Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 165

Dường như tôi và Quan Lập Thành từ giờ khác này trở đi, bị đẩy về phía một con đường không thể quay đầu lại nữa.

Con đường này không có tình yêu tuyệt đẹp, không có chuyện tình cảm giày và đau đớn tựa ruột gan đứt đoạn, mấy hội duyên phận, hắn là không nên quen biết, nhưng hết lần này tới lần khác đã định sẵn là dây dưa ngang dọc.

Những gợn sóng lăn tăn trong bồn tắm phản chiếu ra hình bóng cơ thể ngọc ngà xinh đẹp tuyệt trần của tôi, ánh sáng và bóng hình anh ta trùng khít lên nhau, mập mờ rơi xuống trêи người tôi, mặt nước chìm chìm nổi nói, anh

tà dùng lực gần lực xã

Ai cho phép có đi vào

Anh ta bông nhiên mở miệng chất vấn giọng điều không thể phân biệt rõ là vui hay giản, ngay khoảnh khác đó, tôi thật sự bị dọa sợ, phản ứng của anh ta không giống như trong tưởng tượng của tôi, tôi rất sợ vật cực tất phản (cái gì quá cũng không tốt), sẽ chọc giận loại người lúc nào cũng duy trì bộ dáng quân tử nghiêm túc đúng đạn như Quan Lập Thành. Nếu không phải lụa mềm đã cởi, cưỡi lên lưng hổ rồi thì khó mà leo xuống, tôi quả thật có hơi sợ hãi.

Tôi im lặng hồi lâu, rồi lấy lại can đảm mà lay động tăng tầng sóng nước, tạo ra từng vòng xoáy nước trong bồn tắm, lần đa ông ảnh trong trẻo thấp thoảng ẩn hiện: "Anh Quan cũng đâu có ra lệnh cảm rằng gian phòng này không ai

được phép vào nha

Tôi giả trò vô lại, điềm đạm đáng yêu nhìn anh ta, Quan Lập Thành thân hình cao ráo thon thể, nửa bên mặt khuất trong bóng tối âm u thâm trầm, nửa bên mặt còn lại lộ vẻ suy nghĩ thâm sâu khó dò, tôi thở phào nhẹ nhõm, gác cảm nghiêng một bên, đôi mắt tỏa ánh sáng long lanh chân thành, cực kỳ quyến rũ, từ dưới mặt đất tôi chống người lên, rũ bỏ dòng nước chảy xuống dưới chân anh ta, hơi hơi nhổm dậy, uyển chuyển nam chặc vòng eo khom thành một vòng cung cong cong gầy yếu, mềm mại mà tròn vềnh, sắc nước mênh ʍôиɠ.

"Anh Quan thích thơ của Lý Bạch hả? Tôi đã tra ra là tái bản năm đầu tiên, bản số 04, nhìn qua không hề hiếm thấy, nhưng đã từng bị hiểu lầm mà trở thành đồ sưu tầm của mấy chục năm trước. Có thể thấy được ngày thường anh rất thích không muốn rời tay, đọc đi đọc lại bao

nhiều lần

Vẻ mặt anh ta hơi run rẩy, lùi lại mấy bước, cầm quyển sách gác ở đầu giường lên, anh ta lật giả vài trang giấy còn vấn vít hương hoa mai từ hơi thở của tôi để lại, lại giống như gió xuân tháng tư bên con đê ngập tràn cảnh hoa đào, chập chờn mơ hồ. "Quên đem cất, câu chuyện dâng tận cửa này khiến cô cười chê rồi."

Bàn chân tôi về oái lơ đễnh vỗ vào mặt nước, sóng nước tung tóe, đập trúng tấm gương mờ hơi nước, tôi cười khúc khích đầy quyến rũ, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuộng. "Đa tình văn nhã có gì không tốt cơ chủ, công chính nghiêm minh nơi quan trường, nhưng lúc riêng tư, kiểu người kiên cường một lòng sắt son trung thành, nghiêm túc lạnh lẽo, cũng không hẳn là người đàn ông tốt, như vậy cũng quá không thú vị. Toi ngoac ngoac ngón tay, vừa phóng đáng vừa mềm mại nhút nhát, lại hết sức là đang Tôi cũng thích thơ của ông ấy, cố gắng giữ đạo nhưng không kìm hãm được ăn uống trai gái, rồi lại dùng mọi cách khắc chế tình cảm

Hầu kết trượt lên trượt xuống, anh ta kéo đứt hai hột nút vướng víu nơi cần cổ, đưa mắt nhìn chăm chủ về phía tôi đang được cạnh bồn tâm che kim "Cô hãy ngả bài ra đi"

Đầu lưỡi đỏ bừng như có như không kiểm qua răng cửa, giống như một cái lưỡi rần mềm dẻo lại có độc, không cần phải nếm thử, chỉ cần nhìn một cái là bệnh đến vô phương cứu chữa

"Bước vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ. Thơ ca tương tư, ngất ngây sung sướиɠ.

