Chỉ Mình Em

Chương 44

Có người ở đây, Sơ Xuân đương nhiên không chịu làm, nhưng vẫn duỗi tay qua lấy hộp thuốc và bật lửa của anh đến trước mặt mình, chính thức nói: “Giờ được rồi, em giữ giúp anh. Anh có muốn cũng không được.”

Một hành động tàn nhẫn, không hổ là cô.

Trời dần tối, Lộ Dao được Vệ Chuẩn dẫn đi chơi cát.

Sơ Xuân sợ cát lọt vào giày, đứng xem ở khu nghỉ ngơi bên cạnh tấm ván gỗ, nghe tiếng cười vui vẻ bên kia, không khỏi nghĩ, như vậy thật tốt.

Không bao lâu sau, Sơ Xuân phát hiện Vệ Chuẩn và Lộ Dao bị mọi người bao vây.

Cô đứng cao hơn một chút để xem, thấy Vệ Chuẩn quỳ một gối trên cát.

Khuôn mặt Lộ Dao đầy ngạc nhiên.

Giọng điệu của Vệ Chuẩn nghiêm túc hơn nhiều so với sự vui đùa không đứng đắn trên mặt từ trước đến nay, “Dao Dao, anh muốn cầu hôn em.”

Xung quanh vang lên tiếng ồn ào rất dài.

“Lần đầu tiên làm chuyện này, có chút lo lắng.” Vệ Chuẩn trêu chính mình, “Quên lời rồi.”

“……”

Lộ Dao dở khóc dở cười.

“Hay là phát huy ngay tại chỗ luôn.” Vệ Chuẩn nói, “Anh muốn vĩnh viễn đi cùng em, anh muốn trở thành người đàn ông xứng đáng để em dựa vào cả đời.”

“Trước đây anh thật sự không hiểu chuyện, nhưng có sai lầm của người khác, sau khi rút ra bài học, anh nhất định sẽ quý trọng em.”

“Em sẽ lấy anh, đúng không.”

Vệ Chuẩn vốn quỳ một chân dưới đất, trên tay cầm nhẫn kim cương cầu hôn Lộ Dao, không biết ai đột nhiên nhắc nhở phải quỳ hai chân, khiến cho Vệ Chuẩn đang căng thẳng làm theo sự chỉ bảo theo bản năng, sau khi quỳ hai chân mới nhận ra không đúng, lại thay đổi lần nữa.

Có người trêu ghẹo: “Đừng sửa, người anh em. Giờ làm quen sớm chút, dù sao sau này cũng phải quỳ trên bàn phím.”

Có tiếng cười trong đám đông.

Tới nơi này ăn cơm, không phải vì người khác thích náo nhiệt, mà là Lộ Dao thích.

Có người trời sinh tính cách như thế, Vệ Chuẩn muốn cho Lộ Dao một lời cầu hôn dưới sự chứng kiến của người qua đường.

Người xem thấy bọn họ có tính tốt nên trêu ghẹo, lâu lâu lại có tiếng cười.

Ở nơi hơi xa chút, Sơ Xuân cũng đang mỉm cười.

Cô bật cười trước những lời vừa rồi của Vệ Chuẩn.

【Có sai lầm của người khác.】

Người khác này chính là người anh em tốt Tạ Yến.

Trước đây, Vệ Chuẩn ham chơi, thích tán gái, luôn luôn không đứng đắn, nhưng sau khi cô trở về, anh đã kiềm chế rất nhiều.

Xem ra, sự rời đi của cô cũng gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho Vệ Chuẩn, phải biết quý trọng người trước mắt.

“Vệ Chuẩn đã chuẩn bị kỹ ngay từ đầu.” Sơ Xuân nói, “Anh ấy muốn cầu hôn Lộ Dao, vừa rồi bởi vì căng thẳng, cho nên sử dụng anh làm lá chắn.”

