Chỉ Là Yêu Thôi

Chương 30

Mặc dù nói với ba Hạ là sẽ cố quên đi nhưng Hạ Tiểu Nguyên vẫn hàng ngày đều gọi điện thoại cho Hoàng Minh Vũ bên Anh, nhưng nhận lại là câu trả lời không liên lạc được. Từng ngày từng ngày trôi qua,cô luôn tự nhốt mình trong phòng không đi ra ngoài, công việc tại cửa hàng cũng đã xin nghỉ.Mục Thần giúp cô liên hệ với bên dịch tài liệu, nên cô cũng có thể kiếm một khoản thu nhập nhỏ trong ngày hè.Hạ Tiểu Nguyên cố gồng mình lên trong cơn tuyệt vọng,cô không thể để ba Hạ thấy mình yếu đuối nhu nhược. 

Trời tháng sáu nắng gắt vô cùng,những đồi chè xanh mướt hết cả một khoảng rộng,khách du lịch trở về đây ngày càng đông.Hạ Tiểu Nguyên cùng mẹ khoác gùi đi theo mọi người thu hoạch, cố gắng hòa mình vào câu chuyện phiếm của họ,cô mỉm cười dưới bầu trời đầy nắng trong xanh kia.Đi qua nhà bác Năm,cô giật mình nhìn thấy Mục Thần trong bộ quần áo vải giản dị,thân hình cao lớn,vô cùng cuốn hút.Sự xuất hiện của anh làm cho bao trái tim thiếu nữ nơi vùng cao này tan chảy,phải nói rằng trông anh lúc nào cũng toát lên vẻ gần gũi và thân thiện. 

Dân làng ai cũng biết nhà bác Năm có một đứa cháu xuất chúng vô cùng,đẹp trai lại làm bác sĩ trong bệnh viện lớn,nên bàn tán ra vào không thôi.Trong lòng mọi người đều muốn giới thiệu con cháu nhà mình cho Mục Thần,chỉ tiếc rằng những lúc như thế,anh đều lịch sự mỉm cười từ chối, ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn Hạ Tiểu Nguyên. Anh không tự nhận mình quân tử như Diệp Khanh,trong anh luôn tồn tại cái khái niệm yêu là phải giành dật,chiếm đoạt. 

Công việc bề bộn,lại rất muốn ở bên cạnh Hạ Tiểu Nguyên nhiều hơn nên Diệp Khanh đều chạy phép để tranh thủ về nơi đây.Anh cũng đã nhiều lần tự hỏi bản thân mình rằng làm như vậy có hối hận không, khi biết trái tim cô luôn luôn tồn tại một bóng hình khác,cho dù người đó đã phản bội.Mục Thần không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện của mẹ Hạ ra sao,anh chỉ biết, lúc đấy bản thân mụ mị nên nhận lời, về sau mới tạo nên bi kịch như thế. 

Trên lưng đeo một chiếc gùi mà bác Năm đưa cho,Mục Thần hòa vào đám người nhộn nhịp,đi bên cạnh Hạ Tiểu Nguyên theo lên đồi chè.Ở đây mỗi một ngọn đồi đều rộng mênh mông,với một người hay đi du lịch như anh thì thật là quá bất ngờ. Bởi vì từ trước đến nay, Mục Thần thường không đi traveling trong nước, anh thường đến những nơi được mệnh danh là đảo thiên đường như Hawaii, Tam Á,...Cho đến tận bây giờ khi nhìn thấy nơi này,anh cảm thấy nó thật chân thực và giản dị.Không có resort năm sao,không có nhà hàng đắt tiền, chỉ có những cây chè mọc cạnh nhau san sát trải rộng mênh mông,đứng ở đó anh thấy mình thật nhỏ bé. 

Hạ Tiểu Nguyên đôi tay vừa thoăn thoắt hái chè,vừa mỉm cười nói chuyện. 

“Mục Thần,cảm ơn anh về việc lần trước nhé,bên kia họ đã gọi điện kí hợp đồng với em rồi. Em thấy nó cũng không có khó khăn gì cả,ngược lại họ rất nhiệt tình với người mới như em”. 

Mục Thần chăm chú nhìn cô dưới ánh nắng bình minh,chói lòa mà thu hút người đối diện.Mái tóc dài được cô tết lại từ trên đỉnh đầu xuống vắt sang một bên,làn da trắng như tuyết ửng hồng,cô như một thiếu nữ bắt đầu mới bước vào dậy thì,lấy đi tâm hồn người khác.

