Chỉ Là Yêu Thôi

Chương 27

Ăn xong bữa sáng Cung Lãm trở cô ra công trường,nơi đây trước kia là một cánh đồng hoang vu mọc đầy cỏ dại,thì chỉ hai năm nữa nó sẽ lại trở thành một trong những khu sầm uất nhất London.Từng tốp công nhân cứ nối đuôi nhau làm công việc của mình, Hạ Tiểu Nguyên cùng Cung Lãm mặc bộ đồng phục bảo hộ hòa vào đám người bận rộn kia. 

Bàn tay ghi chép những gì mình giám sát được, cô đi sâu vào bên trong định bước lên tầng hai thì bị giữ lại. 

“Cô đi đâu đấy hả,đứng ở đây được rồi, chỗ đó rất nguy hiểm đấy”,nói rồi không để cho trả lời, Cung Lãm kéo cô đi về phía an toàn hơn 

“Tôi phải vào xem thì mới biết được chất lượng cũng như tỉ lên trên bản thiết kế có chênh lệch không chứ.”,Hạ Tiểu Nguyên gắt nhẹ nhìn người đàn ông kia 

“Được rồi, tôi đi cùng cô,có việc gì tôi còn có thể giúp đỡ được “ 

Bước vào bên trong tầng một của khu đô thị chung cư Carol đang xây,cô lấy tay sờ lên bức tường dùng thước đo đạc,xong lại đi qua chỗ nguyên vật liệu kiểm tra độ an toàn,thì bất ngờ trên tầng một mảng xi măng lớn đang rơi xuống ngay trên đầu cô.Hạ Tiểu Nguyên bất động đứng chân chân tại chỗ,cô cảm giác cơn đau ập đến nhanh chóng,cả người vô lực ngã xuống chìm trong bóng tối. Máu loang lổ khắp khuôn mặt xinh đẹp ấy,cả người cô bị vùi trong đống đổ nát. Cung Lãm hét lên một tiếng rồi lao vào cào trên những mảng vụn vữa,anh cảm giác trái tim mình lúc này như nổ tung,cái cảm giác sắp mất đi điều gì vô cùng quý giá. 

Hạ Tiểu Nguyên ý thức mông lung không còn tỉnh táo nữa, cô nhìn thấy Hoàng Minh Vũ và mình của những năm về trước, bọn họ hạnh phúc bên nhau biết bao nhiêu. Rồi cô lại nhìn thấy đứa bé của bọn họ đang đứng bên kia đường nhìn cô uất hận,hận cô vì sao không bảo vệ được nó.Cô lại nhìn thấy anh cùng Lại Minh Nguyệt cùng nhau tiến vào lễ đường hạnh phúc. 

Mí mắt nặng trĩu, lúc này cô thật sự chỉ muốn ngủ một giấc thật dài để quên đi những đau khổ mà mình kìm nén,nhưng bả vai cô luôn có người lay mạnh,cô đau lắm,ai đó đừng lay cô nữa được không, cô chỉ muốn ngủ một lúc thôi mà. 

“Nguyên,nguyên,tỉnh lại đi em,mở mắt ra nhìn anh đi”,Cung Lãm lay bả vai cô,miệng thì không ngừng quát tên lái xe.

“Lái nhanh lên,có muốn chết không hả,cô ấy có mệnh hệ gì tao giết chết mày đấy” 

Một giọt nước mắt rơi xuống,anh không thể giải thích nổi vì sao cho sự yếu đuối ngu ngốc này.Đoạn đường đi đến bệnh viện sao mà xa đến thế,máu của cô càng ngày càng chảy nhiều, đôi tay buông thõng không còn cử động,khuôn mặt tái nhợt không còn sức sống. 

