Đối với mức độ được yêu mến của Giang Nghiễn tại cục công an thành phố thì mỗi lần Cố An đến đưa cơm, mọi người dù không có gì để nói với cô cũng sẽ tiện mồm nhắc đến vài câu.
Đội phó đội điều tra hình sự chưa đến ba mươi tuổi, đã phá vô số vụ án lớn, chỉ số IQ và nhan sắc đều ở mức đỉnh nóc, kịch trần trong hệ thống công an thành phố Kinh.
Đối với hoa khôi cảnh sát và các cô gái trong khu vực, vị đội phó này là một người theo chủ nghĩa cấm dục chuẩn sách giáo khoa, làm cảnh sát hình sự nhưng lại có gương mặt thư sinh trắng trẻo.
Người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng đẹp trai, ánh mắt và giọng điệu đều lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại có sức hút đặc biệt.
Mỗi lần nghe mọi người nhắc đến, Cố An chỉ mỉm cười, cố gắng không để tâm.
Nhưng mỗi khi cô thật sự gặp cảnh tượng bạn trai mình bị các cô gái khác thèm muốn, trong lòng cô lại dâng lên từng đợt ghen tuông không thể ngăn lại.
Hận không thể treo ở miệng để cho cả thế giới biết cô thích anh.
Thế nhưng cô lại càng muốn giấu sâu trong đáy lòng, chỉ mình cô biết.
Vì vậy, khi nghe Giang Nghiễn hỏi có muốn đánh dấu không, trong đầu cô liền "ting" một cái, hiện lên một bóng đèn nhỏ.
Muốn, muốn!
Tất nhiên là muốn!
Cố An nhíu mày, tay đặt dưới cằm, suy nghĩ nghiêm túc.
Vòng tay đôi? Hay là dây buộc tóc của cô? Liệu có quá trẻ con không?
Quy định về trang phục và kỷ luật rất nghiêm ngặt, hình như không cho phép những thứ lòe loẹt như vậy.
Không ngờ bạn trai cô lại trực tiếp kéo áo xuống.
Tay anh rất đẹp, trắng mịn và dài, các khớp xương rõ ràng, tạo nên sự tương phản mạnh với cổ áo T-shirt màu đen.
Mỗi khung hình như phát chậm 0.5 lần trước mắt cô, cổ áo T-shirt bị kéo xuống, vẻ đẹp của anh chàng hiện ra không sót chút nào.
Từ cằm, cổ đến vai của Giang Nghiễn đều hoàn hảo như trong sách miêu tả, xương đòn thẳng tắp, có một hõm sâu, cuối cùng còn có một nốt ruồi nhỏ màu nhạt, trên làn da trắng nổi bật đến chói mắt.
Mặt Cố An đỏ bừng như ruột dưa hấu.
Anh cúi đầu, lông mi đen như lông quạ rủ xuống.
Đôi mắt đen sáng như có một hồ sâu, cảm xúc cuồn cuộn, không che giấu mà kéo cô vào.
"Bạn gái, hôn vào đây, dùng sức một chút."
Hàm ý gì.
Không cần nói cũng hiểu.
Cố An nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng chỉ trong một giây, tim đập thình thịch đến phát run.
Giang Nghiễn chăm chú nhìn lông mi đang run rẩy của cô, phải thừa nhận rằng khi đối diện với bạn gái của mình, anh hoàn toàn không phải là một quân tử đoan chính.
Dù không phải là một cậu trai mười bảy, mười tám tuổi nhưng anh lại không thể kìm được việc muốn trêu chọc cô, muốn nhìn cô đỏ mặt, xấu hổ rúc vào lòng anh, theo một cách có chút xấu xa như hiện tại.
Nhưng khi cô thực sự không dám ngẩng đầu, anh lại mềm lòng, chẳng biết làm sao.
Ánh mắt anh hạ xuống, thấy tay cô nắm chặt ống tay áo khoác lông bị lạnh đến đỏ ửng. Cô gái nhỏ vừa rồi vì ghen tuông nên giận dỗi đi rất nhanh, không cho anh nắm tay.
Vừa đáng yêu vừa tội nghiệp, như một meme tức giận.
Trong đầu Cố An vang lên tiếng ong ong của mười ngàn con ong nhỏ: Hôn anh ấy! Hôn anh ấy!
Đồng thời, mười ngàn con gà đang hét "a a a" vang dội.
Giây tiếp theo, Giang Nghiễn nắm lấy cổ tay cô, kéo tay cô xuống.
Khi về nhà, việc đầu tiên anh làm là giúp cô hơ ấm đôi tai bị lạnh đến đỏ ửng, hiện tại anh hoàn toàn bao bọc tay cô trong lòng bàn tay mình, đặt lên miệng hà hơi, nhẹ nhàng xoa nắn, nhiệt độ ấm áp từ ngón tay truyền đến tim cô.
"Đừng ghen nữa được không," giọng Giang Nghiễn rất nhẹ, mang chút âm mũi và ý dỗ dành: "Anh chỉ thích một mình Cố An thôi."
Cố An nghe xong hết ghen liền, khóe miệng không thể giấu nổi nụ cười.
Cô kiễng chân hôn lên cằm anh, những sợi râu mới mọc cọ vào hơi ngứa.
Cô cười cong mắt, nói cho anh biết từng chữ một: "Em cũng chỉ thích một mình Giang Nghiễn thôi!"
