Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 32

"Đi đâu với chị Vy thế?" - Hắn vắt chân ngồi trên ghế sofa hỏi tôi.

"Đi mua đồ." - Tôi cởi giày cho vào tủ, giấu túi quà sau lưng.

Mắt đảo một vòng xung quanh, bố mẹ không có ở nhà. Bố chắc là đi làm rồi, còn mẹ thì đi shopping hay đi chợ gì đó. Cầu cho mẹ đừng để hai chúng tôi chết đói.

"Giấu gì đấy?" - Hắn mắt thì dán vào TV tay thì chỉ trỏ sau lưng tôi.

Tôi bị hỏi bất ngờ thì giật mình, mắt láo liên nhìn hắn. Đù mẻ có "thiên lý nhãn" sao vậy trời? Tôi lau mồ hôi lạnh, tối nay mới tặng hắn được, vậy nó mới ý nghĩa mới bất ngờ, giờ mà lộ hết thì còn gì vui nữa trời. Mà sao thấy người ta thản nhiên thế? Hắn có nhớ ngày hôm nay là ngày gì không? Chậc chậc, lỡ tối nay tôi thì hăm hở tổ chức hắn thì không nhớ, mặt ngu như bò đeo nơ đê, tôi giết. Tôi lỡ đi câu hỏi của hắn, len lén, rón rén bước đi nhẹ nhất có thể chuồn lên phòng. Hắn đợi lâu mà không nhận được câu trả lời của tôi thì ngoái đầu lại nhìn, thấy con nhỏ đang định chuồn đi là tôi thì biết cười khổ rồi xem TV tiếp, không quên tặng kèm một câu:

"Không muốn trả lời thì thôi làm gì mà trốn chui trốn nhủi vậy? Chị chỉ có cái làm lố."

Cái thằng quỷ, không biết lãng mạn là cái gì hết hả? Cũng một tháng rồi mà, tuy không lâu lắc là chi nhưng ít ra cũng nên bỏ cái tính vô duyên thúi đó đi chớ! Tôi rất muốn nhảy vào cắn hắn một cái nhưng vì mục đích cao cả khác nên liền nhịn, nhịn và nhịn. Lấy tay giả vờ cốc đầu hắn từ xa tôi lè lưỡi làm mặt xấu, sau đó chạy lên phòng.

Sau khi thay đồ sạch sẽ tôi nhảy bổ lên chiếc giường thân yêu của mình, ôm điện thoại onl facebook tìm công thức nấu mì xào ngon :v Tôi là tôi quyết tâm lắm nhá, chỉ là không biết làm gì ngoài mì thôi à quên còn trứng nữa. Thôi tháng này hắn ăn đỡ đi tháng sau tôi sẽ làm sô-cô-la tềnh iu cho. Nhìn hộp quà được gói kỹ càng đặt bên cạnh tôi tự cười một mình. Tôi không thể ngờ được rằng mình có thể thoát kiếp FA, dù có hơi muộn tí. Bạn trai của tôi đúng là một cực phẩm nga, quen hắn thấy giá của tôi cũng được nâng lên mấy bậc, khỏi tốn công mua giá về ăn cho có "giá". Chỉ là không thể công khai như mấy cặp đôi bình thường được thôi.

Tuy có hơi buồn nhưng tình yêu trong bóng tối cũng có cái thú vị của nó, ui ui đầu óc tôi bắt đầu đen tối. Tôi ngồi bật dậy tự luyến một mình, sau đó khoái trá cười hắc hắc một mình. Tôi điên lắm rồi. Vừa kìm nén bình tĩnh xong thì mẹ vừa về. Câu nói quen thuộc lại vang lên:

"Hạ đâu xuống phụ mẹ bưng đồ này."

Tôi nhanh chóng nhảy xuống giường rồi đóng cẩn thận sau đó chạy xuống lầu. Vì chạy nhanh quá tôi không thể nào kiểm soát được phương hướng và "rầm", tôi chúi mặt xuống đất chổng mông lên trời, cha mọa ơi đau vờ lờ. Hắn đang phụ mẹ xách một túi đồ ăn bự chảng thấy tôi "hôn" đất thì liền bỏ của chạy đến chỗ tôi.

"Có sao không?" - Hắn lo lắng ra mặt đỡ tôi dậy. Coi như vẫn còn chút lương tâm.

"Đau như quỷ á." - Tôi mếu, mắt rưng rưng.

"Cái tội đi mà không nhìn đường." - Hắn phủi phủi bụi giúp tôi.

