Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 168

Đêm hôm đó Trương Thành Nam đến gần nửa đêm mới về nhà, cũng không có tới phòng của tôi, mà lại dẫn theo Trần Trang và Tiến Bình đi vào phòng sách, lúc tôi vào đưa nước trà mới biết anh ta đang bàn chuyện làm ăn với ông chủ Lữ của tập đoàn vật liệu xây dựng. hàng năm, ông chủ Lữ đều cung cấp vật liệu trực tiếp cho Đài Loan, Mẫn Nam, ông ta không thích làm việc với người phương bắc lắm. Ban đầu ông ta chỉ nhận lời buôn bán một tấn tre, năm trăm kilogam bê tông cùng mười rương dụng cụ gỗ đỏ, cái này còn lâu mới đủ. Trương Thành Nam chất ở kho hàng dưới đất một tấn chất cấm, súng ống đạn dược còn đạt số lượng gặp đoi, cơ bản là số lượng hai bên không dong deu

Em trai út của Có tính ủy cục rượu làm trung gian giới thiệu, không chỉ số lượng vật liệu xây dựng tăng gấp ba lần, hơn nữa dưới sự dẫn dụ bằng mọi cách của Trần Trang, mà còn đồng ý cung cấp xe tải hộ tống đặc biệt cho xã nghiệp Cổ Thị, đây chính là cơ hội tốt mà trời ban cho, và có thể kéo được quan hệ với xe của Cô tỉnh ủy, Thẩm Quốc Minh có hạ lệnh từ cũng không quan trọng, làm gì có cơ quan nào dặm lục soát đầu.

Trần Trang lập được công lớn, đứng ở đảng kia vô cùng kiêu ngạo đắc ý. "Anh Nam, bên phía Macao đã đưa hạn chót cho chúng ta, trước tuần sau sẽ kiểm tra, khởi hành muộn nhất vào thứ tư tuần sau. Xe chở hàng của Cổ Nhuận Lương vừa đủ vận chuyển ba trăm kilogam chất cấm, một trăm mười lăm khẩu súng ban tỉa, anh có thể yên tâm rồi

Tôi không thèm bận làm giàu cợt, đặt khay trà ở một góc trêи bản "Dù kϊƈɦ động là điều tối kị nhìn cô Trần nói như vậy, mười phần chắc cũng đã nắm chắc chín phần? Trong giới chính trị có nhiều thay đổi, mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, sau này còn được bao nhiêu Cổ Nhuận Lương nữa?"

Hai tay Trương Thành Nam đan chéo vào nhau, đặt tại dưới cầm, đáy mắt anh ta ngậm một tỉa cưới yếu ớt, dịu dàng mà tán thưởng "Vậy em nghĩ về chuyện này như thế nào

Tôi chỉ chỉ vào bản đồ treo trêи tường. Vị trí của Hồng Kông hướng đến sào huyệt của Thấm Hạo Hiên, chức vụ của cảnh sát Phó có thể lớn đến cỡ nào, Cửu Long cùng với Tân Giới cơ bản là do Vương Lầm quyết định, chúng ta đừng hàng có thể che đậy và thuận lợi nhập cảnh May trăm kilogam chất cấm đã có độ tinh khiết cao, chỉ cần điều động at sẽ bị bại lộ, Cổ gia cũng không phải là người ngu, lần tiếp theo còn có thể tiếp tục hợp tác với anh hay sao? Nếu kim bài miên tử chỉ có thể dùng một lần, cần gì phải đạp hỏng con đường ở Macao này. Đó không phải là phí của trời hay sao? Hồng Kông mới là mũi nhọn cần tập trung

Tôi năm rạp lên chiếc bàn làm việc với lớp men lấp lánh, trêи mặt tỏ vẻ ngang ngược, tôi hung hăng véo môi Trương Thành Nam, và vô cùng hả hê khi nó không còn như hình dạng ban đầu: "Tên thổ phỉ thúi này, nếu Hồng Kông bị lật úp, tôi sẽ ôm hết tiền của anh cao chạy xa bay, ngay cả một phần mộ cũng không thèm mua cho anh

