Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 39

Tôi đứng trước gương cả tiếng đồng hồ để thử đồ cho buổi hẹn hò kỷ niệm 3 tháng của chúng tôi. Thử qua thử lại, thử tới thử lui cuối cùng tôi vẫn chưa có bộ nào vừa ý. Vò đầu bức tóc tôi nằm bẹp ra giường, ai nói con gái sung sướng vì có nhiều váy đầm quần áo để ăn diện chứ, nhiều quá thì sẽ thành ra không biết mặc cái gì cho hợp đây này. Thôi cuối cùng thì vẫn áo phông váy quần thẳng tiến thôi. Xỏ đôi giày Converse trắng, tôi nghiêm chỉnh ngắm lại mình một lần nữa, cũng không tồi, bôi thêm tí son với kẻ tí eyeline là đẹp rồi. Bỏ "Love box", món báu vật tôi nâng niu như trứng vào trong balo tôi ung dung chạy ra ngoài. Chắc hắn đợi tôi lâu lắm rồi đây.



"Hey đợi lâu hông nè?" - Tôi nhảy bổ ra trước mặt hắn nháy mắt hỏi.

"Lâu chứ sao không!" - Hắn đang ngồi trước cửa nhâm nhi trà đợi tôi, thấy tôi hỏi liền thành thật gật đầu trả lời.

"Só ri nha. Tại lựa đồ lâu quá." - Tôi gãi đầu cười hề hề. Ngại quá đi.

"Lựa làm gì, chị mặc gì cũng đẹp hết." - Hắn búng mũi tôi một cái. Mặt tôi không khỏi đỏ lên, có khi còn đỏ hơn cả cái mũi vừa bị búng nữa.

"Hì hì. Mà nè có mang không?" - Tôi cười ngượng ngùng, sau đó mới nhớ ra một chuyện.

"Có." - Hắn nói xong thì liền giơ chân lên cho tôi xem, đồng thời cũng thò tay ra sau lưng lôi thêm một chiếc balo.

Chẳng là tôi ép buộc hắn nếu không mặc áo cặp với tôi thì cũng phải mang giày cặp với đeo balo cặp với tôi. Cứ tưởng hắn bảo tôi vô lý rồi phớt lờ chứ, ai ngờ chịu mang thật. Tôi cười hạnh phúc khoác tay hắn lôi xềnh xệch ra cửa. Đến giờ đi chơi rồi! Bố mẹ tôi, tôi đã xin phép, đúng hơn là cầu xin một cách thảm thiết và đã nhận được sự cho phép, có điều phải về trước 9h. Không sao, dù quỹ thời gian ngắn ngủi, chỉ cần chúng tôi bên nhau thì chẳng sao cả.

_______________________________________________________________________________________________________________________________

"Định dẫn chị đi đâu nè!" - Tôi ngồi sau xe đạp điện, vòng tay qua ôm eo hắn. Lâu lâu mới dám chủ động một lần.

"Chị nhớ khu vui chơi lúc trước tôi dẫn chị đi không?" - Hắn cũng hơi bất ngờ khi tôi chủ động ôm hắn nên mất một lúc sau mới trả lời tôi.

"À nhớ, cái chỗ có ngôi nhà ma quái đản hù chị thừa sống thiếu chết." - Tôi nhớ lại từng đoạn ký ức đau buồn. - "Đừng nói đi chỗ đó nha."

"Ừ, nghe bảo chỗ đó mới mở một quán Sushi ngon lắm! Với cũng thêm mấy trò mới rồi."- Hắn cười khúc khích chọc tôi.

"Đi thì đi nhưng cấm không được bắt chị vào nhà ma nghe chưa! Không thì chết với chị." - Lời nói đi đôi với hành động, tôi đưa tay ngắt một cái vào eo hắn. Khi thấy hắn giật nảy mình thì tôi mới chịu tha, bởi vì hắn đang lái xe thôi nha, tính mạng của tôi đang nằm trong tay hắn đấy.