*******   ********  ******* 

Hoàng Minh Vũ đang cùng gia đình ngồi bàn chuyện hôn sự của anh với Lại Minh Nguyệt thì nhận được cuộc điện thoaj từ quản lý công trường gọi tới.Vốn dĩ sự việc ở công trường mọi quyền đều giao cho Lâm Tĩnh nên anh cứ mặc kệ nó không nghe,cũng không chuyển sang chế độ im lặng.Cho đến khi cuộc gọi thứ năm vang lên,ông cụ Hoàng cũng khó chịu lên tiếng mắng anh nghe điện thoại. Vừa nhấc điện thoại lên, bên kia là một giọng nói gấp gáp đến độ không thở kịp. 

“Tổng giám đốc,ở công trường xảy ra chuyện.Anh hãy bình tĩnh nghe tôi nói hết đã,không được kích động,anh phải thật cố gắng đối mặt với nó”,nuốt nước bọt anh ta nói tiếp “Một mảng bên tông xi măng tự dưng sập xuống vùi cô Hạ Tiểu Nguyên vào đống đổ nát,bây giờ đang được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện, có thể không qua khỏi “ 

“Cạch”,tiếng điện thoại rơi xuống nền nhà kêu leng keng,khuôn mặt Hoàng Minh Vũ trắng bệch không còn sức sống,anh xô đổ chiếc ghế thật mạnh chạy ra ngoài,lên xe lái với tốc độ kinh người. Hạ Tiểu Nguyên của anh,tại sao lại như thế.Tại sao ông trời lại đối xử bất công với cô như vậy,anh là một thằng hèn,một thằng đáng chết,tại sao mọi đau đớn lại không trút giận lên anh. 

Đến bệnh viện,Cung Lãm bế cô người đầy máu me chạy vào phòng cấp cứu, ánh mắt giết người nhìn từng bác sĩ trong đội cấp cứu, anh lạnh giọng ra lệnh. 

“Phải cứu bằng được cô ấy,nếu cô ta có mệnh hệ gì,tôi sẽ san phẳng cái bệnh viện này của các người” 

Một lúc sau,Hoàng Minh Vũ cũng chạy đến nơi, theo sau đó cũng là ba cô bạn thân Tịnh,Ngọc và Linh.Bọn họ đang cùng nhau đi mua sắm thì nhận được cuộc gọi ở công trường nói cô bị bê tông rơi vào đầu,ba người liền chạy ngay đến đây,trên đường đi,đôi tay Tịnh run run bấm số gọi điện về cho Lăng Phong ở Việt nam. 

Lăng Phong đang trong phòng họp thì có tiếng chuông điện thoại reo,cầm lên nhìn thấy số điện thoại của Hà Tiểu Tịnh,anh nhíu màu nhưng cũng nhấc máy nghe.Vốn tưởng cô ấy gọi để trêu trọc anh,nhưng không,cô ấy nói Hạ Tiểu Nguyên đang nguy kịch trong bệnh viện.Anh lao ra ngoài như một cơn gió,anh dùng mọi cách huy động máy bay riêng đi Anh Quốc,nơi đó có người con gái của anh đang giàng giật lại sự sống. Tim anh như vỡ vụn ra từng mảnh,cô đã nói sẽ dẫn anh về Việt nam thăm ba mẹ,nhưng bây giờ sao cô lại thất hứa.... 

Chạy vào đến phòng cấp cứu, Hoàng Minh Vũ nhìn thấy Cung Lãm đang ngồi ở ghế chờ,chiếc áo sơ mi anh ta mặc loang lổ những vũng máu,nhìn vào mà tim anh như bị ai đó moi ra vậy.Máu đó là của Hạ Tiểu Nguyên,cô ấy bị chảy máu nhiều như vậy ắt phải bị thương nghiêm trọng lắm,cô sẽ rất đau phải không. 

Bác sĩ mở cửa phòng ra ngoài,tất cả đứng dậy chờ được nghe kết quả nhưng lại nhận được một tin dữ. 

“Bệnh nhân bị tổn thương não nặng,cần phải mổ não gấp.Với cả mất máu quá nhiều, lại là nhóm máu hiếm,trong bệnh viện đã hết nhóm máu cứu trợ.Ai là người nhà bệnh nhân xin đi theo tôi lấy máu”. 