Gương mặt anh ta hơi giật giật, dùng sức xé toạc cổ áo kêu cái rẹt, rách thành hai mảnh, vẻ gần như không có, chỉ cần không mù, cũng có thể nhìn ra được lúc này tôi hoảng hốt và sợ hải, may mà cả phòng tắm đều tràn ngập hơi nước, làm mơ hồ tầm mất nhau, tay tôi đè sát dưới đáy bồn tắm nằm chặt lại, cùng lúc hít thở thật sâu, rồi mở ra năm ngón tay năm Quan Lập Thành thật chặt, anh ta kéo mạnh một cái, tôi cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bổ nhào vào lồng ngực anh ta.

Anh ta ôm ʍôиɠ tôi, vùi đầu vào trong hôm vai ướt đảm, cười thầm trong họng, lồng ngực rung rung không ngừng, vành tai là vị trí mặn cảm nhất của tôi, hơi thở của anh ta vừa khéo phun thẳng vào chỗ đó, tôi không chịu được mà giật mình, co quáp lại y chang như một con ếch, bám vào lồng ngực mồ hôi nhà nhại của anh ta, giọng khàn khàn nói: "Anh thật nóng"

Tôi ngạc nhiên khi thấy cả người anh ta đều là mồ hôi, không thua kém gì người mới từ trong nước bước ra là tôi đây, cho dù nhiệt độ cơ thể anh ta có nóng hơn nữa cũng không nóng bằng đòi bờ ʍôиɠ của tôi đang bị anh ta nhào nên, anh ta thật giọng ừ "Hơi hơi nóng không phải do có quyền rũ hay sao?"

Tôi ôm chặt cổ anh ta "Bây giờ anh Quan có còn cảm thấy tôi không mời mà tới là không lễ phép hay không vậy?"

Anh ta ôm tôi ra khỏi phòng tâm, để xuống nền gạch men đã được phủ một tấm thảm đỏ trang trí, màn cửa số màu ngà sữa đung đưa bay lượn chập chờn, ảnh năng chiều lặng về phía tây, kéo theo màn đêm yên tĩnh vắng lặng, đèn hoa rực sáng, một mảnh mơ màng

Anh ta ôm tôi đang không một tấc vải che thần, trùm áo ngủ lên cho tôi, tôi ngẩng đầu lên, liên dễ như trở bàn tay liếc thấy xương quai xanh cùng cổ họng nhỏ ra của anh ta, giọng nói anh ta chọn chưa nụ cưới "Hay là lần sau, có

văn cử làm tiếp như vậy để

Tôi biết rõ còn hỏi làm như thế nào.

Anh ta cười nhẹ mà âm trầm: "Cô Trình đoán xem lúc tôi nhìn thấy cô nằm ở trong nước đã suy nghĩ điều gì."

Lúc anh ta sắp nói ra những lời trắng trợn, tim tôi suýt nữa thì vọt ra khỏi cổ họng, chẳng ngờ anh ta đẩy tôi ra, xoay người nhặt mảnh vải rơi xuống đất lên, rồi cúi người mở nắp sắt của lò sưởi ra, bỏ thêm mấy cục than bạc vào: "Cô rốt cuộc là vì ai mà hy sinh lớn đến như vậy.

Tôi nghe mà sửng sốt.