Tôi tiếp tục công cuộc "dê xồm" người ta, hai tay chuyển từ eo xuống túi quần, trong này ấm hơn này. Dù thời tiết Việt Nam chẳng có mùa đông nhưng bây giờ cũng khá lạnh, phải làm sao cho giống Noel chớ. Tôi nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng hắn, aiza thật tình chỉ hận không thể một cước đá bay cái nón bảo hiểm đang ngăn cách tôi với hơi ấm từ tấm lưng rộng của hắn thôi. Tính ra thì từ khi yêu hắn tôi ngày càng bánh bèo rồi, chỉ thích được ở bên cạnh hắn mà thôi.

Có vẻ như hắn cũng biết tôi đang đau buồn rầu vì không thể tựa vào lưng hắn khi còn cái "nồi cơm điện" đáng ghét này nên khi vừa dừng đèn đỏ hắn liền quay xuống tặng tôi một cái "búng yêu" cho đỡ buồn. Cái này là lấy đau trị rầu nè! Còn dám cười trên nỗi đau của tôi hả? Đáng ghét! Để xem, chị trị cưng như thế nào. Tôi chẳng nể nang gì, nguyên đoạn đường liên tục cấu ngắt hắn làm hắn la oai oái như bị thiến, cho đáng đời. Ple ple!

________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Leng keng... Tiếng chuông gió vang lên khi tôi mở cửa. Hôm nay là Giáng Sinh nên quán khá đông, hầu như các bàn đều có khách. Nhưng vẫn còn may mắn chán khi còn một bàn trống gần cửa sổ, nơi có thể quan sát được toàn bộ khu vui chơi và con đường tấp nập xe. Tôi nhanh chân chạy lại giành bàn, rồi ngồi chờ hắn, hắn đang gửi xe. Đúng là ngày lễ, cả con đường như khoác thêm bộ áo mới, bộ áo đính đầy màu sắc, những ngọn đèn sáng bừng như những viên kim cương lấp lánh. Khu vui chơi cũng rộn ràng hẳn lên, đâu đâu cũng người với người, các trò chơi hoạt động liên tục, đâu đó văng vẳng tiếng la hét của những con người xấu số không may trèo lên mấy trò cảm giác mạnh tại đây. Hết quan sát bên ngoài tôi lại đưa mắt ngắm nhìn quán, đúng là quán Sushi, phong cách rất là Nhật Bản, riêng chiếc ly sứ đựng Matcha cô phục vụ mới mang ra thì biết rồi, đúng chất sứ có nguồn gốc ở Nhật, từng họa tiết được vẽ một cách tỉ mỉ, bay bổng làm người thưởng thức trà cũng cảm thấy ngon miệng hơn.

"Xin quý khách chọn món!" - Chị phục vụ lấy Menu và đặt ngay ngắn lên bàn trước mặt tôi.

Cũng vừa lúc ấy thì hắn bước vào, nhìn có vẻ khá tàn tạ, chắc là mới đánh một cuộc chiến sống còn tranh chỗ để xe dưới đó đây mà. Tôi nhìn hắn, kiềm không được bật cười, nhìn khuôn mặt đỏ bừng thở hắt từng hơi của hắn thật đáng yêu, dù hoàn cảnh nào thì vẫn đẹp trai như thế. Tôi ngoắc tay, ra hiệu cho hắn chỗ ngồi. Hắn nhanh chóng nhìn thấy tôi rồi tiến lại gần, miệng không quên mỉm cười.

"Chọn món đi, nể tình hy sinh gửi xe cho chọn đó." - Tôi đẩy Menu qua chỗ hắn, coi như bù đắp đi.

"À, chị cho em phần Combo 3 và hai dĩa Takoyaki nhé!" - Hắn vừa kéo ghế ngồi vừa nhìn Menu, sau đó liền gọi món như đã đến đây rất nhiều lần rồi.

"Xin quý khách vui lòng đợi một lúc!" - Chị phục vụ lấy lại Menu rồi rời đi.