Tôi ngửa cổ phách lối trợn mắt nhìn anh ta, anh ta im lặng một lúc, bỗng nhiên bật cười sang sảng, cầm lấy tay tôi, để lên giữa mũi và mỏi anh ta, hạn như có như không. Tôi tin tưởng bề Nam của tôi vẫn sẽ luôn đi theo toi"

Nụ cười của tôi nhanh chóng cứng đờ, kịp thời nhịn được sự khó chịu ra mặt, dùng tất cả sự phô trương của mình năm cổ áo của anh ta lên "Sự tự tin của ông chủ Trương, là do những có giải khác cho hay sao?"

Anh ta thích thú nhưởng mày, trong đôi mắt đen sâu thẳm đó phảng phất như là có sự cưng chiều Đàn bà có trực giác, đàn ông cũng có Chẳng qua là thỉnh thoảng mới xuất hiện, nhưng trăm phát trăm trúng."

Tôi trợn mắt vô cùng hư hỏng nói: "Lần này ông chủ Trương cần phải lau mắt rồi đó. Tôi tình cờ là một người phụ nữ biết cách tự tìm lối thoát cho minh, khi đó tôi còn chạy nhanh hơn bat ki ai het."

Trương Thành Nam nhàn nhạt ừ một tiếng, rủ xuống mi mat nhìn xuống bộ móng tay được nhuộm đó của tôi "Nếu thật sự có ngày đó em có muốn ở lại tôi cũng không cho tôi thà cho rằng em là người không có tình nghĩa.

Bảng dựng tôi ả khẩu, Trần Trang đang inn lặng nãy giờ lại cất giọng nói không mặn không nhạt: "Cô Trình nói nhẹ nhàng như vậy, Hồng Kông khó khăn, chẳng lẽ Macao dễ dàng sao? “

Tôi bình tĩnh rút tay ra khỏi tay Trương Thành Nam, ánh mắt chuyển đến Tiến Bình: Anh không có nói cho cô Trần biết, ý tưởng lần này của tôi hay sao.

Tiến Bình nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn tôi, giữ im lặng.

Tôi chậm rãi đi tới bên cạnh cô ta. "Cô Trần hãy yên tâm, Trình Bảo Ái tôi một khi đã ra tay, không có quan chức cấp cao nào mà không tháng được.” Tôi dừng lại một chút, gương mặt sát lại gần nàng, hạ giọng nói Và lại tôi cũng không còn hy sinh thân thể t

Tôi không them nhìn biểu cảm của cô ta ra sao, cười nhạt mấy tiếng rồi nghênh ngang đi, Trần Trang nhấc lên gợn sóng trong lòng tôi, tôi cũng thuận thể tận dụng nó để hoàn trả cho cô ta.

Tôi vô cùng rảnh rồi và nhàm chán đi hết một vòng nhà bếp, phụ trách chữa vết thương đạn bản của tôi chính là bác sĩ Chu đang đứng ở trước lò bếp chế biến thuốc dân, tôi quan sát trái phải, không thấy bóng dáng bảo mẫu đầu cả, tôi lập tức đóng cửa, không một tiếng động đứng ở sau lưng anh ta, anh ta còn tưởng đây là cấp dưới của mình, dặn dò lúc nào thì cần bài thuốc, các bước bôi thuốc ra sao, đợi mãi không được tiếng trả lời, mới cảm thấy kì lạ mà quay đầu lại Anh ta thấy rõ là tôi, lập tức gác chiếc xăng sắt qua một bên, và vô tay phủi bụi Cò Trình, có còn thấy đầu không

Tôi cười nói đã tốt hơn nhiều rồi, cũng nhớ anh ta có chuyên môn tốt.

