Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm (Anh Muốn Em)

Chương 96

Nó như một con rắn độc đang ngọ nguậy, không giết người, nhưng có thể gặm nhấm từng chút da thịt, âm thầm xâm nhập.

Lồng ngực nóng bỏng của anh ta dựa lên sống lưng tôi, kh người ôm tôi, tạo thành một tư thế hết sức thân mật, đôi môi thờ ơ xoa lên dải tại tôi, hai viên ngọc ấy như sáng bừng lên dưới những nụ hôn của anh ta.

Anh ta không hề che giấu sự mơn trớn ấy, giám đốc Mục và anh Vương ở phía đối diện nhìn được rất rõ, họ ngẩn người kinh ngạc.

Tôi chọc khuỷu tay vào anh ta mà kháng cự: "Ông chủ Trương rảnh rỗi quá nên khó chịu hay sao?"

Nghe thấy lời mắng ấy, anh ta lại càng thích thủ: “Cũng đúng đấy. Nhưng cô Trình thực sự quá hấp dẫn, tôi chơi đến mức nghiện rồi, không hề chán chút nào cả. "Tốt nhất là anh tránh xa ra một chút."

Tôi lên giọng cảnh cáo, nhưng anh ta vẫn không hề rút lui. Tôi cảm nhận được môi anh ta đã lướt xuống đến cổ, gặm căn cơ thịt trêи đó, cảm giác vừa ngứa ngáy, vừa tinh tế đến khó tả, bàn tay đang cầm bài của tôi vô thức run lên, chín đánh bảy, bà lão Mục mừng rỡ khôn xiết mà hô thắng rồi, tôi tháng rồi!

Tôi miễn cưỡng lấy tiền ra, khoản tiền mới thắng được giờ chỉ còn một nửa. "Sao lại vô tình như vậy. Không phải tôi đã dạy cô rồi sao?" Cánh môi vừa đi đã trở lại, quanh quẩn bên tai tôi, hơi thở nhè nhẹ nơi mái tóc, phảng phất qua từng sợi một lộn xộn lười biếng: “Thẩm Hạo Hiên dù có giàu có, nhưng có thể chịu được sự mù quáng của cô không?"

Một khi tôi và anh vượt qua ranh giới cấm kỵ của tổ tiên, chắc chắn sẽ bị camera quay lại, sắc mặt tôi trầm xuống, tức giận la lỗi: “Ông chủ Trương không cho nổi một xấp tiền giấy thì anh ấy cũng không thể sao? Trăm ngàn đã là cái gì, dù tôi cao hứng muốn đến ba tỷ, anh ấy cũng sẽ không ngăn cản, anh ấy yêu tôi."

Anh ta cười hỏi tôi, ai mà chịu đựng nổi.

Tay anh ta ẩn trong bóng tối, thản nhiên chộp lấy eo tôi, nắn lên da mỏng thịt mềm, lúc nhẹ, lúc mạnh. Tôi cắn chặt đầu lưỡi, sợ tiếng rêи rỉ không thích đáng của mình sẽ vang ra ngoài, chấn động cả không gian yên bình của căn phòng, khiển luồng sóng của quan hệ bất chính này lan khắp nơi. “Tuy tôi không giàu, nhưng vẫn đủ để nuôi được mấy chục cô Trình đã phá sản, không thành vấn đề đầu.

Tôi liếc anh ta vẻ khinh bỉ, tôi âm thầm đấu tranh với anh ta, gạt tay anh ta ra, nhưng anh ta lại mặt dày sở tiếp, cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng tôi cũng lười để ý đến: “Những đồng tiền bẩn ấy, tôi không cần, cũng chỉ như đốt giấy mà thôi, không thèm chớp mắt."

Anh ta hững hờ nói ử: "Cô cứ thử một chút, có muốn cũng chẳng tiêu được hết tiền đầu.

Tôi đã cố thoát ra ngoài, nhưng lại bị anh ta nằm chặt lấy cổ tay: “Rốt cuộc tôi phải nói đến bao nhiêu lần nữa thì cô mới đồng ý?"

