Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 71

Bà hai của Thẩm Quốc Minh là một nhân vật hung ác, sau khi mang thai Tổ Tông nhỏ thì đã tiết lộ lời nói bóng gió với những người đứng đầu đoàn ca múa. Những người đó không hiểu chuyện gì đang xảy ra và nghĩ rằng đây là thời điểm tốt để nịnh hót nên đã mang theo túi lớn và túi nhỏ đến nhà Thẩm Quốc Minh thăm hỏi.

Chuyện này náo nhiệt lên rồi, đứa trẻ sẽ không thể sinh ra trong một thời gian, nếu bà hai dám gây chuyện thì nhất định đã dự liệu chính xác rằng Thẩm Quốc Minh sẽ không đả thương địch 1000 tự tổn hại 800. Tham vọng làm bà cả của bà ta cũng coi như là quang minh chính đại.

Tổ Tông quản hay không thì tôi cũng không rõ ràng, mấy ngày đó đều đặc biệt bận rộn, rạng sáng thì anh mới trở về sau đó lại rời đi trước bình minh. Tôi và anh đều không có cơ hội nói mấy câu, huống chi là nghe ngóng những tin tức này.

Tôi buồn chán ở trong phòng lật xem tạp chí, bảo mẫu lên lầu đưa sữa, bà ta đặt nó lên đầu giường rồi nói với tôi: “Cô Trình, thuộc hạ ở Lai Châu gọi điện cho cô mời cô qua đó một chuyến. Cô Trịnh vừa cắt lưỡi sống chết không rõ muốn nhìn thấy cô một lần.”

Điều này thật đáng ngạc nhiên, lưỡi của Trịnh Minh Ngọc đã bị cắt đứt, khi cô ta thấy tôi cũng không thể nói được, tôi nghi hoặc nhìn lên: “Bên kia đã bảo họ tên à?”

Cô bảo mẫu nói không hiểu nội quy nên không dám nói thêm.

Trịnh Minh Ngọc là bước quan trọng nhất trong kế hoạch của tôi đối với Lực Khắc Hoàng, tôi không thể giúp gì cho cô ta không nói đến Tổ Tông của chúng tôi, mà chỉ nói về chúng tôi, những người chị em cùng giới năm xưa, dù sao bên này cũng phải để cô ta ra đi không tiếc nuối,

Tôi khép tạp chí lại ném xuống giường: “Tôi biết rồi, bà không cần nói với viện trưởng Thẩm về chuyện này.

Theo lý mà nói thì tôi và Trịnh Minh Ngọc không nên tiếp xúc nữa, trong mắt của những người có tâm thì đó là một điểm đáng ngờ, Tổ Tông nhất định cũng tức giận, nhưng mà nếu không thì lương tâm bất an. Trịnh Minh Ngọc cũng không phải là tình địch của tôi, cô ta cũng là một vật hy sinh, là một người đáng thương.

Tôi vội vàng đến Lai Châu lúc chạng vạng, vào cửa đã bị một người đàn ông lạ mặt mặc đồ của thuộc hạ chào đón, anh ta hạ giọng bảo tôi đi cùng, cô Trịnh thì chuyển đi nơi khác.

Tôi cảnh giác nhìn anh ta, anh ta cũng không có né tránh, để cho tôi tùy ý, ta hỏi là ai chuyển đi. “Hai Sói, anh ta nói ở đây không thể thấy máu, chết cũng phải chết bên ngoài, đỡ phải bị người ta lắm mồm truyền đi, gây họa ở đây. Cô cũng đã rõ ràng Lai Châu không yên ổn, mấy người bên hắc đạo trông mà phát thèm, còn mấy người bên bạch đạo thì không buông tha, ông chủ phía sau cũng không thể lộ ra ánh sáng được.”

Những lời này đã hoàn toàn xóa tan nghi ngờ của tôi, tôi biết nhiều chỗ khả nghi, anh ta cũng là người của mình, tôi theo anh ra bãi đậu xe hỏi anh ta có ở xa không.

Anh ta nói rằng chạy xe khoảng mười phút, anh ta đạp chân ga một cái, tôi chớp mắt đã đến.