Tất nhiên là vậy, ông chủ Trương đã dùng số tiền lớn mời tôi đến đây, luôn dặn đó không được để lại sẹo vẻ đẹp của người phụ nữ minh yêu, anh ta cũng rất thương cô."

Tôi vớ lấy chiếc túi giấy đưa lên mũi ngửi thử, mùi rất khó chịu: "Tôi có vấn đề này vẫn không hiểu rõ, bác sĩ Chu có thể giúp tôi giải đáp không?"

Tôi kéo sợi dây buộc ra, đem toàn bộ thuốc đổ vào trong nỗi: "Hoa hồng có hiệu quả rất lớn đối với việc khép miệng vết thương, nhưng lại có hại đến đáy huyệt. Anh là bác sĩ Đông y mà không biết sao?" Sắc mặt anh ta vẫn thản nhiên như thường "Trong cơ thể có Trình vốn đi có vô cùng nhiều tàn dư của hoa hồng rồi, thuốc này thoa ngoài da mấy lần không có gì đáng lo cả, bởi vì uống quá nhiều hoa hồng mới làm tổn thương đến từ cung của cô

Tư thế của tôi chớp mặt cũng trở nên đế oải, híp mắt lại: "Bao lâu rồi?

Anh ta bóp ngón tay tính toán: "Ba đến năm tháng "

Tôi sinh non cũng đã gần nửa năm, đáy huyệt có vấn đề, là sau chuyện sinh non.

Anh ta hơi có vẻ kinh ngạc "Không phải có

Trình vì để chữa trị bệnh khác nên mới uống hay sao? Cô không biết ư?"

Trong lồng ngực của tôi nặng trĩu như có một tảng đá lớn đè nặng, bất lực thở dốc hít lấy không khí mới làm dịu được một chút "Dạo gần đây tôi mới nghi ngờ đến chuyện này, kéo dài quả lâu rồi, xét nghiệm máu cũng không kiểm tra ra được, lúc anh bắt mạch, tôi đã muốn kiếm cơ hội để hỏi anh"

Bác sĩ Chu thở dài một cách sâu kin: " Tôi biết rồi, đời người từ xưa đến nay có được thì sẽ có mất, tôi sẽ giữ kín chuyện này giúp cô

Tôi liên nói câu cảm ơn với anh ta, cũng không ở lại phòng bếp quả lâu nữa, thừa dịp thủ hạ đang trú đóng ở phòng khách không chú ý đến bên này, lập tức né tránh khỏi đây.

Do mối quan hệ Cổ gia này, vật liệu xây dựng của ông chủ Lữ đã được giao rất nhanh chóng. Sau khi Trương Thành Nam cũng thanh toán đầy đủ, tôi đã nhận được thông tin chi tiết. Thời gian giao hàng dự kiến vào tối thứ tự

Mặc dù còn có sáu ngày để chuẩn bị, nhưng thời gian không chờ đợi một ai, vì để tránh cho đêm dài làm mộng, tôi là người đầu tiên rời thành phố. Tôi đã liên hệ trước với địa điểm và nói lời chào, và dưới vỏ bọc của một chánh văn phòng khi gặp khách, tôi yêu cầu quán trà giữ một sự sắp xếp nhẹ nhàng, thàn trọng trong lời nói của mình và các hành động. Bởi vậy vừa đến cửa hông, quản lý dân hai người phục vụ yên lặng chở ở ngưỡng cửa, hành lang cũng không có một người xem ra hiện trường đã bị thu dọn sạch sẽ.

Giám đốc thấy tôi bước xuống xe, đưa tay ra đỡ tôi một chút, ánh mặt gian xảo liếc trộm vào trong xe: "Xin chào cô Trình, tham mưu trưởng..."