Hà Tiểu Tịnh vừa kéo tay vừa dục bác sĩ..”Tôi nhóm máu O,tôi cùng nhóm máu với cô ấy,lấy máu của tôi này” 

Bác sĩ nhìn cô khó hiểu rồi lắc đầu “Không phải,bệnh nhân Hạ Tiểu Nguyên nhóm máu AB,Rh âm” 

“Đoàng”,thân thể Cung Lãm cứng đờ,anh phải cố gắng lắm mới không thể để bản thân ngã gục,Cô ấy có cùng nhóm máu với anh,tại sao lại trùng hợp đến mức khó tin như vậy,có khi nào Hạ Tiểu Nguyên chính là Cung Lam,đứa em gái bị mất tích ngày khi vừa sinh ra của anh không. 

“Tôi nhóm máu AB,Rh âm,lấy của tôi này”,Cung Lãm đi theo bác sĩ lấy máu,để lại đằng sau là khuôn mặt ngơ ngác của Hà Tiểu Tịnh.Nếu cô nhớ không nhầm thì Hạ Tiểu Nguyên nói cô ấy theo nhóm máu của ba Hạ là nhóm máu O,nhưng tại sao bây giờ lại trở thành AB.Như vậy cô ấy không phải con của ba Hạ,vậy cô ấy là con của ai..   

********    *******    ********* 

Mẹ Hạ đang cùng chồng làm nương trên bãi thì thằng Tư con cô Út hớt hải chạy ra,mặt nó đỏ bừng  do phải chạy dưới ánh nắng mặt trời gay gắt,nó nhìn hai bác nói một tràng trong sợ hãi. 

“Bác,hai bác,chị Nguyên bị tai nạn,đang cấp cứu bên Anh,tình hình nguy kịch lắm..Ở đầu thôn có chiếc xe ô tô hình như là bạn của chị ấy chờ sẵn ở đó để đưa hai người ra sân bay,hai bác về ngay đi” 

Mẹ Hạ khuỵ xuống muốn ngất đi không tin nổi vào những gì mình nghe thấy,mới hôm qua con bé vẫn còn khỏe mạnh nói chuyện với bà về việc đưa bạn trai về,vậy mà hôm nay sao lại xảy ra cơ sự này cơ chứ.Nước mắt cứ tuôn ra theo từng dòng,mẹ Hạ bám lấy tay chồng thều thào yếu ớt.. 

“Con bé sẽ không sao đâu,con bé không sao hết “ 

Ba Hạ vốn là một người đàn ông đầu đội đất chân đạp trời mà chết lặng người trong tích tắc,con gái của ông,cô công chúa bé bỏng ngày nào...Năm năm trước nó quỳ lạy khóc lóc xin ông cho nó đi xuất ngoại,trong thời gian đó nó luôn nỗ lực làm tất cả để được phấn đấu,gia đình ông giờ cũng gọi là có tiền nhất trong thôn.Ông còn nhớ Hạ Tiểu Nguyên thủ thỉ với ông rằng đời này nó muốn tìm một người chồng tốt như ba,để không phải đau buồn, suy nghĩ.Con bé đẹp người, đẹp nết cớ sao ông trời lại phụ bạc với nó như vậy,con gái ông đang cấp cứu nguy kịch bên nửa bán cầu kia,ai sẽ bên cạnh chăm sóc cho nó. 

Hạ Vân dìu vợ đi thẳng về phía đầu làng nơi có chiếc xe chờ sẵn,trước khi đi ông dặn thằng Tư bảo mọi người giấu nhẹm ông nội chuyện này,không để ông biết được. Bệnh tim của ông cụ vừa mới hồi phục,ông sợ ba sẽ bị đả kích mà tái phát.Xe chạy nhanh trên con đường cao tốc mới làm qua thôn,đưa ông bà ra thẳng sân bay,đến bên cạnh Hạ Tiểu Nguyên. 

