Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 109

Trương Thành Nam này tính toán chi li, anh ta mà không so đo hiềm khích trước đây tiếp nhận cô Cửu, nhất định là có mưu đồ, trong lòng anh ta biết rõ ràng đại cục trước mặt, bất kỳ kẻ nào trong bạch đạo cũng sẽ không làm bạn với anh ta, thế lực quan trường của Tổ Tông nắm chắc thắng lợi, anh ta chỉ có thể tìm lối tắt, đen ăn đen.

Cô Cửu bắt tay khách sáo với tôi, vốn cô ấy có xã giao, nghe nói tôi tới mới vội vàng chạy về. Tôi cười nói cảm ơn, mong rằng cô ấy ngồi xuống uống một chén.

Cô Cửu chần chờ, nghiêng đầu đánh giá Trương Thành Nam, người sau không có ý để tùy cô ấy rời đi, ngược lại đứng vững, nhìn trêи mặt tôi không chớp mắt.

“Cô Trình tìm lầm người, có lẽ cô có thể mời tôi uống một chén, tôi sẽ không từ chối cô.”

Tôi không thèm để ý, ngoảnh mặt làm ngơ với sự trêu đùa của anh ta.

Cô Cửu đã từng chứng kiến qua cổ tay và sự nhanh mồm dẻo miệng của tôi, cô ấy không dám mặc kệ Trương Thành Nam ở một chỗ với tôi, cô ấy sẽ không thể đoán trước liệu tôi vào thời điểm mấu chốt có phản kế hoạch của cô ấy hay không, làm cho mưu kế ngâm nước nóng. Nhất thời cô ấy không nhúc nhích, cách một hồi lâu, giọng điệu thăm dò hỏi: “Ông chủ Trương, đêm nay còn nói chuyện không?”

Trương Thành Nam lấy ra hộp thuốc, thong thả ung dung châm một điều, trong quá trình anh ta hút thuốc, cô Cửu còn lo lắng hơn tôi, cô ấy chờ anh ta mở miệng, nhưng mà Trương Thành Nam trầm mặc, cuối cùng cô Cửu cũng hiểu, ánh mắt của cô ấy quét tới quét lui giữa tôi và Trương Thành Nam, im lặng không lên tiếng rời khỏi chỗ này.

Hành lang yên tĩnh ấm áp chỉ còn hai người chúng tôi, từ mũi Trương Thành Nam phun ra một đám khói, khàn giọng nói: “Cô đi tìm Quan Lập Thành.”

Cảm giác khi bị theo dõi không lúc nào là dễ chịu, tôi theo bản năng buột miệng thốt ra: “Sao anh biết được?”

Anh ta cười, làm rơi một đoạn tàn thuốc xuống đất: “Ở Đông Bắc, không có nhiều chuyện mà tôi không biết.”

Trương Thành Nam đúng là bày mưu lập kế, tôi tự nhận ra tay rất nhanh, giải quyết vị tham mưu trưởng Quan Lập Thành, lại kịp thời hẹn cô Cửu, không ngờ vẫn là ở phía sau anh ta, bị anh ta tránh ở góc xem một tuồng kịch.

Tóm lại anh ta có thể đến trước một bước, đề cập phong ba cho mọi người, cũng thao túng khống chế chặt chẽ ở giữa, tôi không quen nhìn cái thói hung hằng ngang ngược của anh ta, cười lạnh nói anh biết còn hỏi thừa làm cái gì.

Anh ta hút một hơi dài, tư thế và biểu cảm điên cuồng, đầu mẩu thuốc lá nhanh chóng cháy rụi, còn sót lại không có mấy, đầu ngón tay linh hoạt trắng nõn của anh ta bóp tắt ngọn lửa, giống như không cảm giác được nóng: “Nếu cô rảnh thì ngủ một giấc với tôi, nếu không rảnh thì hãy an phận thủ thường”

“Ông chủ Trương không phải là đồng minh với anh ấy sao? Cùng nhau tính kế Hạo Hiên, anh bình an xuất hàng, anh ấy vào tỉnh ủy, thật là một nước cờ tuyệt diệu. Làm sao không ném tôi ra làm mồi rồi đào góc tường nhà anh?”