Tôi cười giếu: “Tình nhân của ông chủ Trương không lên đến hàng trăm thì cũng phải mấy chục người, làm gì đến phiên tôi tiêu?"

Sau khi mạt chược được chia xong, anh ta ngay lập tức buông tôi ra, mười ngón tay của tôi loay hoay xếp thành một hàng, nhìn cứ thấy thiếu thiếu, nhưng thiếu gì cơ chứ? Tôi chợt thấy mơ hồ, bà Vương đánh ra ba quân, tôi khinh thường, đưa tay định bắt lại, Trương Thành Nam lại ném một quân trắng ra rồi cười: “Dù chuyện gì xảy ra, thì cô Trịnh cũng sẽ thắng.

Dù sao tôi cũng không phân biệt được cách thức, bà Mục khó mà vào được cánh dưới, do dự không dám đánh, bà nhặt cây gió đông vô dụng nhất lên. Trương Thành Nam hít mùi thơm từ quần áo tôi, tự mãn sung sướиɠ, bà Vương ra năm quân, rơi vào cái bẫy của tôi, tôi lại thắng lần thứ hai.

Chỉ còn lại hai quân, tôi thắng lại được toàn bộ số tiền đã thua, mấy bà la lối kêu không chơi nữa, có chơi cũng chẳng làm được gì, ông chủ Trương đã giúp cô Trình cướp cơm của người ta rồi.

Đến vòng cuối cùng, mọi người đã mất hết hứng thú, chỉ muốn lấy lại tiền rồi rút lui, bà Bàng đến đây vốn không phải để đánh bài, đã nằm lần bảy lượt bà muốn nói nhưng lại thôi. Thấy không đợi được thời cơ, bà liền hỏi tôi có rảnh không, thì giúp chồng bà một chuyện nhỏ.

Tôi đương nhiên không thể từ chối một cách phũ phàng được, quá tổn thương, tuyệt tình, tôi cũng phải nói về chuyện đó mà, đúng không?

Tôi để bà ấy nói.

Mặt bà ta sáng loáng lên, trộm bài của tôi, đoán rằng minh có một quân bài tôi cần, tình cờ lại không phải, tôi bỏ qua, dù có trúng tôi cũng không ăn, có ăn cũng chẳng bố, đó chỉ là một số tiền nhỏ, không đáng để tôi phải làm chuyện lớn thay bà ta, như vậy mất nhiều hơn là được.

Tôi nói với bà ta đây ẩn ý: "Bà Bàng, tôi không ngại nói thắng, tôi cũng sẽ không vòng vo chuyện có đồng ý hay không nữa, tôi sẽ cho bà một đáp án. Hôm nay đã hoãn lại quá lâu rồi, sau khi đánh ván này xong, tôi cũng không thể giúp bà được, xin thứ lỗi.

Bà Vương và bà Mục giương mắt lên nhìn bà ta, nhưng không ai bênh vực, bà ta cố tình gây khó dễ, vuốt ve quân bài mạt chược rồi nói: “Cô Trình, cũng không phải chồng tôi gặp rắc rối trong việc kinh doanh, mà là một chủ em bên họ chồng tôi. Cậu ta gây rắc rối ở bên ngoài, làm ảnh hưởng đến mạng người, giờ đang bị nhốt ở cục thành phố. Chuyện này không lớn cũng không nhỏ, mà phải xem người ra mặt là ai. Lệnh truy nã của viện kiểm sát vẫn chưa được ban hành nên không thể lập án, nếu cô chịu nhận lời tôi, thì có thể chào hỏi mấy tiếng với Viện trưởng Thẩm, xin cho cậu ấy yên không? Sau đó chuyển án xuống huyện, chồng tôi có thể tự lo liệu việc này, không cần quấy rầy đến cô nữa."