Hắn lo lắng cho tôi như vậy tôi cũng hạnh phúc quá trời quá đất nhưng mà không khí hình như có chút gì đó kì lạ. Tôi nhướn mày nhìn ra phía cửa chính, mẹ đang đứng đó, trợn mắt nhìn hai đứa con yêu dấu của mình đang sến rện. Không xong rồi, lộ tẩy hết, phải làm gì đây, à cứ cãi nhau như thường ngày là được.

"Này cậu bảo ai béo như lợn, lợn mỡ nhiều cũng biết đau chứ hả?" - Tôi giơ chân đạp một cái bốp vào đầu gối hắn.

Nhìn hắn bị đạp bất ngờ khụy xuống vì đau, tôi thấy tội lỗi đầy người. Hắn ôm gối, dùng khuôn mặt chưa hết bàng hoàng nhìn tôi, miệng lẩm bẩm:

"Làm cái gì đó?"

Tôi vận dụng hết mọi biểu cảm trên khuôn mặt của mình ra hiệu cho hắn rằng mẹ đang nhìn. Mới đầu hắn còn ngơ ngác vì không hiểu gì nhưng nhờ sự quyết tâm của tôi cuối cùng hắn cũng chịu hiểu ra vấn đề nan giải này. Sau khi lắc đầu bất lực mấy cái, hắn liền tham gia vào diễn trò với tôi.

"Tôi nói chị béo đó."

"Chị đây cắn chết cậu." - Tôi nói rồi nhào vô đánh hắn mấy cái nhưng cố gắng nhẹ nhất có thể.

"Này chị làm gì đấy hả? Tôi đã tốt bụng đỡ chị dậy mà chị lại nỡ đánh tôi hả?" - Hắn đúng là có tài diễn xuất nga. Mới lúc nãy còn chẳng hiểu chuyện gì mà bây giờ đã nhập vai đến vậy.

Hai chúng tôi đánh nhau đến mỏi cả tay chỉ mong đánh lừa được mẹ. Cầu cho lúc nãy tụi tôi không làm quá lố. Vừa diễn tôi vừa liếc mắt nhìn mẹ, nét mặt mẹ vẫn còn có chút nghi ngờ nhưng cũng đã xiêu xiêu. Cuối cùng mẹ cũng chịu lên tiếng.

"Thôi hai đứa đừng đánh lộn nữa. Khải này, chị con mới té xong còn đau lắm nhường chị tí đi con."

"Ai bảo chị đánh con làm gì? Con đã có ý tốt rồi." - Ủ ôi hắn nhập vai quá nhể.

"Thôi mà, con bé Hạ này nữa, ngừng lại đi con." - Mẹ cuối cùng cũng chịu hết nổi với cái độ dai hơn đĩa của tụi tôi, chạy vào ngăn cản trận chiến này.

Lúc mẹ vừa đến cũng là lúc hai đứa thở phào nhẹ nhõm, dù không biết mẹ có tin thật 100% hay không nhưng mà như vậy cũng thành công một nữa rồi. Tôi nhìn hắn nháy mắt một cái, cười đắc ý vì thuyết âm mưu của tôi đã thành công tốt đẹp. Hắn cũng nhìn tôi cười nhẹ nhàng, không quên vò đầu tôi một cái. Chưa bao giờ tôi đánh nhau với hắn mà lại cảm thấy hạnh phúc như vậy. Chắc tôi bị điên. Cuộc sống này cũng có lúc toàn màu hường phấn.

___________________________________________________________________________________________________________________________

Hai đứa giúp mẹ xong thì cười như bị điên chạy về phòng. Lúc oánh nhau là tôi đã buồn cười lắm rồi nhưng phải cố gắng nín nhịn, đến bây giờ thì có thể xõa hết rồi. Hắn giơ tay cốc đầu tôi mấy cái, tôi cũng không vừa nhéo má hắn, ai bảo má hắn phính quá làm gì. Hai tay hai má, nhéo nhéo cho má xệ xuống thì thôi, mặc hắn la oai oái. Hắn phản đối không được liền qua phản công, giơ hai tay ép má tôi, miệng tôi bị ép cho chu ra suýt đụng tới mũi. Hai đứa hâm dở đứng trước cửa phòng hắn làm trò đồi bại, nhiều lúc tôi cũng chẳng hiểu nỗi mấy thứ mình đang làm. Chỉ là vì nó quá vui, và tôi cảm thấy thoải mái, vậy thôi.

"Tối nay có bận gì không?" - Tôi ngồi trên giường hắn đung đưa chân hỏi.

"Không. Hỏi chi vậy?" - Hắn lại ngồi vọc máy ảnh. Con trai người ta mê game mê JAV (:3) còn hắn lại mê máy ảnh, có khi nào hắn bỏ tôi theo nó luôn không.

"Ừm đi chơi đi." - Tôi cười nói.

"Ừm cũng được. Nè quay qua coi." - Hắn trả lời xong lại kêu réo tôi quay qua chỗ hắn.