Tôi chống tay xuống bàn nhìn hắn đang chậm rãi uống trà, phong thái tỏa ra từ người hắn thật khiến máu "sắc nữ" của tôi dâng cao. Có mấy con bé xung quanh cũng len lén nhìn hắn rồi cười khúc khích, trách sao được, ai bảo người tôi thích đẹp trai như thế. Với tay lấy ly sứ tôi uống mấy ngụm cho đỡ khô cổ, quán đông như vậy chắc đồ ăn sẽ ra chậm lắm, mà bụng tôi lại đang kêu gào rất thảm thiết. Ôm balo trước người tôi bất giác đưa tay chạm vào món quà tôi chuẩn bị trước đó cho hắn, bây giờ tặng có sớm quá không nhỉ? Lại len lén nhìn hắn, hắn uống trà xong thì quay qua quan sát bên ngoài, trông tên này bình thản quá, có chuẩn bị quà cáp gì cho tôi không đây. Nghĩ đến đây tôi lại cất balo ra sau lưng, vẫn còn sớm, đợi hắn tặng quà trước đi.

"Này ăn xong ra kia chơi hả?" - Tôi khều hắn hỏi.

"Ừ, mà đông thật, phải xếp hàng lâu lắm đây." - Hắn bâng quơ trả lời, thì ra nãy giờ điều tra khu vui chơi.

"Hì hì thì xếp hàng chung mà, có gì đâu. Trời tối mà cũng mát." - Tôi cười, xếp hàng dù có lâu cỡ nào mà được đứng gần hắn thì thời gian chẳng thành vấn đề.

Hắn nghe tôi trả lời thì liền hiểu ra ẩn ý bên trong câu nói, ngơ ngác quay qua nhìn tôi. Không biết đã bao lâu rồi tôi chưa thấy hắn đỏ mặt ngượng ngùng, dù chỉ thoáng qua thôi nhưng cũng làm tôi muốn rụng tim, có người yêu đẹp thì cần phải khám tim thường xuyên rồi. Đúng như dự đoán, tôi với hắn ngồi đợi hơn nửa tiếng thì đồ ăn mới được mang ra, nhưng chẳng có đứa nào buồn than phiền lấy một câu, bởi vì đối diện hai đứa đang có người mà mình muốn ở bên cạnh thật lâu, thật lâu.

________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Hai đứa từ tốn ăn, khoảng 1 tiếng sau mới giải quyết xong đống đồ ăn trước mặt. Ôm bụng no kềnh tôi xỉa răng bất chấp hình tượng, nói đúng hơn là trước mặt hắn tôi chưa bao giờ có hai chữ "hình tượng". À quên, lúc nãy khi hắn đang cặm cụi nhai đồ ăn tôi đã lợi dụng chụp lén hắn mấy bức, chưa đã tôi còn ráng selfie vài bức với hắn nhưng đa phần toàn dìm người ta. Đáng tiếc là nhìn thế quái nào thì tôi cũng giống con bạch tuột bị dìm còn người ta là con tôm hùm đại dương đẹp đẽ. Đau lòng!

Leng keng... Tiếng chuông gió lại lần nữa vang lên.

"Mới ăn xong đi cái nào nhẹ nhàng thôi nha." - Tôi e dè dặn dò, hiu hiu không muốn đống đồ ăn ngon bị phụt hết ra ngoài đâu.

"Ừ, chị cứ yên tâm đi." - Hắn miệng thì chấp nhận nhưng cái khuôn mặt gian xảo đó đã tố cáo hắn sẽ làm ngược lại với những gì tôi muốn.

Đúng y như rằng, hắn lôi tôi đi toàn những thứ kinh khủng. Cũng như cái lần trước đó, tiếng hét của tôi vang vọng cả một vùng trời, máu như muốn dồn hết lên não, và dạ dày thì réo liên hoàng báo hiệu đồ ăn đang có nguy cơ trào ngược. Thật sự tôi sống không nổi mà.