Anh ta trở tay vứt mẩu thuốc ra ngoài cửa sổ, đưa ra một tay khác, nhân lúc tôi đang nói móc anh ta dứt khoát xông tới tập kϊƈɦ tôi, ôm tôi vào trong ngực.

Mùi khói thuốc quanh quẩn khiến hô hấp nặng nề, từng chút từng chút một, anh ta chạm vào lưng tôi khiến tôi giật mình, nổi hết cả da gà: “Tiểu Ngũ.”

Anh ta vẫn gọi tôi triền miên như lúc trước, cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi, dùng sức ấn, xoa về nơi ngực: “Người đối nghịch với tôi lại bình an không bị thương gì hết chỉ có cô. Tự tôi cũng cảm thấy kinh ngạc, một tên là ma quỷ, giặc cướp trong mắt người thường lại luôn vì một cô gái mà huỷ bỏ nguyên tắc, thay đổi điểm mấu chốt”

Vốn là lời âu yếm, nghe xong tôi lại không nóng lên, ngược lại lạnh buốt, ý lạnh tràn đầy, mạnh mẽ len lỏi từ đầu đến chân, tôi run run. Trương Thành Nam khống chế được bả vai của tôi, xoay tôi lại đối mặt với anh ta, anh ta nắm lấy cằm của tôi, nhìn trái rồi nhìn phải, đôi mắt tôi đối diện với cặp mắt tràn ngập hỗn loạn của anh ta, một cảm giác khó chịu hít thở không thông nghẹn lại nơi cổ họng.

Nụ cười của anh ta dần dần chậm lại, ẩn dưới vẻ bề ngoài nghiêm túc và u ám: “Thành thật chút. Đây là cảnh cáo của tôi với cô."

Anh ta cứng, tôi cũng không mềm, tôi nâng cằm lên: “Tôi không nghe thì ông chủ Trương có thể làm sao?”

Anh ta im lặng trong chốc lát, tôi ghé sát vào, chóp mũi dựa gần mũi anh ta, quyến rũ lan tràn, hồn muốn bay lên: “Ngoại trừ ngủ với tôi, anh còn có năng lực gì để hàng phục tôi đây.”

Độ cong của khoé miệng anh ta từ nông đến sâu, trải qua năm tháng tuổi tác phá xác mà ra, nếp nhăn ở trêи khuôn mặt anh ta cũng là nhan sắc gợi cảm mê người.

Môi mỏng của anh ta như có như không cọ xát trêи trán tôi: "Không phải còn có con của chúng ta sao. Bố của nó không chinh phục được mẹ nó, không lẽ nó cũng không thể à.”

Sắc mặt của tôi lập tức thay đổi, cả người như gặp đại địch, theo bản năng che lại bụng nhỏ hơi nhô lên tránh thoát lui về phía sau: “Anh đừng có mà đánh chủ ý lên đứa bé!”

Tôi tạm dừng, cắn rằng: “Hạo Hiên không chết thì tôi không phải quả phụ, dù như thế nào thì đứa bé cũng không tới phiên ông chủ Trương.”

Anh ta làm như không có việc gì phủi phủi cổ áo bị tôi đề thành nếp nhăn, ý cười trong mắt chưa giảm: “Lỡ như đó là hạt giống của tôi, cô đoán xem tôi sẽ để nó nhận giặc làm cha sao”

Anh ta bật cười, giống như câu chuyện cổ tích hoang đường, muốn viết lại nhưng từ lúc bắt đầu đã định ra kết cục.