Trong lòng tôi cực kỳ chán ghét kiểu người nịnh hót, nâng cao đạp thấp này, rõ ràng không quen biết gì, còn diễn một bộ dạng nịnh hót, lộ rõ sự không trung thực, lòng dạ bất chính. Nếu như bày ra về mặt tốt, anh ta dám đi ngoài nói mình đã kết thành thông gian với Quan Lạp Thành, tôi không thể hiện biểu cảm gì mà đẩy tay anh ta ra, phải phải một cái qua ống tay áo mà anh ta vừa mới đụng vào lúc nãy Tam thời tham mưu trưởng còn đi xem xét bên bộ đội, không tới được."

Tôi liếc anh ta bằng nửa con mắt "Thế nào, chẳng lẽ tham mưu trưởng không đến chỗ tôi đặt trước cũng không được tính hay sao?"

Anh ta luôn trưng nụ cười trêи mặt, liên tục nói với thể lực của cô Trình, có thể đến quán trà của chúng tôi vậy cũng là vinh hạnh rồi

Anh ta khom người đi đầu, cung kính dẫn đường, tôi đi theo anh ta vòng qua sảnh tiếp khách ở phía trước, đi thắng tới đình ngăm cảnh ngay giữa hồi.

Tôi mượn danh nghĩa của Quan Lập Thành để làm việc, chính là kế sách thỏ khôn giữ bên hang động, chừa lại đường lui cho bản thân. Người đứng đầu tổ tông các công tố viên của thành phố là lão đại, trêи quốc lộ tung ra ba trăm kilogam chất cấm đá, truy cứu xuống các quan chức thì đều né tránh, anh ta nuốt không trôi hết đồng đó thì chạy, Trương Thành Nam muốn sắp đặt số chất cấm này giống anh ta

Cởi bỏ chiếc mũ đen, một khi anh ta cởi bỏ quần áo công chức nhà nước của mình, có nghĩa là rất nhiều người trong cuộc không nhận ra được một sự thật giữa ban ngày, ánh sáng là do vượt qua bóng tối, tổ tông có bắn chết anh ta cả trăm lần cũng không thành vấn đề

Tôi đã lan truyền lời đồn đãi, nói dối rằng Quan Lập Thành chính là chỗ dựa cho Trương Thành Nam trong vụ buôn lậu này, địa vị của anh ta bây giờ, không có ai có thể đánh gục anh ta nếu như không có giấy trắng mực đen, moi rác rồi đều có thể giải quyết, anh ta lại bình an về sử. Đây cũng không phải là một cuộc giao dịch thực sự, anh ta nhất định phải không bị tổn hao một chút gì. Đến lúc đó mũi nhọn cũng sẽ dời đi, một, hàng hóa của Macao có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm hai, tổ tổng cũng không thể sống ở trong quân khu, sau này Thẩm Quốc Minh cũng không thể làm âm T được, Trương Thành Nam cũng không có cách nào nằm đảng chuỗi cần ngược lại tổ tông, đây là một trò chơi tuyệt vời tôi phải tiến hành từng bước mới được

Nhân vật bất tử ở giới quan trường, mạnh mối cũng chỉ có thể lần theo dây leo, thoải mái chơi đùa, chính tôi cũng tự quăng mình vào, chỉ cần giữ được cho hàng hóa tránh xa biên giới Cát Lâm ra, sẽ không còn một chút sơ hở nào.

Quan trọng hơn tôi mò theo dấu vết là để tìm hiểu xem Quan Lập Thành có xứng đáng để tôi tin tưởng hay không không quan trong anh là là loại ma quỷ gì, quan trong là đối với tôi như thế nào.