Anh ta ung dung thong thả chỉ vào ngọn lửa đột nhiên cháy phừng lên, hỏi tôi nhìn đã hiểu

chưa. Ta nhìn chậm chạm tháng vào đây qua chốc lát, anh ta đóng nắp sát lại: "Xerm mưu đồ của nhà họ Thẩm là là sưởi, đen tối và Trương Thành Nam nhất ở bên trong, lần lượt thêmn dầu thêm củi vào, làm cho hai bên ở trong ngọn lửa rực cháy này bị đốt cho hóa thành tro bụi Là sưởi tất nhiên sẽ không hư hao gì, nhiều nhất cũng chỉ là đốt cháy thời gian lâu nên có chút vết rạn và chạy sém"

Anh ta phủi phủi hai tay bị bụi khỏi: "Cô không cần lo lắng cho Thấm Hạo Hiến, hư hao cũng chỉ có nghĩa là anh ta sẽ bị truy cứu trách nhiệm, giảng chức, có thể lực của Thẩm Quốc Minh chống đỡ cho, giữ mạng không có gì khó "

Anh ta dừng một chút, chắc là cảm thấy nói như vậy quả mức tuyệt đối, anh ta lại nói thêm: "Tạm thời mấy năm, có thể giữ mạng"

"Vậy còn Trương Thành Nam thi sao?" Lần này Quan Lạp Thành không trả lời

lấy lò sưởi làm ví dụ, ngân ngâm hại người là ám chỉ về việc các quan lớn của ba tỉnh phía Đông ở sau màn thao túng bản cờ, để cho cả hai giới hạc bạch lưỡng đạo chém giết nhau đảm mẫu, Quan Lập Thành có xuất thân quân đội, là nhân vật xuất sắc sinh ra từ cái nôi chính trị, căn cơ cực kỳ tốt, không nói chuyện lò sưởi không nhất được anh ta, cho dù có nhất được, chỉ có quan chức cấp cao mới hại được anh ta thôi, ngoài vị vua một cõi" kia thì không ai có thể, Thẩm Quốc Minh muốn chính chết anh ta cũng phải có chứng cứ, lòng dạ Quan Lập Thành cẩn thận kin kẽ, chuyện để lộ đuôi là cực kỳ khó xảy ra.

Mũi nhọn đâm thủng tâm can gây đau đớn, còn thừa lại ai đã không cần phải nghĩ cũng biết được. Trường Thành Nam nếu như vẫn còn có con đường khác, anh ta cũng sẽ không cúi đầu trước Lâm Bách Tường.

Đặt toàn bộ tiền cược vào cái gọi bàn tay tham lam của quan chức, tìm kiếm sự che chở từ trong hiếm cảnh, quả thực là được ăn cả ngã về không mà, thêm một phần tiền cược là như thêm một cơ hội được sống lại.

Trương Thành Nam mà ngã xuống, tôi khó mà thoát được chuyện dữ, vì ai ai cũng biết tôi được xem như là tân sủng của anh ta.

Tôi dường như đã hiểu rõ, vì sao anh ta gấp không thể đợi kêu tôi đi cùng anh ta tham gia tiệc mừng trăm ngày của con gái chủ tịch Cổ, khiến tôi bại lộ trước mặt mọi người, anh ta đầu chỉ cố ý chĩa mũi nhọn vào Tổ Tông, mà anh ta càng là muốn ép tôi lên Lương Sơn (ép làm việc theo ý mình), để cho nhiều nhân vật tên tuổi như vậy đều biết rõ mối quan hệ giữa chúng tôi, tôi cố gắng hết sức mình, vì anh ta, cũng là vì bản thân mình.

Thế giới quyền quý, lúc nào cũng đầy rẫy mưu kế, mỗi một người nhất định trước hết phải còn sống, rồi mới giữ được quyền thế cuối cùng mới có tư cách nói chuyện yêu đương gái trai.

Lúc trước tôi không hiểu được, còn cảm giận Tổ Tông lạnh lùng bạc bẽo, đến hôm nay ngay lúc này đây, tôi ở bên cạnh Trương Thành Nam, cuối cùng cũng bừng tỉnh ngộ.

Bọn họ cũng không phải là không có tình yêu, mà là không thể nào yêu hết mình được.

Có một nhược điểm lộ rõ rành rành như vậy (ý là yêu đương sẽ có nhược điểm), phải trả cái giả nghiêm trọng biết bao Tôi vén mái tóc dài ướt nhẹp ra khỏi có ao choàng tắm mở rộng dây thoát lưng lướt qua da thịt nhân như không để ý mà rơi xuống khuỷu tay bờ vai cùng bỏ ngực trắng như tuyết trong chớp mắt lộ ra cảnh xuân mãnh liệt, từng chút một không hề che đậy

Ý trong lời nói của anh Quan, tôi nghe xong

đã hiểu "

Anh ta nghiêng đầu nhếch mày: "Hiếu cái gi."