Trước khi anh ta rời đi một giây, hai mắt tôi đỏ lên, nắm chặt tay hết to về phía sau lưng anh ta: "Không phải con anh! Cho dù phải thì anh lấy thân phận gì mà đoạt lấy. A Bình (note k rõ, beta đổi sau nhé) nói với tôi, một đời của anh đều không thể cưới vợ sinh con, anh là người đi trêи mũi đạo lúc nào cũng có thể bỏ mạng, là người bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn người cướp miếng ăn, là tên du thủ du thực, anh có tư cách gì để làm bố hả? Anh lập nghiệp không có cách nào thành gia, dựa vào cái gì mà mặc kệ muốn làm gì thì làm.”

Cách chiếc áo sơ mi đơn bạc trong suốt, tôi có thể nhìn thấy cơ thể anh ta căng lên trong chốc lát, đang không ngừng cứng lại cho đến khi hoàn toàn biến thành tượng đá.

Anh ta nghiêng người, sự nhẹ nhàng giữa lông mày đã không còn nữa, gương mặt như đang nứt ra, lạnh băng, giống như một đầm băng rét lạnh, âm trầm nói không nên lời, tức giận như xưa nay chưa từng có mãnh liệt như thủy triều che trời lấp đất tràn ngập lên bờ, cắn nuốt sinh mệnh của đê đập.

Anh ta đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tôi, lòng bàn tay thô ráp để ở yết hầu, vừa đau vừa buồn nôn, tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nôn lên trêи người anh ta.

Nhất thời Trương Thành Nam trở nên thô bạo, khát máu, động sát khí.

Anh ta không chịu tiếp thu, trong lòng tôi anh ta là dáng vẻ không thể dạy dỗ như vậy. Anh ta không muốn để ý tới hiện thực tàn khốc, máu lạnh, bất đắc dĩ, đơn giản chỉ là tìm kiếm một nơi để phát tiết.

Anh ta đứng ở chỗ đó bất động, mặt âm trầm, tùy ý để tôi khinh nhờn chế nhạo anh ta, thật lâu sau lại cười lạnh một tiếng, buông ra gông cùm xiềng xích trêи cổ tôi. Anh ta bình tĩnh nhìn tôi năm giây, tôi không đoán được một khắc kia rốt cuộc anh ta nghĩ cái gì, tính toán cái gì, tôi hết sức hốt hoảng, anh ta không nói một lời biến mất ở chỗ rẽ trong gang tấc.

Cô Cửu không dám nghe lén ở dưới mí mắt Trương Thành Nam, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết sẽ gây ra phiền toái. Cô ấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ai vui vẻ làm áo cưới cho người khác đâu. Trương Thành Nam có tình với tôi, trêи đầu chữ tình có một cây đao, hại người hại mình. Cô Cửu hết cách nhưng đánh không lại một ngón tay của tôi, nếu tôi không nghĩ sai, tình huống mới vừa nãy, cô ấy sẽ không hết lòng phụ tá Trương Thành Nam nữa.

Đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, tôi quay lại phòng bao, cửa gỗ sơn đỏ khép hờ, không người đóng giữ, trông giống gậy ông đập lưng ông đã đợi lâu ngày.

Tôi dùng mũi chân đẩy mở cửa phòng, phòng thuê thật sự nóng, một tấm bình phong thêu xuân cung đồ (tranh khiêu ɖâʍ) ngăn cách gian trong gian ngoài, ngọn đèn dầu vàng nhạt ʍôиɠ lung, chiếc giường nước gợn sóng mãnh liệt giữa tối tăm tràn ngập tình thú, đầu giường đối diện với cửa sổ, đá hoa cương màu trắng gạo lấp lánh ánh sáng như ngọc trai, âm thanh tí tách tí tách của dòng suối, dưới mái hiên râm ran tiếng ve gọi hè, đầu đường cuối ngõ vang lên tiếng còi xe, ánh trăng chiếu vào trong phòng sinh động và tươi đẹp, đúng là cô Cửu đang ở trong tầm mắt tôi.