*******    *********  ****** *** 

Hai mươi tiếng trôi qua,cánh cửa phòng cấp cứu đặc biệt vẫn cứ đèn sáng,bác sĩ đi ra đi vào liên tục,khuôn mặt ai trông cũng vô cùng mệt mỏi.Một ca bệnh phải nói là rất nặng nếu không muốn nói là khả năng giành lại sự sống là gần như không được. 

Hoàng Minh Vũ ôm đầu khổ sở,anh đã thức trắng suốt gần 24 tiếng để ngồi đây đợi tin tức của người con gái trong kia,mặc cho những lời an ủi,anh vẫn gồng mình lên chống chọi,bởi vì anh biết người ấy rất mạnh mẽ,cô sé không có mệnh hệ gì đâu.Một ý ta chạy ra hớt hải.

“Bệnh nhân dường như ý thức không muốn tỉnh lại,ca phẫu thuật vẫn chưa xong,tôi cần một người thật thân thuộc với cô ấy vào phòng để đánh thức ý chí của cô ấy” 

Tất cả mọi người lúc này đều nhìn về phía anh,Hà Tiểu Tịnh mặc dù không muốn nhưng vẫn phải lên tiếng. 

“Tổng giám đốc Hoàng,ở đây anh chính là người có ảnh hưởng lớn nhất tới ý chí của Nguyên,anh vào đi,cầu xin anh,làm mọi cách để cô ấy được sống. Hạ Tiểu Nguyên rất yêu anh,cô ấy vẫn còn rất yêu anh,anh hiểu không “. 

Hoàng Minh Vũ đi theo ý ta mặc chiếc áo bảo hộ,anh bước vào phòng phẫu thuật sặc mùi máu tanh,đôi mắt đỏ ngàu nghìn người con gái đang nằm đó,nhịp tim và huyết áp yếu ớt vô cùng.Bước gần về phía cô,từng giọt nước mắt của anh cứ rơi xuống, là anh đang sợ hãi ông trời bất công với bọn họ.Tiếng bác sĩ vâng vẳng bên tai anh.. 

“Nhịp tim trở về không,bắt đầu kích tim....” 

“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần thêm máu nữa” 

Cô y tá người Anh nói to với anh “Nhanh lên,cô ấy đang mất ý thức,anh hãy gọi cô ấy,tốt nhất hãy dùng những kỉ niệm của hai người kéo ý chí cô ấy về” 

Tiếng máy kích tim cứ tè tè vang lên,Hạ Tiểu Nguyên bị nâng lên rồi lại hạ xuống,cô lúc này trông không khác gì một xác chết cả. 

“Nguyên,em tỉnh lại đi,là anh đây,Nguyên,anh là Hoàng Minh Vũ là kẻ mặt dày luôn bám theo em đây.” 

“Nguyên,tỉnh lại đi em,anh sẽ không lấy Lại Minh Nguyệt nữa, anh sẽ không cùng cô ta kết hôn nữa” 

“Nguyên,em tỉnh dậy đi,dậy để đánh vào mặt một thằng tồi tệ như anh đi Nguyên.Anh yêu em,em cũng yêu anh mà phải không, năm năm đủ để dày vò chúng ta quá rồi, em đừng xa nhanh,đừng xa anh mà” 

“Nguyên,nếu em không muốn tỉnh lại cũng được, anh sẽ ngủ cùng em,chúng ta cùng nhau ngủ em nhé,cuộc sống này nếu em thấy mệt mỏi,anh sẽ dẫn em đi,được không Nguyên” 

Chiếc máy kêu tít tít vang lên,cô ý tá quay sang nhìn anh gật đầu “Nhịp tim đã trở lại,30,40,45,70,90..”,xong,bệnh nhân đã lấy lại được ý chí,tiếp tục phẫu thuật”. 

Cung Lãm đứng đó,không còn cái vẻ lạnh lùng tàn khốc thường ngày,khuôn mặt anh đượm buồn trong lo sợ.Cô ấy vẫn chưa tỉnh,điều duy nhất bây giờ là Hạ Tiểu Nguyên phải mạnh mẽ giành giật lại hơi thở với thần chết,mọi chuyện sau đó như thế nào thì thuận theo tự nhiên là được. 