Tôi để túi ở ghế sau: “Anh cũng là người hài hước. “Anh Hai Sói rất nghiêm túc, chúng tôi đều sợ anh ta, anh ta ở đây thì tôi không dám nhưng mà nếu anh ta không ở đây thì miệng tôi lại phát huy.

Chiếc xe phóng về phía đông, tránh hai cây đèn giao thông, hành động này khiến tôi nghi ngờ, rất nhanh xe đã dừng lại trước cửa một nhà hàng, có rất nhiều nam nữ qua lại, đây cũng không phải là một bãi đất hoang, tôi yên tâm một chút. Người thuộc hạ đưa tôi đến trước một cánh cửa đang khép hờ rồi dừng lại, anh ta mỉm cười và cúi người: "Cô Trình đang ở bên trong đợi cô."

Tôi ngập ngừng duỗi một ngón tay ra đẩy mép cửa g, khe hở càng lúc càng lớn, mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng nhẹ nhàng tỏa ra. Bức bình phong màu trắng đứng ở giữa, ngăn cách trong và ngoài, ở bên kia lờ mờ hiện lên một bóng người đang ngồi bất động.

Tôi nheo mắt nhìn kỹ, đó không phải là hình dáng của một người phụ nữ mà là một người đàn ông cao lớn.

Tôi hằng giọng: “Trịnh Minh Ngọc có ở đó không?”

Người đó không trả lời mà từ từ nâng ly lên uống một hơi.

Khi tôi đến gần thì nhìn thấy tướng mạo của người đàn ông to lớn đang ẩn sau bức bình phong, sắc mặt của tôi đột nhiên thay đổi, tôi hoảng sợ quay người bỏ chạy. Khi tôi đến thì trêи hành lang trống trải, bây giờ thì đã có một vài tên bảo vệ lặng lẽ xuất hiện, họ đứng đó chặn đường tôi, mấy người đó như bức tường bao vây không kẽ hở khiến tôi khó lòng thoát ra được.

Linh cảm của tôi đúng là không sai, đây là một kế.

Tên thuộc hạ giả đã sử dụng danh nghĩa của Trịnh Minh Ngọc và Lai Châu để xua tan sự nghi ngờ của tôi và dụ tôi vào bẫy.

Tôi nhắm mắt lại sau đó hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc, quay lưng về phía căn phòng đó lạnh lùng hỏi: “Đoàn trưởng Văn lừa tôi đến đây, viện trưởng Thẩm có biết không?”

Đằng sau tấm bình phong đang im lặng như tờ đột nhiên vang lên một tràng cười, lạnh lẽo đến khủng bố, tê dại cả da đầu: “Cô nghĩ viện kiểm sát có thể can thiệp vào quyết định của tôi sao? Anh ta biết thì làm sao, không biết thì làm thế nào, người tôi muốn dạy dỗ, không ai có thể bảo vệ được.”

Thẩm Quốc Minh đang tính Văn Mạnh Hùng lên đường, Tổ Tông của tôi đã cứu tôi một lần, sau này đúng là rất khó để bảo vệ tôi lần nữa. Huống hồ Tổ Tông của tôi cũng không có ở đây, tôi thật sự chết ở đây mà Văn Mạnh Hùng không thừa nhận thì cũng không có cách nào buộc tội anh ta.

Tôi từ bỏ sự chống cự, bình tĩnh đi lại, tôi vẫn không đứng vững thì phía sau tấm bình phong ném ra một cái hộp gỗ, vèo một cái rơi xuống trước mặt tôi. Chiếc hộp gỗ va đập mạnh nên bật nắp ra, sau đó chảy ra một thứ đầy máu me. Khi tôi biết nó là cái gì thì không rét mà run.

Đó là ngón trỏ và ngón giữa của Trịnh Minh Ngọc.

Lý do tôi nhận ra đó là vì cô ta là một người lập dị được công nhận trong giới, không đeo nhẫn.

Cô ta ghét chuyện ngón tay bị trói buộc, bị kẹt lại và không thể duy trì vẻ đẹp của mình, vì vậy cô ta đã xăm một bông mẫu đơn đen có nhị vàng, độc nhất vô nhị, trừ cô ta ra thì không còn ai khác có.

Tôi không khỏi kinh hãi, với tình cảnh bi đất này thì mấy người đàn ông cao to cũng phải rùng mình.