Anh ta đảm nhận nhân vật nào

Cuối hành lang dài, là một hồ nước lăn tăn sóng biếc, hàng cây hoa mai bao xung quanh hồ nước ở chính giữa năm cây mai cực kì xum xuê, mọc um tùm tạo nên sự thú vị cho nhau tôi đã từng xem: "Hoa mai năm nay nở sớm, lác đác khắp phố phường "

Người hầu đỡ tôi ngôi lên chiếc thuyền nhỏ, lặc lặc lư lư tiến về phía cải đình: "Mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước. Tuy nhiên, nước hồ bên dưới do suối nước nóng chảy vào không những không bị đóng băng mà san hô và cả vàng còn có thể sinh sống được. Những loài cá này có khả năng chịu lạnh với một lớp vảy rất dày, vả lại chúng cũng không sợ người Tôi củi người đưa tay chìm vào mặt nước, mùa đông lạnh lở khác nghiệt như vậy, một làn nước ấm tràn qua tay rất dễ chịu, tôi cười khẽ nhìn tấm bảng trêи đình đáng gần hơn với mình. “Bách Hoa Lâu, sao lại giống với tên kỹ viên ở hẻm Bát Đại Hồ Đông của thủ đô vậy, thật là thô tục." Người hầu cũng nhìn theo tầm mặt của tôi lên tấm biển đó. " Ba năm trước, phó thị trưởng thành ủy đến quán trà tổ chức tiệc thiết đãi, chính tay ông đã viết

Tôi vé sợi tóc mai đang phiêu phiêu trước mặt: " Đổi tên đi, trong quán trà quan trọng nhất là sự trang nhã, cái tên này đã phá hủy hoàn toàn. Đổi lại thành Đình Phong Nhã đi, mấy ngày nữa tôi sẽ mang đến tấm biển mới, ký tên tên tôi lên thì như thế nào?"

Người hầu vô cùng vui vẻ: "Được cô Trình ban tên, tất nhiên là vinh hạnh rồi! Tôi bước lên đình, cục trưởng thì cục Hà Mộ Hồng vẫn còn chưa tới, tôi tìm một chỗ ngàm phong cảnh góc độ ánh mặt trời chiếu xuống cũng rất tốt. Kiên nhân ngồi uống trà và an điểm tâm, những con cá loanh quanh du l đăng dưới các bốn góc trụ đá cũng không phải là những con cá vàng ngoan ngoãn, chúng có ngoại hình hung dữ và to lớn. Tôi đã cố ném một ít thức ăn cho cả xuống hồ, chúng xúm lại với nhau trong chốc lát, vô cùng thuần thục nuốt chửng, khi thức ăn ngày càng ít, không đủ no cho mỗi con cả, chúng tấn công và giành giật lẫn nhau, chẳng mấy chốc máu đã lan ra khắp mặt nước, và có tầng tầng tầng lớp lớp gợn sống đỏ như máu, cảnh tượng cần xé lấy nhau này cho tôi cảm giác thỏa thích khi thao túng vạn vật, tôi vô cùng thoải mái tựa vào trêи cây cột ngọc chạm khắc, vui vẻ mim cười.

Làm một con cá đẹp và hùng vĩ nhất trong ao, làm sao có thể so sánh được với việc trở thành một bạc thấy quan sát từ trêи bờ. Cho dù cả tự do, hồ nước mênh ʍôиɠ, thả mình bơi lội, nhưng con người đầy ràng buộc, mưu mô xáo quyết, người lừa ta gạt, danh dự phút chắc vụt tắt, cảm dỗ muôn ngàn lòng tham thổi phồng.

Quả nhiên đi theo thủ lĩnh lưu manh quá lâu, cũng sẽ biến thành loại người giống như hàn, bản thân hướng về giết chóc, hiếu chiến máu lạnh.