Cục trêи thành phố đã nhốt người, như vậy mà dám nói không phải chuyện lớn, lệnh truy nã của viện kiểm sát cũng không tùy tiện ban hành ra như thế, nếu kẻ đó không có lại lịch lớn thì cần gì phải nhờ đến phụ huynh giải quyết, tôi cười mà như không: “Bà Bàng, vậy cái mạng người kia có liên quan đến cán bộ nhà nước không?"

Bà ta tỏ vẻ khó xử: "Ừ... đó là phó cục trưởng cụ chống tham nhũng.

Bàn tay đang đánh bài của bà Vương bỗng dừng lại giữa không trùng, bà ta kinh ngạc nhíu mày, tôi vẫn cực kỳ bình tĩnh: "Bà nói đùa rồi, cục chống tham nhũng là nơi rất quan trọng, thậm chí Bộ ba quyền lực còn không dám làm mếch lòng họ, vậy sao tôi có thể ra mặt thay bà được?" "Cô Trinh!” Bà ta dứt khoát đẩy một hàng quân bài uống, ném luôn thể diện mà đứng lên trước mặt tôi. Mấy người đang đứng uống trà bên cửa sổ thấy vậy thì cũng đứng dậy, ra hiệu cho vợ mình đi theo, họ gật đầu chào Trương Thành Nam, chỉ trong chốc lát, trong sảnh chỉ còn lại ba người chúng tôi. "Xin cô hãy nói giúp chúng tôi, còn giá cả thì chúng ta có thể dễ dàng thương lượng. Chú em bên nhà mẹ tôi thậm chí còn chưa lập gia đình, người ta vẫn nói chuyện xấu trong nhà thì không nên để lộ ra ngoài, nhưng hôm nay tôi cũng phải dẹp thứ thể diện đó sang một bên. Tôi và chồng có một đứa con gái nuôi bên ngoại, cả nhà đều phải trông chờ vào cậu ta, chúng tôi chỉ sợ rằng cậu ta không thể về được nữa. Dù có tảng gia bại sản thì chúng tôi cũng cam lòng.

Bà ta túm lấy tay tôi, vẽ lên đó mấy con số: “Vậy đây là quà biểu cho Thư kí Thẩm, ngoài ra còn có một món quà nhỏ cho cô và viện trưởng Thẩm nữa."

Dù tôi cũng là người từng trải, nhưng cũng phải ngây người trước cái món quà này.

Trêи đất Tây Bắc này, ngoài những kẻ giàu có nhất, hóa ra tiền tài cũng đổ đầy vào túi một số ít người, còn dân chúng bình thường thì sống được đã là quá tốt, kiếm chút thức ăn mặn cũng hết sức khó khăn.

Thật đáng tiếc, bà ta đã tìm sai người tôi, tôi không phải kẻ có quyền thế, dù tôi có được cưng chiều thật, nhưng điều đó không phải là vĩnh viễn, nói thẳng ra thì tôi vẫn phải cẩn thận, trước mắt không thể tham lam được.

Bà Bàng thấy tôi không nói gì, bà ta bắt đầu chột dạ, lấy trang sức của mình ra để khoe trước với tôi, tôi ngăn bà lại: “Tôi không thiếu những thứ đó. Đúng là tôi rất muốn giúp bà nhưng tôi chưa có đủ năng lực để làm điều đó.” "Cô Trình, ba tỉnh miền Đông Bắc này có ai là không biết đến nhà họ Thẩm? Cô chỉ cần bước nửa bước vào cửa là được, chỉ cần cô có lòng, không phải cô thì ai có thể làm được cơ chứ?"

Tôi đỡ bà ta đứng dậy: "Bà Bàng, tôi sẽ chỉ cho bà một cách đẻ giải quyết chuyện này, bà hãy mang món tiền này đến nhờ sự giúp đỡ của cô Thẩm, anh trai của cô ấy năm quyền lớn ở quân khu, tiếng tăm rất tốt, có thể áp chế được lệnh truy nã của viện kiểm sát." “Cô Thẩm?” Bà ta nhíu mày thật chặt: “Cô...