Văn Mạnh Hùng cười lạnh, đẩy ghế sang một bên rồi bước ra khỏi bình phong, thân người hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt của tôi: “Có nhận ra không?”

Tôi và anh ta bốn mắt nhìn nhau, tôi nhanh chóng thu bớt sự hoảng hốt và sợ hãi: “Đoàn trưởng Văn có ý gì thế?”

Anh ta cười lạnh, chính đạo giữa lông mày nông cạn, mang theo khí độ của sĩ quan cũng không nhiều, nhìn lại giống như một tên lưu manh hơn: “Cô không có hứng thú với kết cục cô ta sao?"

Tôi không để lại dấu vết nắm chặt bàn tay mình lại: “Đoàn trưởng Văn, tôi biết anh hận tôi, căm ghét tôi tôi, không hài lòng với cách xử lý của viện trưởng Thẩm. Nhưng mà tôi cũng muốn nhắc nhở anh một câu bà Thẩm mất con thì cũng đã mất rồi, hà tất phải cố chấp không tha để sự cục diện bế tắc vừa mới được xoa dịu lần thứ hai lại rơi vào vòng luẩn quẩn. Phía sau vẫn còn những điều bí ẩn không thể phanh phui, hơn nữa tôi cũng không phải là người đã làm ra điều đó.

Văn Mạnh Hùng là con nhà võ, anh ta nghe không hiểu thâm ý của tôi nên cứ khăng khăng cho rằng tôi chính là hung thủ. Anh ta giơ chân lên và đá vào chân tôi, tôi nhanh chóng phản ứng lại, trong khoảnh khắc anh ta hành động thì lùi ra sau tránh được cú đánh chính diện nên chỉ chịu một nửa sức mạnh. Cơn đau chui vào lục phủ ngũ tạng, vừa nhìn đã thấy được quyết tâm của anh ta.

Tôi cố hết sức mới có thể làm mình không ngã xuống, tôi cắn răng hồi lâu, chịu đựng cơn đau âm ỉ ở đầu gối: “Đoàn trưởng Văn, đánh chó thì cũng phải nể mặt chủ. Anh cũng đã biết thái độ của Hạo Hiên, anh không nói lời nào mà muốn động vào người của anh ấy, chỉ sợ là sẽ gieo thêm thù.”

Văn Mạnh Hùng không chút che giấu sát khí đối với tôi: “Phụ nữ không biết xấu hổ bán thân còn rất nhiều. Cho dù tôi động thủ thì sao, Thẩm Hạo Hiên cũng không ngu ngốc, anh ta chỉ coi như là để mất một con chó."

Anh ta vươn tay túm tóc kéo tôi đến trước mặt, anh ta rất mạnh động tác cũng thô lỗ, tôi suýt nữa quỳ xuống nhưng mà vẫn kiên trì không ngã xuống, anh ta cười nói: “Có khí tiết, rất quật cường.

Cổ tay anh ta càng dùng sức hơn buộc tôi đôi chân tôi phải khụy xuống. Ngay khi tôi gần như bỏ cuộc và quỳ xuống giữa hai chân anh ta thì một trong những người bảo vệ bên ngoài cửa đã mở cửa và gấp gáp chạy vào: “Đoàn trưởng Văn, thủ trưởng Quan đến rồi."

Cơ thể cứng ngắc căng thẳng của tôi chợt xụi lơ, dường như cả thế giới bừng sáng. Tôi chưa bao giờ cảm kϊƈɦ và khát vọng đến thế. Người đàn ông nhiều mặt này đến rồi, điều này có nghĩa là tôi không phải chịu sự sỉ nhục. ít nhất là tôi có thể giữ lại cái mạng này.

Bàn tay đang tóm lấy tôi lập tức thả lỏng, Văn Mạnh Hùng nhíu mày: “Anh ta không phải đã đi Lĩnh Ngạn thị sát sao?” “Tôi không rõ lắm, nhưng mà tôi cũng không nhìn lầm, anh ta đã ra khỏi thang máy rồi. Nhìn quần áo đang mặc thì chắc là anh ta vừa quay lại."

Văn Mạnh Hùng hỏi có phải anh ấy đang tìm mình không?

