Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 62

Ba tiếng rồi

Cô đến đây là 3 giờ chiều, hiện tại đã là 6 giờ. Vào mùa này, 6 giờ sắc trời cũng đã khá ảm đạm

Tên này vậy mà ngủ được lâu như thế, vậy mà ngoan cố nói bản thân không mệt

Từ nãy đến giờ, Lam Diệp Phù nếu không phải ngắm trai thì cũng nghịch điện thoại, thế nhưng cô không cảm thấy nhàm chán

Khoa học đã chứng minh, ngắm trai đẹp có lợi cho trí não đấy, lại còn tốt cho mắt

" Thiên Phi! Thức dậy!" Cô lay lay nguời hắn " Tôi đi về a!"

Lời nói của cô trông có vẻ không có tác dụng rồi

Lam Diệp Phù đứng dậy, đặt hắn dựa vào ghế

Đột nhiên mất đi hơi ấm của người bên cạnh, Nam Cung Tử Phi mới mơ hồ tỉnh giấc, một tay chống xuống làm điểm tựa để ngồi dậy, tay kia dụi mắt, khuôn mặt vẫn còn có chút mơ ngủ

Cô nhìn hình tượng của Thiên Phi, cảm thấy hắn đáng yêu không chịu nổi

" Em về?"

" Ân. Cậu đã ngủ 3 tiếng rồi!" Lam Diệp Phù kìm chế bản thân, đây thật giống như thử thách cực hạn sức kiên nhẫn đối với cô rồi " Bất quá..."

Cô nhìn khuôn mặt toàn thể nữ nhân ao ước kia, cười đến ý vị

" Cho tôi mạn phép cưỡng hôn một cái trước khi về đi?"

Giới hạn thì giới hạn, cô đây là đã xin phép tử tế

Nam Cung Tử Phi đối với độ bạo dạn của cô cũng không quá bất ngờ, chỉ là vẫn có hơi mất tự nhiên

" Tùy em!" 

Lam Diệp Phù bước đến, một chân đè lên người hắn, một tay choàng qua cổ. Đến lúc chỉ còn cách mặt 1 cm, cửa phòng chợt mở

Phong Triệt mang theo một xấp tài liệu uể oải bước vào phòng, sau đó đánh rơi toàn bộ đồ xuống đất

Đại boss mặt lạnh ngầu lòi của anh đâu? Vị chủ tử trẻ làm việc quy tắc chưa từng chạm đến nữ nhân của anh đâu?

Cái vẻ mặt dịu đến băng tuyết tan chảy này là của người nào thế?

À ha, quả nhiên anh đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi! 

" A, xin chào?" Lam Diệp Phù lên tiếng

" Aha, Lam tiểu thư! Cái đó...tôi" Phong Triệt lúng túng không biết làm gì, liếc liếc đống tài liệu trên mặt đất giống như muốn nhặt nó lên cho đỡ xấu hổ

" Không sao! Tôi về đây!"

" Đi cẩn thận!" Nam Cung Tử Phi đỡ trán

Lam Diệp Phù tiến vào phòng lúc nãy hóa trang lại. Dù gì cô đi vào với bộ dáng như vậy, thì đi ra cũng nên mang khuôn mặt ban đầu

Hơn nữa, khuôn mặt này đã "thị uy" được dân chúng rồi

Quả nhiên, những nhân viên trong đại sảnh ban nãy không dám coi thường cô mà đều nở nụ cười lấy lòng. Thực chất, tất cả bọn họ đều không phải cùng một loại người giống như Lan Tuyết, chẳng qua đa phần đều thấy hoàn cảnh lúc đó của cô rất xui xẻo

Bắt taxi đến ngã tư, cô dừng lại. Bởi vì có một đoạn đường đi vào nhà cô mà xe không tiện

Tài xế ở Mĩ trông có vẻ đều là người lịch thiệp. Tất nhiên, vì Mĩ là một đất nước phát triển, đời sống văn hóa của người dân cũng phải rất cao

Con đường cô đang đi khá tối, chỉ có ánh sáng lập lòe. Nữ nhân vào buổi tối thường tránh đi những con đường như thế này

Cô chỉ là muốn đi đường tắt thôi

Mà mỗi lần đi đường tắt cô thường gặp chuyện, có vẻ lần này cũng không ngoại lệ

Mấy chiếc moto cỡ lớn vụt qua người rồi dừng lại ở trước mặt cô. Sau đó, có mấy thanh niên đi xuống

Nhìn thì có vẻ là mấy tên ăn chơi thích dụ dỗ nữ nhân. Thế nhưng, đối với kinh nghiệm của Lam Diệp Phù, cô nhìn thấy hơi thở của hắc đạo

Đã lâu năm rồi cô không có đụng độ người của hắc đạo!

Vì sao? Cô rõ ràng đang hóa trang, vẫn có người nhận ra cô?

Là ai? Diệp Long bang? Hổ Tử Bang? Diêu Mạnh bang?

Thế nhưng, thực chất thì cô nghĩ nhiều rồi! Mấy người này đều là người của Lan Tuyết, cô ta có quen biết với hắc đạo. Bởi vì đề phòng cô có võ công nên thuê hẳn những người chuyên nghiệp

Bất quá, những tên này cũng chỉ là tầng lớp thấp kém của giới hắc đạo, nhận tiền làm việc

Lam Diệp Phù khi thấy bọn họ lôi mấy thanh kiếm ra, liền biết rằng chẳng có bang phái nào nhận ra cô hết

Nếu không, bọn họ sao có thể dùng loại vũ khí này để đối phó với cô, hơn nữa chỉ có từng nấy người?
Bình Luận (0)
Comment