Sau khi tôi cho bầy cá ăn hết một bát thức ăn, Hà Mộ Hồng mới vội vàng chạy đến quán trà, có lẽ e sợ người hầu sẽ nhận ra mình, một minh chèo thuyền đến, kỹ thuật cũng không quả thành thạo, không khéo nên suýt nữa thì xuống nước, tôi bước tới hai bước tươi cười mà chào hỏi anh ta đồng thời chủ động bắt tay "Cục trưởng Hà, đã lâu không gặp, đúng thật là ngài đã giàu có không ít nhỉ. Chắc hẳn hai năm qua trong thời kỳ quan trường không có quá nhiều sóng gió, ngài lại thăng quan phát tài rồi

Ông ta khiêm tốn khoát tay "Phúc phần này có nghĩ cũng không dám nghĩ, tôi giữ được một chỗ đứng trong quan trường, chăm lo cho một nhà già trẻ ấm no, như vậy mới xứng với lòng tin yêu của nhân dân và chính phủ, của mình, thế là đủ rồi."

Tôi ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, lấy một viên than hồng cho vào ấm trà, lửa bùng lên ngút trời, ấm trà đỏ rực: "Thật trùng hợp, gió động thổi qua, tiếng trống xung trận, tôi và ngài gặp nhau, tôi có chuyện muốn nói."

Tôi xem tưởng ngài, ngài đầu chỉ dừng lại ở câu nói thăng quan tiến chức của tôi

Ông ta cưới to ha ha nói: "Ai da có Trình, cô lại nói chuyện hài hước rồi " Hà Mẹ Hồng không đoán ra được mục đích của tôi, trước đó ông ta cũng chưa từng buông lỏng tâm tình, thậm chí không đợi tới chiều đãi, từ minh có thể rót trà, tôi mở chiếc bóp đảm, lấy ra một tấm thẻ, đẩy về phía trước mặt ông ta Cục trưởng Hà, người ngay thẳng không nói chuyện dầu điểm, tôi có chuyện muốn nhờ đến sự giúp đỡ của ngài

Ông ta nhìn trộm nhìn tấm thẻ kia, ở dưới ảnh mặt trời, nó chiết xạ ra ánh vàng rực rỡ, đầu ngón tay tôi vuốt ve chiếc ly uống trà đã sớm trống trơn, cười đầy thâm ý: " Tây Bắc giáp quốc lộ, nhưng lại là trách nhiệm của cảnh sát dưới tên ngài.”

Tốc độ uống trà của ông ta cũng dần thả chậm, nói không chút do dự

Tôi cong ngón giữa, đầu ngón tay chỉ vào một chuỗi con số trêи thẻ ngân hàng: " Tôi có một lở hàng, nhưng khảo sát chất lượng không đạt Vật liệu xây dựng và hàng tần bè tổng đầu là nguyên liệu thô chất lượng cao, đổi ra tiền mặt, có thể nuôi sống người dân trong một huyện, số tiền này là một khoản lỗ đau đớn, nhưng việc kiểm tra theo quy định, chỉ sợ sẽ gây khó dễ

Hà Mộ Hồng không nói lời nào, nhãn máy mà rơi vào trầm tư, tôi nở một nụ cười như có như không. “ Làm sao vậy, cục trưởng Hà đường đường là người đứng đầu một cục quyền cao chức trọng, còn không có khả năng kiểm soát mất chuyện cỏn con này hay sao? Hay là ngài không tin tưởng tôi?"

Thấy tôi dứt khoát, ông ta cũng không che che giấu giấu, chỉ có thể lắc đầu cười khổ Trinh tiểu thư, cô đã tính toán chuyện của Phó giám đốc Hoàng thuộc tỉnh Long Giang. Ban lãnh đạo công an Cát Lâm của chúng tôi cũng đã nghe được một chút về điều đó không giấu gì có, tôi thực sự lo ngại khi mà có giao cho tôi bạt đen xanh"

Tôi à một tiếng, nhiều kẻ làm quan tham sống sợ chết, một mực lo trước lo sau, trước khi tôi hẹn ông ta ra đây cũng đã đoán trước được kết quả, quá trình sẽ không thuận lợi, tôi cầm ly uống một hớp. "Núi hoa rực rỡ, tôi với cục trưởng Hà cũng coi là có duyên, tôi muốn kể một câu chuyện cũ, ngài hãy xem như là giải tri."