Anh ta chưa kịp dứt lời thì tiếng cộc cộc đã nhanh chóng tiến lại gần, cho dù không phải chạy tới phòng này thì cũng phải đi ngang qua phòng này, Văn Mạnh Hùng hạ lệnh đóng cửa đuổi anh ta đi.

Người bảo vệ đồng ý, vội vàng chạy ra nhưng không may, chưa kịp bước ra thì đã bị một người bên ngoài xông vào đụng ngã, người đàn ông kia như làm bằng sắt khiến người vừa đập vào đau đớn nằm rêи la thảm thiết trêи đất.

Người bảo vệ còn lại đứng nghiêm chào.

Đứng dưới bóng đèn, Quan Lập Thành dung mạo xinh đẹp, xương cốt chắc chắn, nhưng mà mặt mày lại nhàn nhạt như mây gió, giống như trắng, như sao, như nước đại dương.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi mấy giây đồng hồ, không rõ mừng rỡ hay giận dữ, bình tĩnh cởi áo khoác, lộ ra áo sơ mi màu lam bên trong, tiện tay giao cho thuộc hạ, bảo người đó đi ra ngoài.

Cánh cửa từ từ đóng lại, anh ta không quan tâm đến khung cảnh không hài hòa, không nên tồn tại trong phòng này mỉm cười nhìn Văn Mạnh Hùng: "Mạo muội quấy rầy rồi, tôi tìm anh để bàn một số chuyện

Văn Mạnh Hùng bật cười: “Thủ trưởng Quan tai thính mắt tinh." Anh ta nổi lên một chút tức giận khó nhận ra: “Muốn biết tôi ở nơi nào đều là do thuộc hạ cung cấp tiếng gió đúng không.” “Đoàn trưởng Văn nói đùa, đây không phải là nơi anh thường xuyên đến sao. Tôi đến đây để thử vận may thôi, nhìn thấy người của anh ở đó thì liền biết là đúng rồi."

Ngu ngốc đến đâu cũng biết không thể vênh váo bừa bãi, Văn Mạnh Hùng cũng có chừng mừng, anh ta cổ bình tĩnh đè xuống ngọn lửa đang cháy trong lòng. Hai người ngồi xuống, người phục vụ lại bày ra một bình rượu nóng, hai người không mặn không nhạt mà cùng nhau tán gẫu. “Có sao?”

Văn Mạnh Hùng hỏi ngược lại tại sao không có? Nhớ rằng anh ta đã được thăng chức vào năm 25 tuổi và mọi người đang chờ đợi anh ta, nhưng còn anh ta thì sao? Dơ cây chổi lên rồi nói hôm đó là ngày trực nhật của anh ta. Không những anh ta không bị kỷ luật mà lãnh đạo còn coi trọng sự chính trực của anh ta, kể từ đó thì một bước lên mây.

Bọn họ cùng nhau cười, Văn Mạnh Hùng cười chỉ vào anh ấy: “Tâm cơ! Anh có xuất thân là dân thường, chỉ dựa vào sự chính trực thì tuyệt đối không thể sống được nữa, còn đường làm quan này vô cùng tàn khốc và giải dối!”

Anh ta lại giơ một nắm đấm chỉ vào bụng của thủ trưởng Quan: “Chỗ này của anh không có tâm địa gian xảo, họ tin!

Văn Mạnh Hùng chỉ mũi mình rồi gật đầu: “Tôi không tin.

Quan Lập Thành cười nhạt không nói, anh ta thừa lúc Văn Mạnh Hùng đang nói chuyện vui vẻ thì dùng mu bàn tay gõ vào góc bàn: “Trương Minh."

Cửa mở ngay lập tức, Quan Lập Thành hờ hững liếc nhìn tôi: “Đưa cô Trình về đi. Đây là chuyện cơ mật, người ngoài không tiện ở lại.”

Văn Mạnh Hùng vừa rót đầy hai ly rượu uống cạn thì nghe thấy lời đó, anh ta lập tức hô lên: “Chờ đã.”

Người của anh ta lập tức chạy đến chặn cửa, Trương Minh cũng lập tức dừng lại.

Tay đang cầm ly của Quan Lập Thành cũng dừng một chút, ánh mắt lóe lên, rất nhanh liền biến mất.

