Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 122

Thời gian trôi qua quá nhanh, trời đã nhập nhoạng tối. Trong thư viện lúc này chỉ còn lại hai người

Lam Diệp Phù ngao ngán, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Ánh sáng phản chiếu trên khuôn mặt đường nét sắc sảo của cô, rung động lòng người. Cô ngáp ngắn ngáp dài nhìn tờ đề chứa thứ ngôn ngữ quỷ dị đã dày vò cô suốt mấy tháng qua

" Cậu không đói à?" Cô nhàm chán mở miệng hỏi thiếu niên ngồi bên cạnh. Hắn chỉ an tĩnh đọc sách, hoàn toàn chẳng mảy may động tĩnh " Tôi thì đói lắm rồi"

" Tôi đâu có ép cậu học" Dịch Nhất Phàm một thân ngọc thụ lâm phong, ánh mắt tựa như mặt nước thu, chẳng nhìn ra chút gợn sóng nào. Hắn bình tĩnh khép cuốn sách giày đặt lên kệ, bước chậm một vòng dò tìm một cuốn sách khác phù hợp, giọng đều đều giải thích " Đây bất quá là cậu muốn học. Hơn nữa kì thi khảo sát cũng sắp tới, cậu không quan tâm sao?"

Thi khảo sát! Nguyên lai cái cụm từ này làm đầu óc cô bị đình trệ

Ah, sao cô có thể quên đi một sự kiện quan trọng như vậy?

Nhìn khuôn mặt bơ phờ của cô, hắn tựa tiếu phi tiếu* nói " Đừng nói với tôi cậu quên mất? Nếu xét với trình độ Trung ngữ hiện tại của cậu, có lẽ điểm linh phân* cũng khó mà đạt được!"

(* tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười, * điểm linh phân: kiểu như là mức điểm đủ đạt, điểm lẹt tẹt)

Lam Diệp Phù liếc hắn một cái, tóc mái che đi đôi mắt đầy tâm sự, ngán ngẩm nằm bò ra bàn. Cô cũng chẳng buồn độp lại lời hắn, bởi vì căn bản những thứ hắn nói ra kia, cho dù có hơi xấu hổ, nhưng chung quy lại là sự thật. Nếu Trung ngữ đạt điểm linh phân, dì sẽ đánh gãy chân cô. Không chỉ là người phụ nữ tàn nhẫn đó, còn có cha cô, nhất định không cho cô một ánh mắt tốt. Bất quá, ngẫm lại con người Dịch Nhất Phàm người này cùng cô quan hệ không thân thiết lắm, lại có thể giúp cô đến bước này, xem ra cũng không tệ lắm

Tiếp tục chúi mặt vào đống đề thi trên bàn, qua nửa ngày, cô lại không chịu được yên tĩnh, cằm chống vào chiếc bút mực đặt thẳng đứng trên bàn, ngước mắt lên hỏi " Lần trước kì thi sát hạch, cậu được bao nhiêu điểm?"

Dịch Nhất Phàm không động tĩnh, cũng chẳng thèm mở miệng trả lời cô. Qua một khoảng thời gian ở thư viện này, hắn cũng quen với cái tính không chịu được an tĩnh kia, cũng đã kiên nhẫn trả lời mấy câu hỏi nhàm chán của cô mấy lần. Hắn hiện tại có lẽ cũng không thiết tham gia đối ứng với hành động nhàm chán ngu ngốc kia của Lam Diệp Phù nữa

" Xong đề, nói chuyện"

Lam Diệp Phù bị hắn quẳng lại câu nói kia, trong lòng có chút bực bội, mặt nhỏ hơi nhăn lại. Cơn đói hung hăng bào mòn ruột gan tâm trí cô, khiến cô chẳng còn đủ kiên nhẫn để tận tâm với mớ quái gở này. Cô không phải bực bội hắn, cô chỉ tỏ thái độ với cái thứ ngôn ngữ mà bản thân đang dốc sức ôn luyện. Nhưng nghĩ đến mình cũng là đang bái sư theo học, cô nhịn xuống

- ------

Cửa lớn Lục trạch mở ra, chiếc xe đen bóng một đường tiến vào sân, phía sau là chục chiếc xe như thế. Ánh đèn pha ô tô chiếu đến lóa mắt, bừng lên mĩ cảnh của khuôn viên vốn không một chút ánh sáng

Hứa Thanh Vy mơ hồ, hít thở không thông, được một vệ sĩ mở cửa xe cung kính mời xuống. Cô vừa rồi là trực tiếp ngồi cùng xe với Lục Niệm Dạ, một đường dài căng thẳng đến nỗi tim đập loạn. Đặt chân xuống thảm cỏ, Hứa Thanh Vy vẫn chẳng có một chút cảm giác chân thật nào. Người kiên cường ẩn nhẫn như cô cũng đang cồn cào hoang mang, thậm chí nỗi sợ hãi khiến cô đứng có chút không vững

Lục Niệm Dạ tiến ra sau cô, trên khuôn mặt tuấn dật vẫn tràn ngập ý cười, con mắt hổ phách kia mang một ý vị thưởng thức không rõ. Tuy tuổi tác hắn không lớn, nhưng trên thân người bức ra một loại khí độ mạnh mẽ, một phong thái tư chất vương giả, khiến kẻ đứng gần hắn không nhịn được hung hăng nín thở, không dám ngẩng đầu

" Hứa tiểu thư, mời" Một vệ sĩ kính cẩn hạ thấp thân hình, đưa tay về phía trước, giọng nói thập phần lịch sự và cung kính. Cùng lúc đó, một vài vệ sĩ cũng chạy lên mở ra cửa của khu nhà chính giữa Lục Trạch, chính là khu nhà đối diện với lối đi vào. Xung quanh có vẻ như còn vài "tòa nhà" khác

Nghĩ đến an nguy của mẹ mình, Hứa Thanh Vy đè nén lo lắng. Nam nhân này vô cùng cường đại, thuộc về thế giới cô không thể trêu chọc. Cô thầm nhủ, không cần biết hắn có mục đích gì, cô chỉ nhớ răng mình chưa từng phạm phải hắn. Nếu đã có gan bước vào, vậy cô phải cố gắng toàn mạng để trở ra
Bình Luận (0)
Comment