Tôi an ủi bà ta, tôi không hề tức giận mà chỉ nói lên sự thật, đúng là cô ta có quyền thế hơn tôi nhiều.

Tâm lí bà Bàng vẫn bất thường, bà ta đã không thể phân biệt được thế nào là thật giả, là lợi dụng hay là giúp đỡ, bà ta liền hỏi tôi phải thương lượng thế nào.

Tôi ngoắc ngón tay với bà ta, rồi nói nhỏ vào tai bà ta. Nghe xong, bà ta ngay lập tức nhãn nhỏ: “Cô Trình, tôi thực sự không có ý gì với cô...

Tôi thành thật chặn ngang môi bà ta: "Cứ đi từng bước một, trước hết là tìm được người quan trọng, tôi đã đưa ra ý tưởng rồi, bà hãy nhớ lấy chút ân tình này của tôi, coi như tôi cũng tự lấy làm thẹn, từ giờ về sau, nếu bà cần gì, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ, như vậy bà cũng không bị thua thiệt gì, chẳng phải vậy sao?"

Bà Bàng suy nghĩ một lúc lâu rồi cuối cùng hạ quyết tâm: “Vậy tôi sẽ làm như vậy, cô Trình, cô hãy thông cảm.

Tôi nói không sao cả.

Bà ta cúi đầu vài cái rồi cầm túi xách đi khỏi cửa.

Trương Thành Nam dùng tay vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trêи ngón tay cái, không biết hoa văn trêи đó có phải được chế tác một cách tỉ mì từ tiệm trang sức không, trông rất lộng lẫy, đẹp dễ, chất liệu cũng là loại tốt nhất, khó mà không bắt mắt kẻ khác. "Chiến thuật của cô Trình thật không thua cánh đàn ông. Bà ta xin xỏ cô, cô lại tính toán khiến cho bà ta trở thành đá lót đường cho mình."

Tôi ủ ở vài tiếng, thoáng thấy nụ cười trăng hoa mời gọi của một cô gái điểm, vừa lắng lợ, lại vừa hèn mọn, nhưng dù có hèn thì vẫn cố tỏ ra cao quý: "Với năng lực của ông chủ Trương, chuyện này vẫn chưa đủ mua vui cho anh đâu. "Đâu chỉ là chuyện này. Anh ta sử lại nếp nhăn trêи tay áo: "Cô Trình ghét kẻ thô lỗ, chẳng phải cô chỉ muốn tiêu diệt cô ta thôi sao?"

Nụ cười tôi như đông cứng lại, tôi bỗng thấy chột dạ, nín thở mà không biết phải nói gì, ánh mắt sáng ngời cũng trở nên u ám. Không hiểu vì lí do gì, tôi không hề thấy vui mừng, mà ngược lại, thấy hết sức ngột ngạt.

Tôi cũng chỉ bày kế như một người phụ nữ, không phải khoe khoang, nhưng những kẻ bại trận dưới tay tôi cũng không phải người hiền lành gì cho cam, mà những người đó đều là loại yêu tinh độc ác. Dùng thủ đoạn này đấu với Trương Thành Nam, thật không ngờ lại thất bại đến thế, chẳng có bất cứ tác dụng nào cả.

Anh ta gác chân lên ghế rồi kéo tôi qua, nửa thân trêи của tôi bị kẹp giữa hai chân anh ta. Giữa căn phòng cao cấp, anh ta cưỡng hôn tôi, khi đám người kéo nhau quay trở lại, tôi không kìm được mà run rẩy. “Nếu cô không thích cô ta thì cứ nói thẳng với tôi, chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ đuổi người đi, nhưng Tiểu Ngũ à."

Đôi môi mỏng của anh ta như đang nũng nịu sát bên tại tôi: “Tôi không thể đuổi người đi lãng phí như vậy được." Giọng nói anh ta như một con sâu ngọ nguậy bên tai tôi, rơi xuống mà mọc rễ trêи đất: "Cô phải đền đáp tôi chứ."

Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng nhìn anh ta, tôi vuốt ve bàn mạt chược trống rỗng, nhưng có lẽ ánh mắt do dự đã bán đứng tôi, để lộ ra rằng tôi đang hoảng hốt lúng túng, anh ta cười rồi nâng cắm tôi lên, tôi tỏ ra tức giận: “Tôi không hiểu ông chủ Trương đang nói gì cả."

Gọi anh ta là đồ khốn là còn đang khen ngợi đó, anh ta còn không bằng hòn dái.

Tôi thấy hết sức chán nản, hình như tôi có dùng mảnh khỏe cao siêu cỡ nào thì anh ta cũng có thể đoán trước được.

Cảm giác xấu hổ như bị lột sạch quần áo, rồi bị anh ta hãm hϊế͙p͙ trước đám đông vậy. “Cô muốn kết cục của cô ta ra sao? Tôi sẽ cho cô điều đó."

Tôi lạnh lùng nhìn chăm chăm anh ta: “Cuộc điện thoại của ông chủ Trương ở bến tàu chẳng phải là để bảo vệ cô ấy sao? Anh chặn đứng tôi, không thể hành động nổi, chắc chắc cô Lỗ sẽ rất cảm động trước tình cảm của anh.” "Hả?” Anh ta giơ một ngón tay ra, rồi lại thêm một ngón nữa, đặt gần sát vào mặt tôi: "Cơ hội đã đặt trước mắt, nếu bỏ qua thì sẽ không có lần thứ hai đâu.”

Anh ta đã ép tôi đến nước này, tôi dứt khoát không để ý đến nữa mà nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Tôi muốn Lỗ Mạn phải chết."

Trương Thành Nam cười mà như không cười: “Tiểu Ngũ của tôi ơi, sao cô lại độc ác như vậy?” “Thì sao." Tôi đổi vị trí từ khách thành chủ, bắp đùi mảnh khảnh nhẫn bóng kẹp lên eo anh ta, không ngừng cọ sát, nếu có người vô ý lướt qua cánh cửa đang mở kia, chắc chắn sẽ phải ngẩn ngơ mất hồn vì cảnh tượng đầy sắc ɖu͙ƈ này.

Ngón trỏ của tôi níu lấy cổ áo anh ta, kéo xuống đến nửa ngực thì lại ngước mắt lên nhìn, khỏe mắt nhuốm đầy vẻ lằng lơ pha thêm chút lạnh lùng, đầu ngón tay linh hoạt như lông vũ, vuốt ve yết hầu anh ta: “Không bỏ được sao?"

Anh ta chỉ cười mà không nói.

Tôi không nhìn thấu được thâm ý ẩn chứa trong nụ cười của anh ta, chán nản đến mức chỉ muốn cưỡi hẳn lên cơ thể anh ta, chất vấn xem tại sao anh ta đã đồng ý làm theo lời tôi, nhưng giờ lại lật mặt, vừa nghe tôi muốn giết chết cô ta thì lại mềm lòng.

Ngay khi tôi dùng hết sức mà kéo cổ anh ta thì bụng bỗng đau quặn lên. Cơn đau không rõ ràng lắm, nhưng cảm giác buồn nôn thì rất rõ rệt, nó dâng lên từ bụng, qua lá lách rồi lên thắng cổ họng.

Tầm nhìn của tôi bằng choảng vảng, chỉ biết yếu ớt năm trêи bả vai anh ta, tôi nghiến răng nghiến lợi chửi một câu khốn khϊế͙p͙, sự dịu dàng kia như có ý tán tỉnh vậy.

Trương Thành Nam phát hiện có điều bất thường, anh ta hỏi tôi bị làm sao vậy.

Tôi che miệng, pe một cái, nôn đây lên áo sơ mi của anh ta, sắc mặt chợt tái mét đi.

Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, thấy sắc mặt tôi hết sức khó chịu, anh ta cũng không nói nhiều mà ôm ngang tôi lên, bước nhanh ra cửa. Trước cửa chính đã có một chiếc xe trắng đỗ sẵn, đó là một chiếc Mercedes-Benz vừa mới vừa lạ, Thu Bình đang dựa vào đầu xe mà hút thuốc, thấy Trương Thành Nam bể tôi ra, anh có vẻ sửng sốt: “Anh Nam?”