Khẩn trương đến mức nói rằng Tạ Yến muốn cầu hôn.

“Nếu không phải là lá chắn thì sao.” Tạ Yến hỏi đột ngột.

Nếu như đó là sự thật.

Cô có đồng ý hay không.

Sơ Xuân chưa nghĩ tới vấn đề này.

“Không sao.” Tạ Yến không đợi cô trả lời, nhẹ nhàng nói, “Cứ thong thả, chúng ta có rất nhiều sau này.”

Cô gật đầu.

Ở chỗ kia, Vệ Chuẩn đã ôm ngang Lộ Dao vào lòng.

Ánh sáng mờ ảo, nhưng nhẫn kim cương trên tay cô lại đặc biệt dễ thấy.

Chờ một cậu bé trưởng thành là chuyện lâu dài và gian khổ, Lộ Dao đã làm được.

Cầu hôn thành công sẽ đăng ký kết hôn, tổ chức đám cưới, Vệ Chuẩn thậm chí đã chọn vài ngày.

Niềm vui được truyền đi, sau khi trở về trên mặt Sơ Xuân vẫn còn nụ cười.

Tắm rửa xong, ra ban công hóng gió thì nhìn thấy người đàn ông đối diện, khoảng cách không xa, tầm mắt hai người giao nhau.

“Không sấy tóc à?” Tạ Yến hỏi.

“Có, em làm liền đây.”

“Hay là em qua đây, anh sấy cho em.”

Tóc Sơ Xuân dài, xoăn và hơi dày, mỗi lần sấy tóc rất phiền phức, nghe anh nói vậy, cô tung tăng đi qua.

Thường xuyên tới đây một thời gian dài, bên chỗ anh có đồ dùng hàng ngày của cô, luôn có máy sấy tóc ion âm.

Sơ Xuân nằm trên ghế đơn, đầu hơi ngửa ra sau, trên tay cầm di động, nói chuyện phiếm với Lộ Dao.

Phía sau, Tạ · thầy Tony · Yến đang vén mái tóc xoăn dài, sấy rất cẩn thận.

Lòng bàn tay của người đàn ông không khỏi chạm vào cần cổ trắng nõn của cô, gây ngứa ngáy.

Đặt di động xuống, Sơ Xuân ngước mắt nhìn anh.

Tạ Yến: “Có chuyện gì vậy?”

Sơ Xuân: “Không có gì to tát, chỉ phát hiện bạn trai của em rất đẹp trai.”

Tạ Yến khẽ nhúc nhích lông mày, nhưng vẫn không kìm chế được, trong mắt hiện lên ý cười, “Ừm, em phát hiện trễ quá.”

Tóc được sấy gần khô, Sơ Xuân cũng không rời đi, xoay người ngồi trên ghế, kéo góc áo anh, “Em cho anh cái này.”

“Cái gì?”

Tạ Yến vô tình cụp mắt, hai chiếc nhẫn kim cương sáng long lanh hiện ra trước mặt.

Là kiểu quen thuộc.

“Đây là……” Giọng anh đột nhiên trở nên khàn.

“Em tìm được ở chỗ anh.” Sơ Xuân hớn hở, “Rõ ràng là do em mua, sao để anh lấy mất được, vì vậy, em phải lấy lại.”

Anh gật đầu: “Ừ.”

Cô nói thêm: “Nhưng mà, em có thể chia cho anh một chiếc.”

Nói xong, cô cầm chiếc nhẫn kim cương kiểu nam, giơ lên trước mặt anh.

“Đây vốn là nhẫn cầu hôn.” Sơ Xuân nói, “Anh biết ý em rồi đó, tuy rằng đã trễ nhiều năm, nhưng tặng chiếc nhẫn này cho anh là chuyện mà em đã từng muốn làm nhưng lại không dám. Hiện giờ, em rốt cuộc có thể đưa cho anh.”