Tôi đi vòng qua giường, vặn đèn tối xuống, trong phòng mờ mờ ảo ảo, điểm sáng duy nhất là đến từ cửa sổ phía sau lưng anh ta, không khi yên tĩnh như nước, ánh trăng sáng trong như sương vào giờ khắc này thời gian tựa như ngừng lại, không thể nghe thấy âm thanh từng giây từng phút trôi qua, cũng không thể nghe thấy tiếng hít thở của anh ta, tiếng tim đập của tối, duy chỉ có sự nóng bỏng như lửa đối với biển vô tàn, đốt cháy hết cảm giác lòng dạ rối bởi, đã không cách nào đối mặt, lại không thể thổi lại được nữa.

"Anh Quan vừa nhắc nhở tôi, ván cờ này sắp đánh đến trình độ ngọc nát đã tan luôn rồi, trừ anh ra, còn có ai có thể thay đổi càn khôn được nữa đây?

Tôi níu lấy cổ áo đã rách của anh ta, năm nghiêng xuống ép về phía trước, cơ thể mềm mại không xương, giống như rắn, lại giống như hải tảo thướt tha, như là cành dương liễu vậy quanh bò lên, chặt chẽ quần lấy nhau, móng tay xanh nhạt tựa như ngọc sở vào hột nút cài ngay ngắn dưới xương sườn thứ ba, im hơi lặng tiếng cởi rời ra, cơ ngực bóng loáng phiếm màu mật ong đậm đặc của anh ta cũng dần dần lộ ro. "Giao dịch của tôi và anh, việc gì phải nói quả thẳng thừng, anh Quan cũng là người thông minh, bộ dáng này của tôi chính là minh chứng tốt nhất.

Con người của Quan Lập Thành đen nhánh sâu thảm như biển, như bầu trời mênh ʍôиɠ, như từ trường giữa nam bắc cực, biển ảo thành những mẫu đá nam châm nhỏ vụn, vững vàng dính chặt vào tôi

Ngón tay anh ta dịu dàng lướt qua bờ mi tôi, nhẹ nhàng di chuyển từng chút từng chút một, rồi dừng lại ở nốt ruồi son như ẩn như hiện bên dưới mái tóc rối bời, trong nháy mắt khi tóc được vén lên, gương mặt góc cạnh rồi ràng của anh ta trở nên khôi ngô tuấn tú không gì sánh được, giống như ảnh trắng chiều rọi vào đáy mặt tôi.

"Người đẹp ở phẩm chất chứ không phải ở bé ngoài Anh ta cục kỳ hưng thủ mà ngườ nghia, mà thưởng thức, cả khuôn mặt của tôi đều nằm trong lòng bàn tay anh ta, dù cho anh ta vô cùng nhẹ nhàng, tôi vẫn khốn đốn giống con thủ nhỏ như cũ, không thể tránh thoát khỏi sự không chế và uy hϊế͙p͙ cường đại của anh ta, mất mất mà luận hãm vào

"Miêu tả như vậy hắn là dùng để chỉ người phụ nữ như cô

Tôi không thể nào tin nổi, Quan Lập Thành thanh tầm quả ɖu͙ƈ ba mươi tám năm, cái vuốt ve của anh ta, lại là nóng rực quyến rũ đến vậy, cực kỳ hấp dẫn, dưới mỗi một cái vuốt ve của anh ta, bởi sự cuồng dã mà trở thành bị chính phục, trở thành tù binh, tôi bị anh ta khiêu khích đến mức nóng cả người, run rẩy kịch liệt.

"Không tò mỏ từ khi nào tôi đối với cô nảy sinh hứng thú hả?" Anh ta nam cảm tòi, mới đầu nhẹ nhàng thăm dò, một lát sau, ngang ngược trở cương quyết, anh ta liều mạng mà hôn, liều mạng ôm tôi chặt cứng, giống như hận không thể khám tôi vào trong cơ thể anh ta vậy, cùng với mẫu thịt anh ta hợp hai làm một mãi không chia lìa

Thế này làm tôi hoảng loạn luống cuống do thiếu dưỡng khí, làm cho tôi hít thở không thông, tôi ngửi thấy mùi mực viết mát lạnh, năm mộng giữa ban ngày, mơ nhìn thấy sóng biển mênh ʍôиɠ vô tận, tiếng gió gào thét, mà tôi là chiếc thuyền nhỏ cô độc, là nhánh dương liều không còn sức sống, phải chịu đựng mưa giống gió giật, chịu đựng khát vọng khuất phục tàn phá tôi nhưng không hề có ác ý, những cái vuốt ve làm tê dại tâm trí tôi.