Trương Thành Nam yên lặng, đứng lại sau cửa ra vào sảnh, Thu Bình phản ứng rất nhanh nhạy, lưu loát mở cửa, đặt tôi lên đùi anh ta rồi đưa tay che miệng tôi lại: “Đến bệnh viện gần nhất.”

Trêи đường, Thu Bình liên tục vượt hẳn ba cái đèn đỏ. Cảnh sát giao thông đã bắt đầu lái xe máy đuổi theo từ lần vượt đầu tiên, đến lần thứ ba, xe cảnh sát nhận được thông báo chặn đứng chúng tôi lại, một vài chiếc xe máy vừa điên cuồng hú còi, vừa bao vây chúng tôi khắp ba phía, chặn đến mức không đi nổi nữa.

Mặt Thu Bình lộ vẻ thâm trầm, anh ta đạp phanh xe nhưng vẫn không tắt máy, tay trái đặt lên cửa sổ, mở miệng quát: "Mấy tên mặc đồng phục các người bị mù mắt rồi sao? Xe gì cũng dám cản lại? Có biết như vậy đang tự hại công việc của bản thân không hả?"

Cảnh sát giao thông nghe giọng nói này thì hơi sững lại, anh ta nhìn biển số xe theo bản năng, Thu Bình cười nhạt hỏi, đối xe một phát là không nhận ra nữa sao?

Sau đó, Trương Thành Nam chậm rãi hạ cửa kính xuống, để lộ ra nửa khuôn mặt với thần sắc hung hăng, cảnh sát giao thông chăm chú nhìn một lúc rồi cũng nhận ra anh ta, cung kính vẫy tay cho qua: "Hóa ra là xe của ông chủ Trương, tôi vừa mới được lên chức này nên không có mắt nhìn, xin ngài hãy thông cảm.

Thu Bình nhổ đờm, nó theo gió rơi xuống vạch trắng trêи đường, rồi bắn tung tóe lên mặt cảnh sát giao thông, nhưng người kia cũng không dám nói nhiều, mà chỉ chào rồi trơ mắt nhìn xe chạy đi.

Đến bệnh viện, tôi làm vài thủ tục kiểm tra, Trương Thành Nam kiên nhẫn đến bất thường, tôi đi đâu, anh ta cũng lặng lẽ đi theo, có lẽ tính tình anh ta cũng không nóng nảy đến vậy. Trong giây lát, tôi bỗng có ảo giác rằng chúng tôi là một cặp đôi đang cùng nhau đi bệnh viện, đúng là không khác lắm.

Nhưng thực tế, tốt nhất là chúng tôi không nên có quan hệ gì với nhau.

Trong lúc chờ kết quả ngoài phòng chẩn đoán, Trương Thành Nam đẩy cửa kính ra, đốt một điếu xì gà, màn sương dày đặc nhẹ bay ra hành lang bên ngoài, lác đác. Tiếng va chạm vang lên, nhưng tôi không nghe rõ, chẳng mấy chốc, Thu Bình đã bước ra từ phòng chẩn đoán, vẻ mặt anh ta rất phức tạp, anh ta bước tới chỗ Trương Thành Nam đang hút xì gà rồi gọi một câu anh Nam.

Anh ta vẫn làm như không nghe thấy, thong thả hút, Thu Bình vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Trương Thành Nam thu mắt lại, không nhìn tòa nhà cao ốc nữa, anh ta hỏi với chất giọng hơi khàn: "Thế nào?”

Thu Bình kề miệng vào tai anh ta, nói nhỏ nhất có thể. Răng cắn chặt môi, Trương Thành Nam quay người, ánh lửa trêи đầu ngón tay anh đã bị dập tắt trêи vách tường, anh ta bằng ngước mắt nhìn về phía tôi.
Bình Luận (0)
Comment