Bây giờ đưa cho anh, ngoại trừ bởi vì cô có can đảm và tự tin.

Cũng hy vọng anh có thể cảm thấy an toàn giống cô, hy vọng anh biết, cô không những sẽ không đi, mà còn yêu anh.

Sơ Xuân cầm lấy cổ tay anh, không chút do dự đeo nhẫn vào, chiếc nhẫn kiểu nữ trên tay cũng bị Tạ Yến cầm lấy, đeo vào cho cô.

Ba năm trước, ánh mắt của cô không tệ, cho dù đến bây giờ, kiểu nhẫn vẫn như cũ, đơn giản và sang trọng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tụt hậu so với thời đại.

“Đẹp!” Sơ Xuân mỉm cười khen ngợi, kéo tay anh, “Lại đây chụp hình với em để em gửi trong vòng bạn bè.”

Dưới ánh đèn, mười ngón tay của hai người nắm chặt, ngón áp út đều đeo nhẫn kim cương cùng kiểu.

Chụp xong, Tạ Yến không buông ra.

Vẫn nắm.

Sơ Xuân buồn cười: “Anh như vậy thì em nói chuyện phiếm với Lộ Dao thế nào được.”

“Nói cái gì?”

“Đám cưới đó.”

“Đám cưới?”

“Dạ.” Cô thật sự không nhịn được nữa, thừa nhận, “Em muốn tổ chức đám cưới chung với bạn thân, vì vậy……”

Vì vậy cầu hôn.

Nếu chờ anh, có lẽ là sau đám cưới của Lộ Dao.

Đơn giản là cô đã làm chuyện mà một người đàn ông nên làm.

Tạ Yến đạt được vinh dự, còn hưởng ké đám cưới của Vệ Chuẩn và Lộ Dao.

“Nhưng mà em vẫn yêu anh.” Cô kiễng chân, hôn cằm anh.

“Vậy tối nay em ngủ ở đây phải không.”

“Chuyện này……”

Thấy cô do dự, Tạ Yến đi tới cửa.

Đóng cửa trước mặt cô.

Sau đó khóa lại.

Trông giống như kẻ bất hảo có ý định bắt nạt một cô gái đàng hoàng.

Sơ Xuân: “……”

Nhìn anh đóng cửa, trong đầu cô không tránh khỏi nghĩ đến chuyện khác, ngượng ngùng sờ mặt, “Có phải quá nhanh hay không.”

“Cái gì nhanh?”

“Anh.”

“?”

“Yêu cầu của anh đó.”

“Ờ.” Tạ Yến nói, “Nếu em cảm thấy ngủ chung là quá nhanh, anh có thể chờ em.”

“Chờ bao lâu.”

“Năm phút.”

“……”

Năm phút là để cô suy nghĩ hay sao.

Thật sự cảm kích sự chu đáo của anh.

Cửa bị khóa, cô không thể nhảy xuống, vì thế chiếm tổ tu hú một cách hợp lý, giữ vị trí giữa trên giường của anh.

Vốn tưởng chơi một chút mới đi ngủ, Tạ Yến đã tắt đèn.

Căn phòng rơi vào màn đen.

Anh…… cố ý phải không.

Tại sao không bật chiếc đèn tường nhỏ nào cả.

Tuy rằng đóng cửa và khóa cô ở đây, Tạ Yến cũng không dễ dàng di chuyển cô gái trên giường, anh nằm nghiêng chỉ chiếm một phần ba trên giường bên cạnh cô, cánh tay nhẹ nhàng ôm eo cô, nghiêm túc nói: “Anh sẽ không chạm vào em cho đến khi em sẵn sàng.”

Sơ Xuân gật đầu.

Giữa họ có bóng tối.

Hiện tại còn quá sớm để ngủ, cô buồn chán, chủ động giơ tay nhấc chân, ôm chặt anh như con lười ôm cây, thân mình cô nhỏ nhắn, đưa tay qua chỉ đủ túm áo của anh.