Cuối cùng thì cơn ác mộng này cũng kết thúc và thần may mắn vẫn mỉm cười với tôi khi đồ ăn vẫn yên vị nằm trong bụng tôi. Cơ mà khô họng quá, nãy giờ hét muốn banh họng. Tôi quay qua liếc nhìn cái con người là nguyên nhân của mọi vấn đề xảy ra với tôi, ánh mắt chứa đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Nhưng trước đó phải kiếm hàng nước đã, chỗ mua nước lúc trước đâu ta. Lia mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng tôi cũng đã xác nhận được mục tiêu, hậm hực một mình lại đó.

"Đi đâu đấy?" - Hắn thấy tôi bỏ đi thì kéo tay tôi hỏi.

"Mua nước." - Tôi chẳng thèm nhìn hắn mà trả lời.

"Cùng đi." - Hắn không quan tâm đến tâm trạng dỗi hờn của tôi mà vô tư nắm tay tôi lôi đến hàng nước.

Ơ hay tôi đang giận đó, ĐANG GIẬN ĐÓ. Cái tên này bị ngốc bẩm sinh hay ngốc có luyện tập vậy nè. Nhưng sao chân tôi lại không nghe lời mà cứ đi theo hắn thế này. Lý trí thì bảo "Stop" còn con tim thì bảo "Keep going", con nhỏ tội nghiệp này phải làm sao? Thật tình, có phải tôi dại trai quá không? Chỉ có mỗi một hành động nhỏ xíu là nắm tay, à ừm đan xen mười ngón chứ nhỉ, à mà thôi, giờ tôi ỉu xìu như cọng bún thiu rồi, quan tâm làm chi nữa. Thật chẳng thể giận hắn được lâu.

________________________________________________________________________________________________________________________________

Cuối cùng, sau nỗ lực chen chúc, vượt qua bao nhiêu biển người tôi và hắn đã có thể yên vị trong quán nước.

"Này, cho chị." - Hắn lôi một thứ gì đó hình vuông trong balo đưa cho tôi.

Tôi nhanh chóng biết ngay là quà của mình liền như chớp giật lấy. Ây dà một hộp quà màu vàng đáng yêu nha, còn có ruy băng hình hoa bên trên nữa. Tên này dạo đây tiến bộ hơn nhiều rồi ta ơi. Tôi nhìn hắn cười tủm tỉm trong hạnh phúc, hắn tặng quà cho tôi xong thì lại diễn vở thiếu nữ e thẹn, úi trời thiếu nữ người ta phải gọi hắn bằng cụ. Không để hắn đợi lâu, tôi lôi "Love box" của mình ra đưa hắn. Đấy thấy chưa, cười toe toét, hai mắt híp lại không thấy mặt trời luôn, chỉ được cái giỏi giả vờ.


"Chị khéo tay thật." - Hắn vừa mở hộp vừa suýt xoa.

"Chị mà." - Mũi tôi phổng hết cả lên, đấm ngực tự nói, tôi mà, ai có thể hơn tôi, mua haaaaaa.

Tôi không đợi hắn ngắm xong cũng lẹ tay mở quà của hắn. Một tấm thiệp với những họa tiết xinh xắn hiện ra trước mắt tôi. Tôi thích thú mở ra, bên trong là hình vẽ tôi và hắn theo phong cách chibi, đáng yêu không tả nổi, hắn vẽ hả ta? Không ngờ hắn cũng lãng mạn đến như vậy. Í, một khung hình, xem thử coi. Hở, đây chẳng phải là bức ảnh lúc trước vào phòng hắn lục lọi tôi vô tình thấy được sao. Chính là cô gái này, cái cô gái mà tôi nghi ngờ là người hắn thích ấy.

Cô gái mang vẻ đẹp khá bí ẩn dưới bóng hoàng hôn cùng gió chiều. Hey hắn tặng tôi bức này, đừng nói con nhỏ trong ảnh là tôi nhá. Tôi căng mắt ra nhìn kỹ lại. Đúng rồi, dù ánh nắng có làm nhòe mất cô gái thì tôi vẫn nhận ra được cái mũ cói này, cái mũ tôi thích nhất này, lúc mất nó tôi đã buồn suốt nguyên tuần, lục lọi khắp nơi mà không kiếm được cái mũ khác. Khung cảnh này cũng rất quen, là khu ruộng khô queo sau thu hoạch ở ngoại ô đây mà. Nhớ lại lúc đó tóc tôi hơi dài nhỉ? Mà cái lần tôi để tóc dài thì cũng là năm ngoái. Í dà đừng nói là người ta thích tôi từ lúc đó rồi nha. Vậy là người ta đơn phương tôi trước, tôi nói rồi tôi cũng đâu có xấu, há há.