“Không có gì,chẳng qua là tiện thì giúp em một tay thôi,với cả anh đâu có làm không công đâu.Chỉ là bây giờ anh chưa nghĩ đến việc yêu cầu em làm điều gì cả,bao giờ nghĩ ra anh sẽ báo nhé”. 

Mẹ Hạ đứng từ xa nhìn thấy con gái đang vui vẻ thì thở phào nhẹ nhõm,bà vốn là một người ích kỉ vô cùng, nhưng trong tận thâm tâm mình, bà luôn yêu thương cô vô điều kiện. Bà chỉ cảm thấy thằng bé Hoàng Minh Vũ không đủ khả năng bảo vệ cho con gái bà,nên bà mới bắt buộc viết lên câu chuyện giả dối ấy.Bác Lan,người hàng xóm bên cạnh bà lên tiếng trầm trồ khen ngợi. 

“Con bé Nguyên càng lớn càng xinh đẹp, học lại giỏi nữa, sau này nhất định sẽ thành tài.Nhìn mà xem,cái cậu thanh niên kia cũng tuấn tú như diễn viên ấy,nghe nói là một bác sĩ ở bệnh viện lớn nhất nước. Nghề nghiệp ổn định, nhìn qua là biết người tử tế,tôi thấy con bé nhà chị lên duyên với cậu ấy là tốt lắm.Dù sao cũng là cháu bà Năm,người cùng làng nước không đi đâu mà thiệt cả”. 

“Chuyện của hai đứa nhỏ thì kệ cho chúng nó tự do,chứ em làm sao mà can thiệp vào được hả chị,con cái nó thích ai thì để cho nó tự lựa chọn.Mặc dù em cũng thích cậu bác sĩ trẻ kia,chỉ là không biết ý con bé Nguyên thế nào”,mẹ Hạ chăm chú hái chè nói chuyện. 

Mục Thần nhìn theo động tác của Hạ Tiểu Nguyên, đôi tay chầm chậm ngắt từng búp chè xanh cho vào sọt.Đây là lần đầu tiên anh làm công việc này, cảm thấy rất vui vẻ,nó không khó như trong tưởng tượng của anh. 

“Nguyên này,bao giờ em định về trường học vậy “ 

“Em cuối tháng tám anh ạ,kì nghỉ hè dài lắm,mẹ lại không muốn em ở trên đó,nên em về quê thôi.Thật ra,ở đó một mình cũng rất buồn “,Hạ Tiểu Nguyên chầm cháu trả lời, đôi tay không còn hái búp nữa. Cô cố ngẩng đầu lên để cho nước mắt khỏi rơi xuống, mỉm cười nhìn anh. 

“Sắp tới anh sẽ lên vùng núi cao cách đây 20km để tình nguyện,nếu em rảnh rỗi có thể đi cùng anh” 

“Anh lên đó khám bệnh sao” 

“Ừ,anh được cử lên đó hai tháng để khám bệnh cho những người dân tộc thiểu số. Bọn họ không được phổ biến rộng rãi về vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm, cách phòng ngừa bệnh tật,nên em thấy đấy, tỉ lệ tử vong ở đó rất cao.Cuộc sống thì thiếu thốn vật chất,anh không có nhiều tiền nên chỉ có thể bỏ ra sức thôi”,Mục Thần quay sang nhìn cô.

“Được, dù sao thì em ở nhà cũng không có việc gì làm cả,dịch tài liệu thì không có việc đều đặn,em đi lên đó cùng anh xem có giúp được gì không.Chỉ sợ lúc ấy anh chê em phiền phức đuổi về thôi”,Hạ Tiểu Nguyên lè lưỡi cười tươi, chiếc răng khểnh được đính đá sáng chói dưới ánh mặt trời. 

Mục Thần bị cuốn hút vào cái vẻ đẹp thuần khiết ấy,anh đưa tay chạm vào má cô khiến cho cả hai khựng lại,tim anh đập bang bang trong ngực từng hồi.Bầu không khí trở lên ngượng ngùng,gượng gạo,cho đến khi mẹ Hạ lên tiếng gọi. 