Tạ Yến bình tĩnh không nhúc nhích.

Sơ Xuân hỏi đầy hứng thú: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”

Tạ Yến đáp: “Không biết.”

“Không biết?”

Nhìn nè, đàn ông đều có một đức hạnh, mới vừa cầu hôn thành công đã bắt đầu qua loa, nếu như bị bọn họ ăn sạch thì sau này còn gì.

“Có lẽ rất lâu trước đây.” Tạ Yến không chắc lắm.

“Bao lâu?”

“Ngay từ đầu.”

Sơ Xuân nghi ngờ, đang tự hỏi không biết anh cũng qua loa cho có lệ giống đàn ông khác hay không.

“Nói thế này đi.” Tạ Yến dường như tìm được lý do có thể thuyết phục cô, “Từ lúc em xuất hiện, anh không tiếp xúc nhiều với các cô gái khác.”

Đàn ông nhà họ Tạ luôn chậm hơn người khác nửa nhịp trong việc giải quyết tình cảm, thân thể của họ thành thật hơn tâm trí, bắt đầu thay đổi một cách vô tri vô giác mà bản thân cũng không nhận ra.

“Cũng không tệ lắm.” Sơ Xuân cúi đầu hài lòng, móng vuốt gãi ngực anh một cách có ý thức và vô thức.

Tạ Yến: “…… Em đừng sờ lung tung.”

Sơ Xuân: “Hở?”

“Ngủ đi.”

Cô nghe thấy sự trầm đục trong giọng anh.

Nghe nói đàn ông kiêng cữ quá lâu thường dễ phản ứng.

Không biết thiệt hay giả.

Tay Sơ Xuân lại vòng qua cổ anh, bắp chân cũng tìm một vị trí thoải mái để gác.

Nhích tới nhích lui như con mèo, không nghe lời chút nào, nói cái gì cũng không làm theo, thích làm ngược lại.

Anh lên tiếng: “Tiểu Sơ Xuân.”

Cô ậm ừ, “Dạ.”

“Mức độ cử động hiện tại của em.” Anh tiếp tục, “Sau này anh sẽ đòi lại gấp trăm lần ở trên người em.”

“……”

Lời hù dọa thật đáng sợ ——!

Bộ não của Sơ Xuân hơi giật mình, tạm dừng hồi lâu.

Tính theo mức độ cử động gấp trăm lần, nếu cô nhúc nhích một chút, anh sẽ…… di chuyển cả trăm lần hay sao.

Sao lại đe dọa người ta như vậy.

Chẳng đáng yêu chút nào cả.

Ít nhiều, Sơ Xuân đã bị hù dọa.

Tuy nhiên không được bao lâu, trong lòng vẫn không kìm nén được sự xao động.

Vì thế, bàn tay nhỏ tiếp tục lộn xộn một trận trước khi cô thu tay lại.

Tạ Yến: “……”

Muốn làm cho anh khó chịu phải không.

Sau khi nghịch xong, Sơ Xuân đặt lên môi anh một nụ hôn ướt át, rồi nhanh chóng chui vào chăn: “Em không làm gì cả.”

“……”

Làm xong chuyện xấu liền trốn.

Chỉ có cô mà thôi.

Hồi lâu không nghe động tĩnh bên ngoài, Sơ Xuân chậm rãi ló đầu ra, phát hiện anh đang nhìn cô, không khỏi chột dạ, giả vờ ngáp một cái, “Buồn ngủ quá, ngủ thôi, chúc anh ngủ ngon.”

Nhắm mắt lại, không quan tâm.

Tạ Yến nhẹ nhàng thở dài, hơi khó chịu vì bị cô trêu chọc, thấy cô ủ rũ nên không thể dạy cô một bài học, anh giơ tay kéo chăn cho cô, “Ngủ ngon.”
Bình Luận (0)
Comment