Cùng lúc đó ba mẹ Hạ và Lăng Phong chạy đến,trên người ông bà vẫn mặc nguyên bộ quần áo bùn đất ngày hôm qua chưa kịp thay,khuôn mặt trông già đi mấy tuổi. Hoàng Minh Vũ đứng bật dậy nhìn vào hai người, ánh mắt đau thương khi lướt qua thân hình xiêu vẹo của mẹ Hạ,Anh đã từng rất hận người phụ nữ này, người gián tiếp khiến cho cuộc sống của ba mẹ anh trở nên không có lối thoát.Anh hận bà nên anh đã làm tổn thương người con gái mình yêu,anh tuyệt tình khinh miệt cô,làm cô đau khổ,và anh cũng khổ sở không kém gì. 

“Con bé sao rồi,hả”,trong những người đứng ở đây,ba Hạ chỉ quen duy nhất Hoàng Minh Vũ,nên khi nhìn thấy cậu ấy,ông như vớ được cọc mà lắc mạnh người con trai này. 

“Bác,bác bình tĩnh lại đã,Nguyên vẫn còn đang cấp cứu trong phòng chưa có ra”,Hoàng Minh Vũ trấn an ông. 

“Đã hơn hai mươi tiếng rồi,tại sao con bé vẫn ở trong đấy,phải chăng đây là quả báo mà ông trời giành cho tôi sao”,mẹ Hạ ngả người vào vai Hà Tiểu Tịnh,bà vô hồn nói. 

Cánh cửa cuối cùng cũng được mở,vị bác sĩ mổ chính bước ra ngoài thở một hơi dài cho sự mệt mỏi,ông nói. 

“Bệnh nhân bị chấn thương mạnh ở đầu,não bị tổn thương nặng nề,hiện tại đã qua cơn nguy kịch..Chỉ có điều,tỉnh lại hay không còn phụ thuộc vào ý chị bệnh nhân nữa. “, rồi ông ngừng nghỉ nói tiếp “Theo như bác sĩ tâm lý của chúng tôi chuẩn đoán,có thể bệnh nhân đã trải qua một đả kích rất lớn nên nhiều lần cô ấy muốn buông bỏ ý thức để không tỉnh lại,tôi nghĩ gia đình nên có biện pháp tháo gỡ nút thắt ấy Hãy nói chuyện với cô bé thật nhiều để cô bé có thể muốn tỉnh lại”. 

“Vậy,chúng tôi khi nào mới được vào thăm cô ấy”,Lăng Phong hỏi 

“Hai mươi bốn giờ sau các người có thể vào thăm,nhưng chỉ được hai người, bệnh nhân bây giờ rất yếu.Tôi nghĩ các vị nên để một người thật sự quan trọng với cô ấy vào đó thường xuyên”. 

Hà Tiểu Tịnh dẫn ba mẹ Hạ trở về khách sạn gần đó tắm giặt cho hết bụi bặm,đi máy bay gần hai mươi giờ đồng hồ,lại thời gian chờ đợi khiến họ mệt mỏi vô cùng,cô an ủi. 

“Hai bác bây giờ là chỗ dựa cho Nguyên,nếu hai bác ngã xuống thì cô ấy phải làm sao.Cháu dẫn hai người về nghỉ ngơi,đến trưa chúng ta sẽ vào,ở đây đã có Lăng Phong rồi “ 

Mẹ Hạ nhìn Hoàng Minh Vũ,ánh mắt đau thương xót xa nhuộm màu tang thương, bà quỳ xuống trước chân anh mà xin lỗi. 

“Hoàng Minh Vũ,xin cậu,lấy tư cách là một người mẹ tôi xin cậu,hãy giúp con bé tỉnh lại.Mọi tội lỗi là do tôi,là do sai lầm của người lớn chúng tôi khiến cậu khổ sở,đừng hận con bé,con bé không có lỗi “. 