Cô ấy mời tôi ngồi xuống, chủ động rót hai ly rượu trái cây chua ngọt, không có hại cho người mang thai. Rượu trái cây tươi mát dịu nhẹ, trong suốt sáng ngời, trêu chọc người muốn uống, tôi hào phóng nhận lấy rồi chạm cốc với cô ấy: “Cô và tôi đã từng tiếp xúc rồi, không nói điều dư thừa, cô Cửu cũng hiểu rõ.”

Tôi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, dốc miệng ly xuống, một giọt không cũng không còn.

Cô ấy cân nhắc nửa phút, cũng rót rượu ra.

Cái này gọi là rượu mở cửa, uống rồi thì không thể che che dấu dấu, trốn trốn tránh tránh.

Cô Cửu vén lên một lọn tóc ra phía sau tai, một đôi hoa tại bằng đá quý cực lớn như ẩn như hiện: “Cô Trình, không bằng như vậy, tôi bán cho cô nửa cái nhân tình, hai bên tôi đều không đắc tội, cũng xin cô rộng lượng hơn. Tôi và cô không giống nhau, cô có kiểm sát trưởng Thẩm che chở, tôi lại là con sói trắng tay ở bên trong kẽ hở đau khổ kêu gào cho tới hôm nay, hắc và bạch, tôi đều không đụng vào được.”

Tôi vẫn đang cân nhắc, không thiệt, cô Cửu không phải Trương Thành Nam, cô ấy không tham lam như vậy, một hai người như tôi đến cũng đủ để cô ấy ăn no, tôi cười đáp cô nói nghe một chút.

“Cô Trình, có thể nói là cô cầu lợi vì chính mình hay là là ra mặt thay kiểm sát trưởng Thẩm”

“Phụ nữ vì đàn ông duy trì trụ cột trong nhà là chuyện đương nhiên, cô Cửu không cần hoài nghi."

Nghe tôi khẳng định như vậy, cô ấy nhẹ nhàng thở ra, rót đầy ly thứ hai: “Nơi đây tôi có một chút tin tức, cô Trình nếu cảm thấy hứng thú không ngại đưa lỗ tai nghe một chút.”

Cô ấy sợ tôi ghi âm, không chịu sảng kɧօáϊ nói, tôi đứng dậy, lòng bàn tay chống trêи bàn trà, dựng thẳng một tai sát bên môi cô ấy, cô ấy nói một câu làm mắt tôi lập tức sáng lên: “Là thật sao?”

“Chính miệng ông chủ Trương ra lệnh cho A Bình, không sai được.”

Thần thái của cô Cửu cực kì kiên định, không phải là tôi không tin, tôi chủ động nâng ly rượu lên, uống liền ba ly. Phòng ngừa người của Trương Thành Nam mai phục tôi không ở lâu, vội vã đi ra ngoài.

Tài xế đưa tôi trở lại khách sạn, phòng ngủ không ngờ lại chất đầy những thứ quý giá nổi tiếng, hầu hết là đồ hàng hiệu, không có nhãn hiệu thì cũng tinh xảo vô cùng, quần áo trang sức đầy đủ mọi thứ, toàn đặt ở vị trí bắt mắt nhất, muốn chọc vào tròng mắt tôi.

Tôi đi quanh một vòng, cầm lên một bộ kem dưỡng da nhập khẩu từ Úc, cạnh hộp có những khe hở nhỏ, hương thơm nhàn nhạt tràn ra, là hàng chất lượng cao.

Ai coi trọng tôi như vậy, gần như dọn cả cửa hàng đến đây để lấy lòng, tôi rất hứng thú đợi người làm vào nhà, bọn họ hai mặt nhìn nhau, cúi đầu không hé răng, sau khi thay đổi
Bình Luận (0)
Comment