Hà Mộ Hồng phá lệ nhún nhường: Xin được rửa tại làng nghe "

Tôi nhìn xuống làn sóng lăn tăn trêи mặt hồ " Vào thời Vân Thanh có một trong thân tên Tả Tông Đường, tài cán, độ lượng, kiến thức cũng được xem như rồng trong biển người, từng có một tên tiểu tốt hỏi ông ta, khoảng cách qua trời và đất là bao nhiều. Ông ta đáp một một Tiểu tốt cầrm thấy vô lý bởi vì mọi người trêи đời đều vượt qua chiều cao một mét, bầu trời không phải sẽ có đầy lỗ hổng hay sao? Bấy giờ Tả Tông Đường mới nói, cho nên để cho bầu trời không bị thủng lỗ chỗ, người ta mới phải học các để cúi đầu."

Hà Mộ Hồng năm chặt lỵ trà không nói một lời, khỏe miệng tôi càng nông đàm ý cười. "Ở bầu trời Đông Bắc, những ai đang nam giữ nó trong tay, ngài còn biết rõ hơn tôi. Nếu cục trưởng Hà khá bối rối, tôi cũng không ngại chỉ rõ giùm ông. Ông chủ Trường và viện trưởng viện kiểm sát Thẩm, là ai mạnh hơn ai

Lần này Hà Mộ hồng lâm vào khó xử, mãi hồi lâu mới nặn ra một câu: “Một sảng một tối, không ai nhường ai."

“Nếu tham mưu trưởng cũng tham gia thì khuôn mặt ông ta càng trở nên càng khó hơn nhìn: "Ba thế lực hàng đầu chơi một trải chơi chết chóc không có lời giải"

Tôi cảm bình trà lên rót cho ông ta ly nước thứ hai: "Bây giờ ba người bọn họ muốn giải quyết vấn đề cục trưởng Hà có cách nào ngăn cản được không??

Ông ta lại không lên tiếng

"Ngài không dối gạt tôi, tôi thành tâm gặp mặt với ngài, lừa mình đối người cũng không phải là cách, chủ nhân của lô hàng này năm trong số những người đó."

Tôi nghiêng người về phía trước, khóa chặt Hà Mộ Hồng "Tham mưu trưởng Quân năm quyền, ông chủ Trương có căn cơ sâu xa, ngài có đủ khả năng để chống lại nó không? Từ khi tôi tìm đến ngài, ngài đã không còn sự lựa chọn Cục trưởng Hà ngày không thể làm vừa lòng ba bên một lúc được đầu, đừng nói rằng ngài sẽ trở thành bia ngarn một cách ngớ ngẩn, tôi không phải là không cho ngài cơ hội sống nha "

Ông ta vòng và đảo trong mắt, trù trừ hội lâu mới hiểu ra: "Ý của cô là, tham mưu tưởng đang lấy lòng cô?"

Mặt tôi không hề đổi sắc. Tất nhiên

Câu trả lời bình tĩnh này lại làm cho Hà Mộ Hồng sợ hãi, ông ta đúng thật là không ngờ đến, thanh niên thủ thân như ngọc Quan Lập Thành quanh năm ăn chay, vậy mà cũng dính vào nồi thức ăn mặn này, làm ông ta trố mắt hồi lâu, vội vàng nhấp một hớp trà nhuận giọng "Vậy đúng là không phải một thị cục nhỏ như bạn tôi có thể chống lại " Tôi ung dung múc một muỗng lá trà khô thả vào trong nồi nước đang sói: "Cục trưởng Hà thành phố nếu có kiểm tra cũng sẽ phát hiệu lệnh, quốc lộ một không năm tới quốc lộ một hai một mấy ngày nay đang nghiêm khác kiểm tra, đúng không?"