Quay thì quay, sợ gì. Cái tên này, ngoài suốt ngày chụp ảnh dìm hàng không thương tiếc tôi ra thì hắn chẳng làm cái gì nên hồn cả. Tôi nhe răng, trợn mắt, lè lưỡi, giả làm mắt lé, vân vân và mây mây, đủ mọi kiểu kinh dị hù dọa hắn. Vậy mà cái tên này cứ bấm chụp liên hoàn, ta hận, ta mặc kệ mi đấy. Tôi ngồi chọc chọc con minion đầu giường, xị mặt xuống còn hắn thì ngồi cười đê tiện. Tôi liếc hắn một cái cháy mặt, vui quá nhể, cười con khỉ. Bỗng tôi nhớ đến người phụ nữ mang đến cảm giác quen thuộc lúc nãy, bây giờ tôi hiểu tại sao tôi lại thấy quen rồi, vì cô ấy có nét rất giống hắn. Tôi hồ hởi nói:

"Nè biết gì hông. Hồi nãy đi mua áo... ý lộn mua đồ với Dĩnh Vy á, chị thấy một bà cô, hơi bị giống cậu."

"Hửm?" - Hắn vừa cười đắc ý xem lại thành quả vừa trả lời tôi.

"Chị thấy một bà cô giống cậu đó." - Tôi lập lại.

"Thật không? Hay tại vì chị nhớ tôi quá nên hoa mắt vậy?" - Hắn ngước lên nhìn tôi.

Được rồi, tôi công nhận là hắn rất đẹp trai nhưng mà tôi đâu có bị lé hay vì quá mê trai mà bị lú đâu.

"Cái tên này, cái đồ tự kỷ, tự sướng điên loạn." - Tôi bị nói cho đỏ hết mặt.

"Ha ha ha." - Hắn cười quyến gũ lắc đầu.

Haizzz lại bị người ta nhìn thấu hoài. Đồ quỷ, không chọc tôi một ngày hắn ăn không ngon, ngủ không yên hả trời!

"Để rồi coi, khi nào gặp lại bà cô đó, chị đây sẽ chụp lại làm bằng chứng cho coi." - Tôi bĩu môi, hai má phình ra.

Hắn đặt máy ảnh xuống bàn học, đi đến gần tôi, quỳ xuống mặt đối mặt với tôi. Khuôn mặt điển trai ấy, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại ấm áp, chiếc mũi cao, đôi lông mi vừa dài vừa cong làm tôi phát ghen, tất cả nhưng thứ báu vật ấy đang ở trước mặt tôi, cái dáng vẻ như đang mời gọi "Hãy đến và chà đạp em đi" đó làm máu mũi tôi muốn trào ra như núi lửa. Mặt tôi bây giờ chắc có thể so với màu đỏ tươi của mấy quả ớt rồi đấy nhỉ?

"Tôi cũng mong chờ lắm đấy." - Đến lúc tôi ngỡ rằng môi hắn sắp đụng đến môi tôi thì hắn liền lên tiếng.

Cũng may tôi chưa nhắm mắt như mấy cô nữ chính trong mấy phim tình cảm lãng mạn nếu không chắc tôi độn thổ chết rồi. Tôi dùng trán cụng hắn một cái thật mạnh, dù biết rằng theo "Định lý 3 Newton" thì tôi cũng sẽ đau đến ngất nhưng mà dù có chết tôi cũng phải lôi cái tên người đầy xạ hương này theo. Tôi dạo này cũng lầy lội lắm nhá. Nhìn cái tên quỷ sứ đang ôm trán lăn lộn dưới đất tôi cười như chưa bao giờ được cười, nhảy tưng tưng khoái trá, cho đáng đời nha. Dù trán tôi đau cũng không kém nhưng mà cũng rất đáng. Không để hắn kịp nhảy bổ lên bắt tôi, tôi nhanh chân nhảy ra cửa, trước khi đi không quên lêu lêu mắc cỡ hắn cùng lời nhắc nhở:

"Tối nhớ mặc đồ đẹp vào nhá. Hê hê."

"Chị sẽ biết tay tôi." - Hắn đang nằm bẹp dưới đất cũng cố gắng rống cổ lên hét.

Tình yêu của chúng tôi được ví với cái gì nhỉ, là ly kem tuyết giữa mùa hè oai bức hay ly capuchino nóng hổi vào mùa đông lạnh lẽo nhỉ? À là ly kem tuyết vị capuchino, hương vị thật lạ, nhưng lại mang đến cảm giác thật thoải mái, không khiến người khác chán ghét, có nóng có lạnh, có đắng có ngọt.

_______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Bình Luận (0)
Comment