có là Hoàng Minh Vũ và người đang ngồi trước mặt đây. Lý do vì sao cô biết Diệp Khanh giàu có ư? Cứ nhìn vào cách ăn mặc của anh ta là có thể đoán ra, quần áo được may theo kiểu đặt riêng, đường may tỉ mỉ, chất vải thì khỏi phải nói. Không giống như cô, ra chợ mua một chiếc áo giá một trăm ngàn đã cảm thấy xót xa, còn những người tiêu tiền không chớp mắt này, khoác hàng vài trăm triệu, có khi cả tỷ đồng mà chẳng mảy may suy nghĩ. Số tiền đó lớn biết bao nhiêu, có thể giúp cho bao trẻ em nghèo nơi cô sống rồi 

Diệp Khanh chống cằm nhìn cô bé trước mắt rơi vào khoảng lặng, mái tóc dài tùy ý cuộn lên cho đỡ nóng, cô chẳng hề giống với những người mà anh đã qua lại trước kia. Ở cô, anh ngửi thấy được một mùi hương dịu nhẹ mà thanh thoát, để ý lâu rồi nhận ra cô rất thích mặc áo màu trắng. Những lúc như thế, nhìn cô tựa như cánh hoa bồ công anh, mềm mại mà dịu dàng. Không biết từ bao giờ, anh đã hình thành cho mình thói quen nhìn vào góc khuất đó mỗi khi lên lớp, nhìn bóng dáng đó chậm dãi bước về phía cổng trường sau khi tan học. Cô không ở kí túc xá, anh biết được cô đã dọn ra ngoài để tiện đi làm thêm. Một cô gái mới mười chín tuổi đã mang trong mình bao ước mơ hoài bão của cuộc sống, không khuất phục trước những khó khăn, anh muốn cùng cô gần gũi hơn, nhưng phản ứng của cô khiến anh hiểu được cô không thích điều đó, chẳng phải với riêng anh. 

Là một người lãnh đạo đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, mang trong mình trọng trách của một ông chủ,những mưu mô đấu đá thương trường, Diệp Khanh có cái nhìn người nhạy bén. Hạ Tiểu Nguyên trong mắt anh là một cô bé đơn thuần không tính toán, nhưng có lúc ngẩn ngơ đôi mắt lóe sáng, miệng mỉm cười đủ để anh hiểu cô gái này yêu rồi. Và anh cũng yêu cô sao, câu trả lời là không biết nữa. Anh chỉ biết, nhìn thấy cô con tim này đập rộn rã, sự chiếm hữu càng lớn dần. Anh ghen tị với người con trai mà cô đang yêu, họ tự tạo nên cho mình giấc mộng tương lai mà chẳng hề nghĩ đến sóng gió. Một người cao ngạo muốn gì được đấy như anh sao phải chịu thua dưới sức ép của một thằng nhóc chưa bước vào đời. Nếu cô bên anh, anh sẽ cùng cô làm những điều cô thích, cùng cô làm những bài luận khó hơn nữa,và có thể cùng cô đi đến một cuộc hôn nhân tươi đẹp. 

“Thầy ơi”, tiếng Hạ Tiểu Nguyên đưa Diệp Khanh trở lại thực tại,cô đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, đặt trước mặt anh một cốc cafe nóng nghi ngút đậm đã đang bốc khói.

“Em thấy trên kệ có cafe, nghĩ là thầy thích uống nên pha cho thầy, không sao chứ”

“Không sao, tôi rất thích, cảm ơn em”

Thưởng thức xong cốc cafe cô pha cho, anh thấy lòng khoan khoái đến lạ. Cũng từ một gói mà ra, sau khi qua tay cô lại thơm ngon đến thế. Đặt chiếc cốc sang một bên, Diệp Khanh đi về phía tủ sách lấy ra những tài liệu liên quan đưa cho Hạ Tiểu Nguyên, còn bản thân anh thì ngồi bên cạnh cô nhìn chăm chú. Thật ra với một sinh viên năm nhất như cô, bài luận này đúng là vượt quá khả năng, nhưng Diệp Khanh tin Hạ Tiểu Nguyên có thể xuất sắc hoàn thành nó. Mọi trực giác của anh từ trước đến nay đều không sai lệch. Nếu không phải vì cô đã có công việc làm thêm bên ngoài rồi thì anh thật sự muốn cô đến công ty của mình, được như thế thời gian gần gũi cô càng nhiều hơn. 

Hạ Tiểu Nguyên cắn bút suy nghĩ, trong đầu không ngừng phân tích những số liệu mà Diệp Khanh đưa cho, lòng không khỏi lo lắng. Lần đầu tiên tiếp xúc với những con số nhập nhằng này khiến đầu óc cô choáng váng không thôi. Bây giờ cô đã hiểu lý do tại sao nhiều lúc Hoàng Minh Vũ trầm tư, nhốt mình trong thư phòng cả buổi không ra ngoài. Trách nhiệm đó quả thật nặng nề, nếu là cô không biết bản thân gục ngã ngay từ lầu đầu nhận việc không nữa. 

