Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 114

Cơn đau kéo dài không ngừng nghỉ. Hắn muốn thét lên, thế nhưng đã thét đến độ cổ họng dập nát. Hắn muốn làm một điều gì đó thật mãnh liệt, thế nhưng lại bị Vân Liệp đạp một cú vào mạn sườn, văng ra một khoảng

" Các người thật sự là lũ ác quỷ vô nhân tính! Đây là huấn luyện cái gì? Rõ ràng là giết người!" Vân Trì học hằn nhìn những người phía trước. Ánh mắt hắn vằn lên tia máu, khóe mắt nứt ra, trông thực kinh khủng

" Không! Đây quả thực là cấp luyện thứ 9" Vân Nhã vẫn nhu thuận giải thích. Thế nhưng lúc này, nụ cười của cô thật đáng sợ " Là ngươi chấp nhận mà!"

" Huyết Nguyệt là một thanh kiếm độc!" Vân Liệp nhắm hờ hai mắt, chậm rãi giải thích. Hắn đã quá nhàm chán với tiết mục này " Huyết Nguyệt bản thân nó có chứa cấp độ hoàn thiện nhất của Tiêu Dao Tán*. Khi bị Huyết Nguyệt chém vào da thịt, độc sẽ ngấm vào trong máu. Loại độc này là kịch độc, nhưng nó chỉ gây ra một loại đau đớn khiến người ta không chịu đựng nổi, chứ không phá hủy cơ thể sinh vật. Một khi đã bị dính Tiêu Dao Tán, ngươi phải chịu đựng nó trong suốt 44 tiếng. Nhưng nếu muốn giải trừ hoàn toàn độc tính, chỉ có thể lấy độc trị độc, thường xuyên tiếp xúc với nó. Tuy nhiên, độ đau đớn sẽ giảm đi, mà thời gian chịu đựng cũng sẽ ít dần. Đến một lúc nào đó, ngươi có thể tùy ý bị Huyết Nguyệt chém vào cơ thể, nhưng đau đớn vẫn là đáng kể" 

(* cái này mình từng nghe qua, nó là một loại cực độc thời cổ xưa cơ nhưng có vẻ hiện tại cái tên này lại là một bài thuốc)

Vân Trì sợ hãi cực độ. Cấp luyện thứ 9 đáng sợ như vậy, Vân Phù làm sao có thể vượt qua?

" AAAAAAAAAAAA" Cơn đau đột ngột tăng lên, khiến hắn thét lên

Vân Liệp nhìn đôi mắt đã mất đi sự kiểm soát của Vân Trì, nhàn nhạt giống như một vở kịch

Quả nhiên, đã mất nhân tính rồi!

Cảnh tượng tiếp theo sau đó, có lẽ đối với đa phần vô cùng kinh khủng

Vân Trì lấy hai bàn tay to lớn xé nát phần ngực của chính hắn, lôi toàn bộ nội quan trong cơ thể ra, phá hủy. Đau đớn khiến hắn tưởng chừng như chỉ có cách man rợ này có thể giải thoát

Sau đó, cũng chẳng có sau đó nữa

" Chết?" Vân Giai chậm rãi đi ra. Cô liếc nhìn cái xác trên mặt đất cách đó không xa, cảm thấy vô cùng khó chịu với tiếng thét chói tai của hắn " Lại nữa?"

" Đúng mà nhỉ? Vẫn là tiểu sư muội của chúng ta giỏi nhất!" Vân Nhã cười cười

" Haha, Đại sư huynh, có phải vừa rồi huynh chém hắn sâu hơn bình thường không? Vì hắn coi thường tam sư muội?" Vân Giai nhìn khuôn mặt hắn, cười đểu

" Vẫn thế mà!" Vân Liệp thờ ơ

Tên khốn khiếp này, chết cũng không thừa nhận!

---

Hứa Thanh Vy vui vẻ với ca khúc của cô gái kia, dáng vẻ vô cùng yêu đời

Khu phố cô đang đi khá vắng vẻ, hầu như chẳng có một ai. Ánh đèn lập lòe khiến cô có chút bất an

" A" Tiếng hát của cô chợt im bặt, vì phía trước, có người

Xã hội đen?

Một đám người tiến đến chỗ cô, bắt lấy hai cánh tay cô, dẫn về phía trước 

" Các...các người, thả tôi ra! Cứu...ưm!" Một tên trong đám kia bịt chặt miệng cô

Bọn họ dẫn cô về chỗ nam nhân phía trước, uy áp của hắn đáng sợ đến mức cô đứng không vững

Nam nhân kia bắt lấy cằm của cô, ép cô nhìn thẳng vào mặt hắn, lực đạo khiến cô đau đến chảy nước mắt

Đáng sợ quá!

" Bài hát kia, là của cô?" Nam nhân hỏi, giọng nói không có một tia nhiệt độ, thế nhưng chất giọng khàn khàn trầm thấp vẫn cực kì mê người

" Vâng...vâng?" Bị giọng nói kia dụ hoặc, Hứa Thanh Vy ngơ ngác, cũng không kiểm soát được bản thân đang nói cái gì

Bài hát đó rõ ràng là của cô gái kia a

Khuôn mặt của nam nhân gần sát chỗ cô, đến cả hơi thở của hắn cũng phả vào tai, khiến cô đứng không vững

Ánh mắt của cô vô cùng mơ màng. Nam nhân này, mặc dù đeo một chiếc kính râm trên mặt, nhưng nhan sắc vẫn vô cùng hoàn mĩ tuyệt thế

" Anh...anh là ai?" Hứa Thanh Vy run run hỏi. Trước khi kịp nhận ra nam nhân kia đã bỏ đi, cô nghe thấy giọng của hắn

" Tôi là, Nam Cung Tử Phi!"
Bình Luận (0)
Comment