“Nguyên,đã hái xong chưa con,đi về thôi,trời nắng lắm rồi “ 

Hạ Tiểu Nguyên chìm trong suy nghĩ hỗn loạn chợt giật mình thức tỉnh,cô lắc đầu cho cố quên đi những mờ ám vừa rồi. Cô rất cảm kích Mục Thần, giống như cô yêu quý Diệp Khanh vậy,nhưng tình yêu của cô chỉ có Hoàng Minh Vũ.Cho dù anh có phản bội lại nó,trái tim cô dù đau cũng không mở lòng cho ai bước vào.Cô nghĩ đến anh của mấy ngày trước, họ hạnh phúc với nhau bên bờ biển Tam Á,họ cùng hét tên nhau với biển rộng,cùng hạnh phúc ân ái triền miên.Vậy mà bây giờ anh lại đang rục rịch chuẩn bị đính hôn với người con gái khác,chẳng phải cô.Sinh nhật hai mươi tuổi Hạ Tiểu Nguyên, anh cùng người khác tiến vào lễ đường, đây là món quà lớn nhất anh muốn tặng cho cô đây sao. 

Bữa cơm hôm nay có cả Mục Thần góp mặt, ba mẹ Hạ và ông nội rất vui vẻ trước sự nhiệt tình của anh,họ sảng khoái coi anh như một thành viên trong gia đình. Trong lúc ăn cơm,Mục Thần xin phép luôn mọi người về việc cô cùng anh lên bản Mạ cho lần tình nguyện này.Mẹ Hạ tuy thương xót con gái đi xa cùng cực vất vả,nhưng đó cũng là một ý kiến hay,vì bà biết, Hoàng Minh Vũ một ngày không xa sẽ tìm về đây. 

Bản Mạ, xã Bắc Xa (huyện Đình Lập) là thôn giáp biên, nơi xa nhất của tỉnh Lạng Sơn. Bản Mạ là nơi bắt nguồn con sông Kỳ Cùng, con sông lớn nhất của tỉnh đi qua năm huyện biên giới rồi đổ vào lưu vực sông Tây Giang (Trung Quốc).Những năm 2000 trở về trước, đời sống của người dân nơi đây hết sức khó khăn, hơn 95% diện tích đất tự nhiên của xã là đồi núi, cả xã không có điện, không đường. Mỗi lần ra thị trấn huyện, người dân chỉ có thể đi bộ, với cả đoạn đường đi và về hơn 100 km, mọi thứ hàng hóa đều phải cõng trên đôi vai. 

Dự định xuất phát vào hai ngày nữa,vậy là Hạ Tiểu Nguyên chỉ có thời gian ngắn để chuẩn bị cho mình.Cô nhờ mẹ Hạ vận động trong thôn,ai có sách cũ không dùng đến thì đem quyên góp cho lũ trẻ nghèo khó.Những cuốn tạp chí,những tờ báo,lúc này lại trở nên vô cùng có ích.Hạ Tiểu Nguyên cùng Mục Thần theo anh lên sở y tế tỉnh để nhận thuốc và những dụng cụ cần thiết.Đi cùng với anh có hai vị bác sĩ cũng tầm bốn mươi tuổi, họ đều khâm phục anh tuổi trẻ tài cao, lại có tấm lòng nhân ái. 

“Bây giờ em mới biết thì ra anh có lực hút mạnh đến như vậy, ai cũng đều rất yêu quý cái tính chân thật,hào phóng của anh”,Hạ Tiểu Nguyên thật lòng nói.

Mục Thần nhìn cô mỉm cười nói vu vơ “Ấy vậy mà vẫn có người không biết đấy, cố tình làm tim anh tan nát không thôi”. 

Cô sựng người lại,đôi tay đang xếp thuốc cũng buông xuống,ánh mắt toát lên vẻ buồn bã. 

“Người ta đã tuyệt tình đến vậy thì anh còn cố chấp theo đuổi làm gì,chỉ khiến bản thân càng ngày càng mệt mỏi “ 

Mục Thần cầm chặt hai tay Hạ Tiểu Nguyên, anh nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của người con gái trước mắt. 

“Nguyên, em biết tâm ý của anh rồi đấy,anh chỉ muốn được làm bạn với em,cho dù em có tình cảm gì với anh hay không cũng không sao cả.Chỉ cần đừng đẩy anh ra xa,đừng cố tỏ ra lạnh lùng xa cách,cứ coi anh như một người anh trai cũng được.Anh thích em là chuyện của anh,đừng bắt anh ngừng lại cảm giác của mình, bởi vì đến anh cũng không thể điều khiển được nó”.