Đưa tay vén lọn tóc xõa xuống cổ Hạ Tiểu Nguyên, Diệp Khanh thấy trong lòng ngứa ngáy, lửa trong người ngày càng nóng. Ngồi cạnh anh là cô, chiếc áo trắng bó sát lộ bộ ngực tròn đầy, vòng eo thon thả, làn da thì trắng mịn nõn hồng. Chiếc miệng nhỏ nhắn đôi khi hé mở, lúc lại mím chặt, thật khiến cho anh chỉ muốn cắn một cái. Xô mạnh chiếc ghế đứng dậy khiến Hạ Tiểu Nguyên giật mình theo, Diệp Khanh nói:

“Em cứ làm tiếp đi, tôi đi ra ngoài một lát”. Thật khó chịu và bí bích, anh không phải là người tùy tiện suy nghĩ bằng nửa thân dưới, nhưng đứng dưới sự cuốn hút mạnh mẽ của Hạ Tiểu Nguyên, đệ đệ anh lại chào cờ mãnh liệt dưới lớp quần làm anh đau trướng. Diệp Khanh cần phải rời khỏi đó ngay trước khi không thể kiềm chế bản thân mà xoay cô lại, ngấu nghiến đôi môi kia. 

Nhìn theo bóng Diệp Khanh ra ngoài cho đến khi khuất bóng, trong phòng chỉ còn lại Hạ Tiểu Nguyên, cô thở mạnh xoa ngực. Thật là tra tấn nhau mà, có trời mới biết cô không dám ngẩng đầu lên bởi vì Diệp Khanh nhìn cô quá mức chăm chú khi cái cổ cô nhức mỏi. Cô cảm thấy dường như vị giáo sư kia quan tâm cô quá mức cương vị của mình, nhưng đó cũng chỉ là suy đoán. Bản thân cô may mắn được tạo hóa ban cho khuôn mặt xinh đẹp cùng mái tóc dài đen nhánh, người ngoài ai cũng ngưỡng mộ. Ở quê, cô cũng được cho là hoa khôi của tỉnh, không chỉ học giỏi mà lễ phép, sự kì vọng của ba mẹ lên Hạ Tiểu Nguyên càng nhiều hơn. Làng xóm xung quanh luôn lấy cô làm ví dụ để răn dạy con cái nhà mình nhiều lần làm cho cô gặp những rắc rối không hay như nữ sinh ghen ghét dọa nạt. Bề ngoài yếu đuối nhưng nội tâm mạnh mẽ, ba mẹ sinh cô ra còn xót xa không nỡ đụng, hà cớ gì cô phải để cho những con người đầu óc chỉ chứa bã đậu kia bắt nạt chứ. 

Hôm qua ba mẹ gọi điện thoại lên trách cô sao gửi tiền về, cô càng cảm thấy xót xa hơn. Ba năm nay đã ngoài năm mươi là một thợ mộc tay nghề cũng gọi là có tiếng. Thu nhập chính trong gia đình đều đặt gánh nặng lên vai ba, ông nội thì càng ngày càng ốm, tiền thuốc hết nhiều lên.Một mình cô nơi này không dùng gì đến số tiền lớn như vậy, gửi về cho thì lại bị mắng, thật tủi thân.Ông nội bị bệnh hở van tim của tuổi già, tiền phẫu thuật lên đến con số hàng trăm, dù đã cố chắt chiu nhưng vẫn không đủ,cô chỉ muốn giúp đỡ ba mẹ phần nào đó. 

Năm giờ chiều không thấy Diệp Phong quay lại, cô thu dọn đồ đạc cất gọn vào tủ sách,đi ngang qua bàn làm việc của anh cô nhìn thấy ảnh một người phụ nữ.Người phụ nữ rất đẹp, mái tóc xoăn bới lên theo kiểu quý bà, rất trẻ, không đoán ra được tuổi tác. Nhìn đi nhìn lại Hạ Tiểu Nguyên thấy người này có nét giống Hoàng Minh Vũ rất nhiều, nhưng cũng không để bụng lắm. Thế giới bảy tỷ người, người với người giống nhau là chuyện thường tình thôi. 

Lúc cô mở của ra cũng là lúc Diệp Phong muốn bước vào, anh nói:” Tôi đưa em về”

“Thôi khỏi thầy, em tự về được. Em thuê trọ cũng gần đây thôi”. Nói rồi Hạ Tiểu Nguyên lướt qua Diệp Phong đi về phía cầu thang, bỏ lại đằng sau người đàn ông đang dõi theo từng bước chân của cô

Tám giờ sáng,cô nhận điện thoại của Hoàng Minh Vũ nói đang đợi cô ở quán cafe cách khách sạn cô ở một trăm mét. Hạ Tiểu Nguyên cầm theo túi xách đi nhanh về hướng đó. Lần này cô phải dứt khoát với Hoàng Minh Vũ, không thể cứ dây dưa qua lại mãi như vậy. Bước vào quán cafe, thấy anh ngồi đó, bộ quần áo vẫn chưa được thay ra, cô chỉ nhíu mày. Hoàng Minh Vũ cao cao tại thượng, muốn tiền có tiền sao lại để mất hình tượng như thế kia nhỉ, thật nực cười. 

“Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì “

“Em ăn sáng chưa”

“Anh không cần quan tâm đến điều đó, không có chuyện gì tôi đi làm đây”

. “Hôm qua là Minh Nguyệt gọi, em ấy bị ngất xỉu, anh phải về ngay. Sáng ra định đến tìm em sớm hơn nhưng con bé nằng nặc đòi anh đút cháo cho”

“Thì có gì liên quan đến tôi sao. Anh nghĩ tôi rảnh để mà quan tâm à”
Bình Luận (0)
Comment