“Bác,bác làm gì thế,bác đứng lên đi.Chuyện của bác và ba cháu ra sao hiện tại cháu không muốn nghĩ tới,bây giờ quan trọng với cháu nhất chính là cô ấy tỉnh lại”,Hoàng Minh Vũ đỡ mẹ Hạ,giọng nói anh khản đặc. 

Mẹ Hạ đứng dậy đi theo Hà Tiểu Tịnh trở về khách sạn,đi được một đoạn,bà quay lại trước lại trước sự ngạc nhiên của mọi người, đặc biệt là Lăng Phong,anh chạy lại đỡ bà.

"Bác,có chuyện gì mà bác quay lại vậy,có bọn cháu ở đây rồi, chúng cháu sẽ trông chừng em ấy".

Mẹ Hạ lắc đầu không nói gì,bà đến gần Hoàng Minh Vũ,vươn tay tát anh một cái thật mạnh,bà nói trong nghẹn ngào.

"Hoàng Minh Vũ,cậu đúng là thật giống Hoàng Chấn Khang,ba cậu,các người chỉ luôn thích làm người khác đau khổ"

"Cậu có muốn biết lý do vì sao năm năm trước Hạ Tiểu Nguyên lại nằm trong lòng Mục Thần không,vậy để tôi nói cho cậu biết.Tất cả mọi chuyện đều do một tay tôi sắp đặt,con bé không hề biết chuyện đó,là do tôi đánh thuốc mê con bé".

"Tôi hận ông trời sao lại nghiệt ngã đến như vậy,sao cậu lại là con của Hoàng Chấn Khang và Diệp Mẫn.Con bé không hề hay biết gì về mối quan hệ của tôi và bố cậu,nó vẫn vô tư hồn nhiên tin vào những lời hứa cậu gửi cho nó,mà chẳng biết chính cậu đang trả thù".

"Có một điều cậu không bao giờ biết được,rằng giữa cậu và con bé đã từng có một đứa trẻ tồn tại,cái thai đã được hơn ba tháng.Nó quỳ lạy cầu xin vợ chồng chúng tôi giữ lại,nó ôm bụng đi gặp cậu thì lại nhìn thấy cảnh cậu cùng vị hôn thê lăn lộn trên chiếc giường của hai đứa".

"Đứa bé là một bé trai,nhưng nó chết rồi, là vị hôn thê của cậu và người mẹ cậu luôn tự hào đã giết chết nó.Cậu hiểu không,hiểu vì sao con bé hận cậu chưa".Mẹ Hạ gào lên trong đau đớn,bà là một người mẹ tồi tệ,nếu không phải năm xưa bà góp phần gây lên sự hiểu lầm đó,thì con gái bà sẽ không đau đớn suốt gần sáu năm trời, hận bà ngần ấy thời gian cũng không một lần quay về. 

Hoàng Minh Vũ loạng choạng đứng không vững,anh dựa người vào tường ngồi phịch xuống đất,ôm đầu đau khổ mà khóc nấc lên như một đứa trẻ.Anh đúng là một thằng khốn nạn nhất trên đời này,anh không xứng đáng có được tình yêu của cô,rốt cuộc anh đã làm gì thế này.Anh chính là kẻ khiến cho con mình không được chào đời,anh bênh Lại Minh Nguyệt vô điều kiện, thậm chí vì bệnh tình của cô ta mà chấp nhận kết hôn.

Lăng Phong túm cổ Hoàng Minh Vũ lên mà đấm,anh đấm để xả hết cơn tức giận của mình. Thì ra là như thế,thì ra tên khốn này đã khiến Hạ Tiểu Nguyên đau đớn đến như vậy.Anh cứ nghĩ cô chỉ trải qua một cuộc tình không trọn vẹn do bị phản bội,thật không ngờ cô lại khổ tâm đến mức phải tìm đến cái chết.Anh cứ đánh mặc cho ba Hạ kéo ra,anh chỉ muốn phát tiết hết thảy tất cả lúc này.