Trêи mặt Văn Mạnh Hùng lập tức hiện ra vẻ đã nhìn thấu thủ đoạn: “Anh có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi, tôi cũng không giữ lại người, sau này tôi sẽ tính số với cô ta.”

Quan Lập Thành liếc nhìn anh ta: “Ồ? Anh tính toán với phụ nữ à.”

Văn Mạnh Hùng lắc nửa ly rượu trắng bất mãn: “Phụ nữ cùng chia thành rất nhiều loại, những người phụ nữ trói gà không chặt thì tôi cũng không tính toán làm gì. Nhưng mà nếu người đó khoác lên mình túi da phụ nữ mà tâm địa rắn rết, làm hại em gái tôi thì tôi tất nhiên là sẽ tính toán rồi.” “Thật là trùng hợp.” Quan Lập Thành chậm rãi xắn tay áo gấp vài cái, lộ ra một cánh tay cường tráng: “Cô Trình này, là một kẻ chuyên gây rối. Mấy tháng trước có người dặn tôi, nếu gặp cô ta ở ngoài thì nhất định sẽ bắt được cô ta. Đoàn trưởng Văn tính sổ với cô ta thì tôi cũng không can thiệp, nhưng mà chuyện của người khác giao phó tôi cũng không thể nuốt lời.

Văn Mạnh Hùng nhìn anh ấy, có ý tứ sâu xa nói: “Gần đây anh rất thích lo chuyện bao đồng nhỉ?" “Thỉnh thoảng quan tâm đến mấy chuyện đó để vun đắp tình cảm.

Quan Lập Thành nghiêm túc nói hươu nói vượn làm cho Văn Mạnh Hùng nghẹn đến cau mày, bỏ qua cũng không được, làm ầm lên cũng không được. Anh ấy cứ không mạnh không nhạt trả lời lại, một chỗ hở cũng không có. “Đoàn trưởng Văn, có một số việc, nói đến cuối cùng thì tôi và anh cũng đều là người ngoài cuộc, hà tất phải nổi lên tranh chấp, anh cũng biết tính tình của tôi, cũng không dễ mở miệng nói chuyện.”

Giọng điệu của anh ấy bình tĩnh, nghe không ra uy hϊế͙p͙, nhưng mà khi lọt vào tai lại ép ra sợ hãi và lạnh lẽo không nói ra được, Văn Mạnh Hùng liếc mắt một cái, Quan Lập Thành lại vẫy tay: “Mang cô ta đi."

Như chặt đinh chém sắt, thẳng thắn quả đoán dường như là đang luyện binh trêи chiến trường, khí thế bá vương tuôn ra, Trương Minh nghiêm mặt nói dạ.

Lần này thì Văn Mạnh Hùng không có ngăn cản anh ấy.

Tôi đi theo Trương Minh, lướt qua bốn người xung quanh đang nhìn chăm chăm một đường rời khỏi nhà hàng.

Phải nói hôm nay tôi thật may mắn, nếu không rơi vào tay Văn Mạnh Hùng thì chắc tôi sẽ bị lột da.

Tất nhiên, may mắn cũng là ngẫu nhiên, Quan Lập Thành và Văn Mạnh Hùng hiển nhiên là nắm rõ được tung tích của nhau, mà Quan Lập Thành còn cao hơn một bậc. Văn Mạnh Hùng vừa nhấc chân trước thì chân sau anh ấy đã hành động.

Tôi bước lên xe jeep chống đạn, Trương Minh quay lại nói với tôi: “Cô Trình, tôi đang lái xe cho thủ trưởng nên không tiện đưa cô ra ngoài, cô vui lòng liên hệ với tài xế và đón cô ở đây càng sớm càng tốt."

Tôi hiểu ý của anh ta, chở theo tôi đi rêu rao khắp thành phố thực sự sẽ làm cho người ta nói bóng nói gió, tôi cười nói rằng tôi hiểu.

Tôi gọi cho tài xế của mình rồi nói cho anh ta biết địa chỉ, Trương Minh ngượng ngùng giải thích: “Thủ trưởng rất có tiếng tăm trong vòng. Gần đây, có tin đồn rằng anh ấy đang quen biết với một số phụ nữ vớ vẩn, tin đồn như vậy sẽ hủy hoại danh tiếng bao lâu nay anh ấy góp nhặt, cho nên tôi không thể không cẩn thận.