Ông ta đẩy cái gọng kiếng đang bị trùng xuống lên: "Hai ngày nữa là đến cuối tháng, các xe hang lớn ra vào, ngay cả bánh xe cũng không cho phép bỏ qua. Tôi còn thấy lạ, ở khu này chưa bao giờ có tiền lệ lệnh "tứ" như vậy. thì ra là do cái nguyên nhân này.

Tôi lại đẩy thẻ ngân hàng lại gần bên Hà Mộ Hồng một chút: "Vậy thì cục trưởng Hà, ngài muốn thuận theo tự nhiên, hay là nghịch thiên hành đạo hả?" Ông ta cười tươi như hoa "Tham mưu trưởng Quan nếu đã ủy thác cho cô Trình tìm đến tôi bật đèn xanh, là đã cho tôi mặt mũi rồi, tôi không có lý do để không nghe theo

Hà Mộ Hồng đưa tay, nhưng lại chân chở mấy giây ở giữa không trung, cuối cùng cũng năm chặt, nhét tấm thẻ vào túi. "Tôi sẽ cố hết sức.

Tôi hài lòng cười: "Người thông minh, ở bất kỳ lĩnh vực nào cũng có thể phô diễn tài năng, tương lai ở trêи võ đài chính trị cục trưởng Hà nhất định sẽ là ngôi sao rực sáng trong bầu trời đen, thu hút ảnh mặt của mọi người "

Cũng đã qua ba tuần trả, lúc này Hà Mộ Hồng nhận được điện thoại từ tổ trọng án của thị cục, ông ta hết sức vội vàng chà xát tay, biểu đạt áy náy với tôi, tôi cười nói thôi không giữ ông ta lại nữa, chuyện làm xong, tôi sẽ để cho tham mưu trưởng tự mình mời ông ta dùng trà.

Ông ta được quan tâm mà lại lo sợ " Không không, vẫn nên là tôi mời, làm phiền có Trình giúp tôi nói tốt nhiều hơn với bàn tỉnh ủy

Sau khi Hà Mộ Hồng rời khỏi chái đình giữa hồ, tôi mới có nhiều hàng thủ thưởng thức trả, tôi đảm bảo đảm ông ta không có can đảm bán đứng tôi, càng không dám đi chứng thực, giống như hối lộ, biểu tiên cho cấp trêи, hỏi cấp trêи xài sao, không phải là muốn chết hay sao.

Trong nửa tiếng nói chuyện, Hà Mô Hồng không có phản đối, chuyện này đã được quyết định, tôi thở một hơi dài đầy nhẹ nhõm, cũng lười kêu người hầu lại đón, nhảy lên mũi thuyền ngôi chèo trở về, thành phố mùa đông sau buổi trưa, tràn ngập sự ấm áp ung dung, vô số cảnh hoa mai rơi xuống lã chã, trội trêи mặt hồ, xuyên qua màn cửa, hoặc là như những sinh linh không còn sức sống, hoặc chảy xuôi lên giống như bức màn mưa trắng hồng chưa từng ngửi được mùi hoa, cũng chẳng bao giờ níu một hai cánh hoa, núi rừng bắt ngát trước mắt,

như một giấc mộng võ tần.

Ngay trong lần khỏi sâu, một vài bóng đen lặng lẽ đột nhập, một số vô tình, một số vội vã, dân đầu là người đàn ông mặc đồng phục công tổ viên màu đen nói điều gì đó với người đàn ông đang đi cùng bên cạnh, giống như một thuộc hạ, và càng giống như đồng nghiệp của anh ta Bọn họ bước đi rất chậm, từng bước đi về phía cải đình kia, nhìn những bóng người bị hoa rơi bao phủ, khi tôi nhìn rõ những đường nét trêи khuôn mặt họ, bàn tay đang cầm mái chèo lặng lẽ siết chặt.
Bình Luận (0)
Comment