Trong vô tri vô giác, anh ta đã lấy bông tai bên tai phải tôi xuống, ném ra ngoài cửa sổ mở rộng, giống như chiếc thuyền đêm nay kinh thế hội tục dụng phải đã ngăn, nhẹ nhàng ch sâu xuống đáy biển, không còn thấy mặt trời.

Khi Quan Lập Thành tiếp tục lần xuống, hau như là quỹ ở trước mặt tôi chợt có một điều gì đó xẹt qua, khiến cho anh ta bong nhiên dừng lại tất cả công chiếm, trở tay khép lại áo ngủ của tôi, anh ta mim chặt môi, bình phục hơi thở mất khống chế, sự nhẫn nại của anh ta đã vượt quá tưởng tượng, giây phút xém xíu nữa là nổ tung nhưng chỉ dựa vào lý trí mà ngừng lại, rõ ràng không phải một người đàn ông tầm thường có thể làm được.

Anh ta nói với giọng khăn đặc Ép buộc mà có được, thì không có ý nghĩa gì."

Anh ta chậm rãi đứng thẳng dậy, cười giễu cợt, ngón tay cái lau đi sợi chỉ ướt bên mép, da thịt màu lúa mạch nổi lên một màu đỏ khả nghị, đó là một loại mê người ở cấp độ khác bán Co Trình cũng không có tình nguyên n bước người khác là chuyện tôi khinh thường cứ tưởng là một trận vui vẻ, nhưng cứ như cô ăn phải mặt đang vậy, sự chống đối theo bản năng là không thể gạt được."

Anh ta xách cái váy dài nằm ở cuối giường lên, không nói một lời trồng vào người tôi, lúc kéo dây kéo, gan bàn tay của anh ta lướt qua khe rãnh, không dấu vết vạch lên, đây là một lần cọ xất ra lửa phá vỡ ranh giới cuối cùng của chúng tôi, anh ta thò vào thăm dò mấy giấy

Rất vui là tôi đã thắng, trêи đường tới đây tôi đã nghĩ rồi, Quan Lập Thành chưa chắc sẽ đụng vào tôi, sự đụng chạm lớn hơn nữa anh ta cũng không đụng đến được, cho dù có đụng đến, cũng sẽ không chọn thời cơ này. Mà tôi bước ra bước này đã lấy được quả ngọt, là nhờ sự biến đổi tình cảm đột nhiên trở nên mạnh mẽ của anh ta. Anh Quan còn chưa có nói, từ khi nào anh đối với tôi cảm thấy hứng thứ

Anh ta van còn dư vị mà vuốt ve ngón giữa thon dài kia. Trước đây thật lâu

"Vì cái gì vậy?"

Một tay anh ta cảm vào túi "Có qua có lại mới toại lòng nhau, có Trình cũng không ngại trước hết trả lời một vấn đề của tôi chứ, bông tai ngọc bích mà tôi đã vứt kia, giấu cái gì trong đó?"

Mặt tôi hơi biến sắc, anh ta thu hết những biến hóa nhỏ nhặt không rõ đó vào đáy mắt, vẻ mặt không gấp không sầu, ngược lại đặc biệt vui vẻ: "Đây chính câu trả lời cho vấn đề thứ hai của cô "

Anh ta linh hoạt đứng thẳng lưng, sửa sang lại dáng vẻ của mình, gọi bảo mẫu tiền khách. Tôi đi tới cửa chặn chờ dừng chân đang muốn mở miệng, anh ta giống như là có mặt ở sau lung "Tôi sẽ suy xét

Tôi từ trang viên đi ra, Trương Mạnh ở ngoài đợi tôi liên hỏi thăm có cần chở tôi về hay không, giúp tôi hoàn thành lời nói dối

Trong lòng tôi hiểu rõ, hai tên vệ sĩ không có can đảm tổ giác, bọn họ canh chừng lại để lạc mất chủ, Trương Thành Nam mà biết không nhất định sẽ trách tôi tôi, nhưng thể nào cũng phải chặt tay bọn họ cho xem, họ chỉ mong tôi im miệng không nói gì, bảo vệ cho bọn họ được an toàn.