Hạ Tiểu Nguyên im lặng không nói gì,chuyện tình cảm đã khiến cô quá mệt mỏi rồi, cô chẳng muốn nghĩ đến nữa.Buổi tối nằm trên giường, cô lôi điện thoại ra xem lại từng tấm ảnh của hai người mà nước mắt trực trào.Đã mười ngày rồi, mười ngày anh không gọi điện liên lạc gì với cô,cô đau lòng biết mấy.Nước Anh bây giờ nhộn nhịp lắm,tạp chí cứ đưa tin hai tập đoàn lớn kết giao khiến cả thế giới chấn động.Hoàng Minh Vũ cũng im lặng không lên tiếng, từng bài viết đều miêu tả về cuộc sống của bọn họ ra sao,lễ đính hôn có những cái gì,thật xa xỉ.Ngày mai,cô sẽ tắt máy suốt hai tháng,sẽ tự mình đứng dậy khỏi nỗi đau này.. 

******”***     ***********   ********* 

Tại biệt thự nhà họ Hoàng,trong phòng Hoàng Minh Vũ ngổn ngang những mảnh vỡ,dưới đất đều là hình ảnh của Hạ Tiểu Nguyên và Mục Thần,từng hành động của họ đều không bỏ sót.Người con trai phong độ nay đã không còn,nhìn vào anh lúc này họ thấy một kẻ điên tình u uất.Mái tóc rối tung,râu ria lởm chởm trên khuôn mặt,đôi mắt đỏ ngầu do thức trắng đêm không ngủ.Mu bàn tay vẪn còn vết máu đọng lại,trông thê lương đến cùng cực. 

Lại Minh Nguyệt bưng một bát canh gà hầm lên phòng, ánh mắt buồn bã đau thương nhìn người đàn ông mình yêu,ông trời thật tàn nhẫn.Người yêu anh thì anh không chú ý,người phản bội thì luôn nhận được những yêu thương. Ngồi xuống bên cạnh Hoàng Minh Vũ,cô cầm lấy tay anh mà nói. 

“Vũ,anh ăn chút gì đó đi,trông anh mệt mỏi lắm đấy. Hãy quên tất cả mọi chuyện đi,chúng ta cùng nhau sống một cuộc sống như ngày còn nhỏ,được không anh” 

“................” 

“Anh Minh Vũ,Hạ Tiểu Nguyên cũng đã thay lòng,cô ấy đang qua lại với người đàn ông khác,anh hà cớ gì phải dày vò bản thân mình đến như vậy “ 

“.......” 

“Nhìn anh đau lòng,em cũng đau không kém.Anh biết rõ em yêu anh nhiều như thế nào mà,anh càng đau lòng vì cô ấy, em càng khó chịu đến không thở được “ 

“Nguyệt,anh rất mệt mỏi, đừng nói gì nữa, anh không muốn nghe.Em đi ra ngòai đi”,Hoàng Minh Vũ ôm đầu giọng uể oải. 

“Anh đừng lạnh lùng như vậy với em,chẳng giống anh chút nào cả.Em không ngại đợi anh quên đi Hạ Tiểu Nguyên, cô ta cũng sẽ không liên quan gì đến cuộc sống của chúng ta nữa” Lại Minh Nguyệt vừa dọn dẹp căn phòng,vừa nói. 

Hoàng Minh Vũ nhặt một tấm ảnh lên nhìn,cô trong bộ quần áo dân tộc thật khác biệt với ngày thường, nụ cười răng khểnh duyên dáng làm anh sao lòng.Mười ngày xa nhau,mười ngày không gặp, anh nhớ Hạ Tiểu Nguyên đến cùng cực,tâm trí không kiểm soát. Anh rất muốn về tìm cô,nhưng sợ ánh mắt lạnh lùng của người con gái ấy,anh không biết phải đối mặt với gia đình cô như thế nào.Mẹ cô là người tình của ba anh,bà chính là người cướp đi ba khỏi tuổi thơ của anh,anh làm sao có thể tươi cười với bà được nữa. 

******   ******   ***** 

Căn biệt thự rộng lớn bây giờ luôn âm u trong tâm trạng nặng nề, Lại Minh Nguyệt bước xuống tầng một đã nhìn thấy mẹ Hoàng đang ngồi xem ti vi,nhưng tâm trí lại bay đi nơi khác.Cô không biết rốt cuộc họ đã gặp phải chuyện gì, sao ai cũng đều khó hiểu đến như vậy. 