Phụ nữ vớ vẩn.

Những lời này rõ ràng là đang ám chỉ tôi, còn chưa nói tới việc Quan Lập Thành không tham gia vào mấy chuyện trăng gió kia, cho dù là có đi chăng nữa thì trong ba tỉnh miền Đông Bắc có mấy người có thể gây sóng gió lớn như vậy chứ, tất nhiên là mấy người đầu bảng dơ bẩn có hiệu quả tốt nhất rồi.

Tôi lờ mờ hiểu tại sao Tổ Tông lại cứu mạng tôi và đích thân bác bỏ yêu cầu của Văn Mạnh Hùng.

Lúc đầu tôi còn tưởng anh tham lam háo sắc, muốn thử cái mới, muốn thử xem đầu bảng của ba tỉnh miền Đông Bắc là đến cùng là có tư vị gì, bây giờ xem lại thì giữ tôi lại đúng là có tác dụng lớn hơn.

Tôi liếc ngang qua một ô cửa sổ nào đó trêи tầng ba của câu lạc bộ, Thẩm Quốc Minh dùng mọi cách để tiêu diệt Quan Lập Thành, mà Văn Mạnh Hùng cũng đạp một chân, thay ông ta xông pha chiến đấu. Nhưng mà anh ta không nhận ra, vọng tưởng dựa vào thế lực và quan hệ của Thẩm Quốc Minh để diệt trừ đồng nghiệp và những người bất đồng ý kiến.

Bọn họ tính toán đến trời đất mờ mịt, Tổ Tông mới là người được hưởng lợi, chút chuyện này đối với tôi mà nói thì đã đủ rồi, Quan Lập Thành không tệ, nhưng mà sống chết của anh ấy, tôi không có tâm tư để quan tâm.

Tiếp giáp với sông Thanh Hương nên bạn đêm gió thổi ào ào, tôi nhìn chằm chằm vào ánh đèn phản chiếu trêи bờ sông đến thất thần, có âm thanh trầm thấp vang lên từ cánh cửa bên phải và một làn gió theo kẽ hở tràn vào. Quan Lập Thành cúi người ngồi xuống ngồi vào, cúc áo sơ mi cài lại chỉnh tề, hơi nóng từ người anh ấy từng chút từng chút tỏa ra. Anh ấy quanh năm đổ mồ hôi luyện tập, nước da ngăm đen, cơ ngực nổi lên. Anh ta chính là người đàn ông mặc quần áo vào thì hào hoa phong nhã, cởi quần áo ra thì bá đạo thú tính mười phần

Trương Minh đưa cho anh ấy chai nước quân dụng, anh lấy lắc đầu xoa sống mũi mệt mỏi: "Sao không đưa cô ta đi.” “Tin đồn trong...

Anh ta muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, Quan Lập Thành nhướng mắt mắng anh ta lắm chuyện.

Anh ấy ra tay cứu tôi thì nhất định phải đã đắc tội với Văn Mạnh Hùng, đó là một tên tiểu nhân, là tiểu nhân quyền cao chức trọng, mức độ nguy hiểm không cần nói cũng biết.

Khi nghĩ đến điều này thì tôi cũng đột nhiên cảm thấy áy náy, dịu dàng hỏi anh ấy có đau đầu không

Anh ấy không trả lời, cường độ xoa nắn càng lúc càng mạnh.

Tôi suy nghĩ một chút, kỹ thuật xoa bóp của mình cũng tốt, loại cậu chủ cứng rắn như Tổ Tông cũng rất hài lòng, chắc cũng đưa lên mặt bàn được, tôi do dự nói để tôi giúp anh ấy xoa xoa?

Đầu ngón tay anh ấy dừng lại: “Cô biết làm à.”

Tôi buột miệng nói rằng không thoải mái thì không lấy tiền.

Nói xong liền hối hận, lời này có hơi khác nghĩa, Quan Lập Thành mím môi, trầm thấp cười nói: “Tôi thoải mái thì cũng không có tiền.”
Bình Luận (0)
Comment