Tôi cười nói mình tự có biện pháp.

Trương Mạnh không kiên trì nữa, anh ta cung kính tiên tôi quẹo qua một cong đường khác, lên một chiếc taxi, vội vội vàng vàng vòng di mất.Trêи đường trở và biệt thự có đi ngang qua một cái ngã tư, là đường phải đi qua, quả nhiên tôi đã đoàn trung, hai trêи tay sai đang mặt mày ự đột ngôi chồm hãm hút thuốc, tôi nói với tài xế dừng ở bên đường, nhìn về phía gương sửa sang lại đầu tộc và quần áo, như không có chuyện gì xảy ra mà đi xuống nghênh đón

Ta sở một xấp tiền nhét xuống dưới chân "Xem như mấy người thông minh, hiểu rõ chuyện nhỏ hóa không có "

Tên tay sai phun tàn thuốc, không kìm chế được tâm trạng, kϊƈɦ động đến nhe răng nhếch mép: "Cô Trình, tôi không thủ không oán với cô, mạng có cực kỳ quý giá, cũng để cho chúng ta sống lâu thêm hai ngày được không vậy?"

Tôi theo bản năng giơ cánh tay sở sở bông tai, đụng phải lỗ tại trống rỗng, tàn phong quá cảnh, nửa điểm không dấu vết, tôi khựng lại máy giây không rõ lý do, rồi hàm hực mà buông tay xuống Đã từng hẹn đồng nghiệp ăn com, nhưng mà người ta không được đứng đàn, Thấm Hạo Hiến không cho phép tôi giao thiệp với người đó, tôi nhất thời quên mất, nên giờ tôi không có đi với người đó nữa.

Tôi nói lời ít mà ý nhiều, không giống nổi lão chút nào, tên tay sai chỉ đành phải tin tưởng nghe theo, mở cửa xe che cho tôi ngôi vào, lái thắng về phía đình viện.

Cũng xem như là vừa khéo, Trần Trang sau nhiều ngày không lộ mặt cùng tôi người trước người sau về tới, cô ta bước vào phòng khách trước một bước, bảo mẫu nhiệt tình chào hỏi cô ta, cô ta cũng không nhìn ra bên ngoài, chạy thắng tới phòng làm việc của Trương Thành Nam, không có dự định chạm mặt vở vĩnh chào hỏi với tôi. Trong nháy mắt trong đầu tôi vang lên tiếng chương cảnh báo, nắm lấy chốt cửa. Anh ta về

roi há?

Tên tay sai nói mới vừa về tới

Trần Trang biểu tình vui vẻ ra mặt, lại là chủ động tới đây, chắc hẳn là chuyện hàng hóa đã

có tiền triển.

Đuổi theo không ngừng, vẫn rớt lại phía sau

cô ta.

"Có hỏi tôi không?"

Tên tay sai nói đã gọi điện thoại, chúng tôi nói có đang dùng bữa

Tôi mơ hồ có một dự cảm xấu, nhưng trong chốc lát cũng không đoán được là chuyện gì

"Cô Trần của mấy người, gần đây làm việc

hiệu quả nhiều". Chuyện này thì không rõ, không có đi cùng cô ấy, sáng sớm tài xã của có Trần nói là hỏi nửa đêm có tới, hình như là báo cáo chuyện có liên quan đến cô

Tôi híp mất một cái, chiến tranh giữa phụ nữ với nhau không thấy máu me, nhưng chưa chắc đã không tàn bạo, Trần Trang có bản lĩnh, tôi cũng có công cụ sắc bén, ai hơn cơ ai, không hề liên quan đến số mệnh, hoàn toàn là dựa vào thủ đoạn và át chủ bài của riêng mình.

Tôi nhìn xuyên qua cửa kiếng xe quan sát khuôn mặt này, sắc đẹp cho dù không bảo vệ được cả một đời chu toàn, nhưng lúc còn tuổi trẻ khí thịnh, có nó chính là có đặc quyền, tôi có thể mở một con đường máu hay không phải dựa vào công lao của nó.
Bình Luận (0)
Comment