“Bác,bác đang suy nghĩ gì mà ngẩn người ra thế”,Lại Minh Nguyệt ôm vai Diệp Mẫn,cô ghé sát người dựa vào lòng bà mà nũng nịu 

“Không có chuyện gì nghiêm trọng cả,bác chỉ đang nghĩ thấy gia đình có lỗi với con quá.Thằng bé Minh Vũ nó ngang bướng, cố chấp,làm con thiệt thòi rồi “ 

“Con không vội bác ạ,tâm trạng anh ấy bây giờ vẫn còn nghĩ về Hạ Tiểu Nguyên, hãy để anh ấy từ từ quên đi bác ạ.Dù sao bọn con cũng không về Việt Nam nữa, con tin anh Minh Vũ sẽ không làm mình thất vọng” 

Diệp Mẫn nhớ lại lúc bà cầm kết quả xét nghiệm DAN trên tay,cả thế giới như sụp đổ trên đầu.Sự thật chứng minh Hạ Tiểu Nguyên chính là cái thai năm đó,bà đã khóc rất nức nở, khóc không phải vì chồng bà có con riêng, mà bà khóc vì thương cho con trai,nó đang yêu chính đứa em gái của mình. Bọn nó thậm chí còn loạn luân ăn ngủ với nhau,nghiệt ngã làm sao. 

******   ******   ****** 

Đường đi lên bản Mạ phải vượt qua rất nhiều cản trở, giao thông thì không thuận lợi,đường xá chưa được tu sửa nên rất sóc.Hạ Tiểu Nguyên lắc người bên nọ sang bên kia mà muốn ngất đi,ánh nắng tháng sáu ngày càng gay gắt. Vì tiết kiệm xăng dầu mà không thể bật điều hòa, khiến cái oi bức càng trở nên khó chịu,ngột ngạt hơn.Mồ hôi chảy dòng xuống trên khuôn mặt hồng hào,mái tóc dài được cô cuộn lên cao cũng không đủ bớt nóng.Hai bên đường là vực sâu thẳm, nhìn xuống mà thót tim sợ hãi,Hạ Tiểu Nguyên lên tiếng hỏi Mục Thần. 

“Anh đã đi tình nguyện ở những nơi nào rồi, cuộc sống ở đây vất vả như thế, bọn anh có gần gũi với họ không “ 

Mục Thần mỉm cười trước câu hỏi mơ hồ của cô “Anh cũng có đi vài lần rồi, mới đầu thì cảm thấy cực khổ lắm. Khi đó mới ra trường phải lên những chỗ như thế này,wifi không có,mạng cũng không,cuộc sống thiếu thốn nhiều khi đánh gục ý chí của anh.Nhưng rồi nhìn những đứa trẻ nheo nhóc trong bệnh tật, không có thuốc chữa, tình thương trong tim nổi dậy,anh chẳng màng đến khổ sở nữa, chỉ mong đất nước phát triển, điện nước và y tế đến được với những bản làng nghèo.Để cho họ có một cuộc sống không khó khăn như bây giờ “ 

“Vậy những tập đoàn lớn như Diệp Thi và AT thì sao,họ không quyên góp cho những vùng quê nghèo nàn này sao” 

“Đây chỉ là một bản nghèo trong vô số những người nghèo khác trên thế giới. Nếu để cải thiện tất cả thì họ lấy đâu ra tiền hả em..Em không biết chứ,công ty Diệp Khanh mỗi năm đều quyên góp cho bệnh viện 20 tỷ tiền hỗ trợ, chưa kể bọn họ còn hảo tâm ở những nước khác” 

******    *******   ******** 

Hoàng Chấn Khang từ công ty trở về vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy con trai đang dùng bữa với vợ mình, rất nhanh ông đi về phía đó ngồi xuống. Công việc gác lại mấy ngày đều chồng chất đến ngập mặt, những dự án lớn nhỏ,những công trình kiến trúc thi công dang dở cần thêm nguồn vốn rót vào khiến ông vô cùng mệt mỏi. 

“Ba,công ty bận rộn vậy sao ba”,Hoàng Minh Vũ khuôn mặt không cảm xúc hỏi.

“Ừ,công việc rất nhiều, nên con cũng nên đến công ty thôi,ở nhà nhiều sẽ không thấy thoải mái” 

“Con biết rồi, ba này,công việc quản lý chi nhánh ở Việt nam, ba điều người về đó làm đi.Con ăn no rồi, con nên trước đây”,bỏ lại phía sau ánh mắt buồn bã của Lại Minh Nguyệt, anh đi về phía cầu thang dẫn lên phòng.
Bình Luận (0)
Comment