Cung Lãm chứng kiến tất cả cũng thấy đau lòng cho những gì cô bé kia trải qua,anh cũng giống như Lăng Phong vừa nãy,chỉ muốn tẩn cho tên khốn nạn đó một trận.Bỗng người được gọi là mẹ Hạ bò đến túm lấy chân anh,bà ta nói trong sợ hãi run rẩy không thôi.

"Tôi biết cậu là thiếu gia nhà họ Cung,tôi xin cậu hãy gọi người là cánh tay phải đắc lực của cậu về cứu con bé,tôi cầu xin cậu"

"Mẹ Hạ,mẹ làm gì thế,mẹ đứng lên đi",Ngọc chạy lại đỡ bà thì bị bà ngăn lại.

"Không,tất cả là do tôi,mọi lỗi lầm ngày hôm nay đều là quả báo mà tôi phải nhận,tôi chỉ muốn nói hết ra sự thật để lòng không còn áy náy"

"Bác,thật xin lỗi, tôi không phải không muốn cứu con gái bác,thật sự Javel không ở Anh,anh ta đang ở Italy đàm phán với bộ quân sự,lô hàng vô cùng quan trọng với nhà họ Cung,không thể về được, bác thông cảm cho tôi",Cung Lãm đỡ vai mẹ Hạ nhưng bà nhất quyết không đứng dậy khiến anh vô cùng khó xử.Hạ Tiểu Nguyên thì đang nằm trong kia,mẹ cô ấy thì quỳ lạy hết người này người khác là sao,mục đích bà ấy muốn nói là gì.

Ba Hạ rươm rướm nước mắt nhìn vợ,ông hiểu nỗi đau của bà phải chịu,mặc dù con bé không phải là con ruột của mình, nhưng tình nghĩa hai mươi sáu năm nói bỏ là bỏ sao được. 

"An Nhã,bà đứng dậy đi,có gì từ từ nói, bà như vậy bọn trẻ sẽ không thấy thoải mái đâu".

"Cậu nhất định phải cứu lấy con bé,bởi vì...bởi vì...",giọng mẹ Hạ run run,nấc lên từng hồi trong nước mắt "Con bé là em gái cậu,chính tôi là người hai mươi sáu năm trước đánh cắp nó đi"

"Đoàng",một tiếng nổ lớn trong đầu tất cả những ai có mặt ở đâu,đặc biệt là Cung Lãm,anh kích động bóp chặt bả vai bà lạnh lùng.

"Bà nói lại coi,tất cả đều là do bà bịa đặt đúng không,tôi không tin"

"Cậu nhất định phải tin,cậu hãy hỏi mẹ cậu xem có phải đứa bé ấy có một chiếc bớt màu đỏ ở ngực trái,chân đeo một chiếc vòng bằng vàng khắc hai chữ Cung Lam không.Tôi chắc chắn con bé là người nhà họ Cung các người, làm ơn,cậu muốn trừng phạt tôi sao cũng được,chỉ xin cậu,cứu lấy nó"

Cung Lãm đấm tay vào tường, máu từ bàn tay túa ra nhưng anh chẳng hề thấy đau đớn,những khúc mắc anh luôn nghi vấn cuối cùng cũng có lời giải đáp,nhưng số phận trớ trêu lại để anh em họ nhận nhau trong tình cảnh nguy kịch như thế này.Ánh mắt lạnh lùng chết chóc chiếu vào người đàn bà đang quỳ dưới chân,anh bóp chặt cổ bà ta mặc kệ những van xin của người bên cạnh,cho đến khi thấy người đó dường như không còn thở nổi, anh cuối cùng lại buông lỏng.Anh làm vậy là đúng hay sai,cho dù bà ta chia cắt bọn họ gần ba mươi năm,nhưng không hề đối xử tệ bạc với con bé,ngược lại lại yêu thương trân trọng. 

Cung Lãm cầm điện thoại lên gọi cho Javel, buông từng chữ "Tôi cần cậu trở về Anh ngay lập tức".
Bình Luận (0)
Comment