"Nè Khải, thích chị từ lúc đó rồi hả? Lúc biết chị xem được bức ảnh này tức giận như vậy là sợ chị biết được hả?" - Tôi bụm miệng liếc mắt đưa tình nhìn hắn.

"Làm gì có, tại lúc đó đang chụp cảnh chị từ đâu xuất hiện vướng vào thôi." - Hắn chối đây đẩy, nhưng đôi mắt đó làm sao nói dối được.

"Gớm, hì hì. Đẹp lắm, chị sẽ để ở bàn học. À mà Khải này, quà này là cậu tự chuẩn bị hay có ai giúp thế?" - Trong thoáng chốc tôi sực nhớ đến vấn đề này, tên này vốn mắt thẩm mỹ khá tệ.

"Là Trinh giúp." - Hắn lo nghiên cứu "Love box", vô tư trả lời.

"Trinh?" - Tôi tối sầm mặt. Quà của tôi mà hắn dám nhờ đứa con gái khác chuẩn bị giúp. Thà nhờ My đi tôi không tức, sao lại là con bé Trinh????

"Trinh gợi ý cho tôi đó, được kh...?" - Hắn ngước lên, định khoe tiếp nhưng thấy khuôn mặt như táo bón lâu ngày của tôi thì liền hạ giọng xuống rồi im bặt.

"Ừ được lắm. Dạo này thân thiết quá rồi ha. Đến mức độ nào rồi? Có gì giấu chị không?" - Trong lòng tôi một đợt sóng dữ dội đang dâng cao, khó chịu muốn chết.

"Tại tôi sợ mình làm không hợp ý chị, sợ chị không thích nên hờ Trinh thôi. Con gái với nhau mà." - Hắn có vẻ cũng khó chịu với thái độ vừa nãy của tôi, giọng đã cao hơn.

"Ừ con gái với nhau. Chị về trước đây." - Tôi nghe hắn giải thích thì cũng mủi lòng nhưng với "cái tôi" quá cao thì tôi không thể nào hòa trước được.

Tôi đập bàn cái rầm, mọi người xung quanh bị tôi làm cho giật mình quay qua nhìn. Nhưng thấy bầu không khí khá căng thẳng ở bàn tôi thì lại quay qua chỗ khác, chắc không muốn vướng vào rắc rối. Bỏ đồ vào balo, tôi chuẩn bị rời đi thì nơi cổ tay có cảm giác ai đó níu lại, lôi tôi ngồi xuống, hai tay hắn ôm chặt hai má của tôi, cố định mặt tôi nhìn vào hắn. Lại muốn làm gì nữa đây? Chưa kịp há miệng nói câu nào thì trên trán cảm nhận thấy một nụ hôn nóng rực làm tôi đớ người. Hắn sau khi làm trò lưu manh với tôi xong, ghé tai nói nhỏ với tôi:

"Chị mà còn làm loạn nữa thì tôi cưỡng hôn chị thật đấy! Không phải chỉ ở trán thôi đâu."

Chỉ là câu nói nhỏ xíu thôi nhưng với ẩn ý và cộng thêm giọng nói mị hoặc đó thành ra lại có sức công phá rất lớn. Tôi liếc hắn một cái cho đỡ quê rồi ngoan ngoan ngoãn ngồi im, cả khuôn mặt tôi nóng ran, đỏ như cà chua. Đúng là chỉ có hắn mới trị được con nhỏ cứng đầu là tôi thôi. Đến ăn giấm chua còn không xong nữa thì biết phải làm sao, hu hu.

Bình Luận (0)
Comment