Bắt đầu từ mười sáu tuổi.
Cô phải làm sao đây...
Cố An hai mươi mốt tuổi vẫn rất thích anh.
---
Chỉ cần Giang Nghiễn ở nhà, Cố An chưa bao giờ phải xuống bếp.
Giang Nghiễn vốn định gọi đồ ăn về nhà, nhưng Cố An nhớ đến bữa ăn xa hoa của cậu ấm nhà họ Giang.
Giá cả khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, nguyên liệu xa lạ đến mức gọi không ra tên, vậy mà anh hận không thể mua toàn bộ cho cô nếm thử.
Cô ăn không hết, không muốn lãng phí, cậu ấm vốn được chiều chuộng lại phải ăn đồ thừa.
"Không, không, chúng ta tự làm đi, đừng lãng phí tiền."
Hiện tại, Giang Nghiễn đang nấu ăn, còn cô thì bị ấn ngồi trên ghế sofa, ăn hoa quả anh đã gọt vỏ, cắt thành từng miếng vuông đều nhau và cắm thêm cái nĩa nhỏ bằng bạc, cùng với bánh nhỏ mới nướng xong. Trên TV đang phát lại chương trình Xuân Vãn, Cố An thích sự náo nhiệt nên xem hoài không chán.
Tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại liên tục vang lên, cô cầm điện thoại lên, tiện thể lướt qua trang cá nhân.
Ngày mồng một Tết, trong thành phố có lễ hội đèn lồng và pháo hoa, bạn bè trên WeChat đã bắt đầu tường thuật trực tiếp.
Nhìn thấy gì đó, cô bỗng trợn tròn mắt: "Cố, Cố, Cố Trinh! Anh ấy đăng bài rồi!"
Cố An chưa từng thấy anh trai mình đăng gì lên bất kỳ trang mạng xã hội nào.
Anh trai cô ở trước mặt cô thì rất nhây, nhưng ở ngoài thì lại rất lạnh lùng.
Vậy mà bây giờ, trang cá nhân vốn trống trơn của anh lại có hình một cô gái, và chỉ có mỗi cô ấy.
Một bóng lưng không rõ nét, cô gái có mái tóc dài xoăn, áo khoác màu nhạt, xung quanh là những hình bóng mờ ảo.
Nhìn tấm ảnh đó qua màn hình, cũng có thể tưởng tượng được ánh mắt của người chụp.
Đại khái là, giữa hàng triệu người, chỉ nhìn thấy mỗi em.
Cố An bấm "thích" cho bé heo nhà mình đã biết ủi bắp cải (*) một cái thật to và bình luận:
(*) Bắp cải bị heo ủi: ý chỉ con gái trong nhà bị thằng nhóc ất ơ nào dụ mất.
[ Thật là một bắp cải xinh đẹp nhoa / Cười toe toét ]
Ngón tay trắng mịn tiếp tục lướt xuống: "Giang, Giang, Giang Ninh cũng đăng rồi!"
Là với Tạ Dương, người bạn nối khố mà cô ấy vừa yêu vừa ghét nhưng cũng thầm mến nhiều năm, đôi tay đan vào nhau.
Giang Nghiễn đi tới bên cô, cúi xuống nhìn một cái, gương mặt đẹp trai không chút biểu cảm.
Cố An lúc này mới nhớ ra, cô và Giang Nghiễn chưa có tấm ảnh chung nào.
Chỉ có những lần trước quay video, cả hai xuất hiện trong cùng một khung hình, cô mới lén lưu lại ảnh chụp màn hình từ video đó.
"Sau khi ăn xong chúng ta cũng đi xem lễ hội đèn lồng và pháo hoa nhé?"
"Ừ," Giang Nghiễn mang thức ăn đặt lên bàn, sắp xếp bát đũa trước mặt Cố An: "Rửa tay rồi ăn cơm trước."
---
"Đi tàu điện ngầm đi, lái xe sẽ kẹt xe."
Cố An đứng ở cửa, cúi đầu nhìn điện thoại làm kế hoạch, tâm trí đã bay đi xa, háo hức không chờ được.
"Đưa tay ra." Giang Nghiễn gọi cô.
Cố An ngoan ngoãn duỗi thẳng tay ra, anh liền cúi người giúp cô mặc áo khoác lông, rồi ngồi xuống kéo khóa lên cho cô, tất cả đều rất tự nhiên. Anh còn nhẹ nhàng nhéo má cô một cái.
Từ nhỏ tới giờ cô chưa từng được đối xử như thế này, Cố An cúi đầu, khóe miệng không ngừng cong lên, cảm thấy mình sắp trở thành một đứa trẻ không thể tự lo liệu được cuộc sống vì được ai đó yêu thương chăm sóc hết mực.
Giang Nghiễn mặc một chiếc áo khoác phi công màu xanh quân đội, rộng rãi, không có họa tiết, bên trong là áo len đen, khi ra ngoài còn đeo khẩu trang đen, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thẳm, trông thật ngầu và đẹp trai.
Ga tàu điện ngầm đông đúc, đêm giao thừa dòng người đổ về trung tâm thành phố.
Giờ cao điểm, tàu điện ngầm không có chỗ ngồi, hai người đứng ở vị trí gần cửa.
Giang Nghiễn đứng phía sau cô, vóc dáng cao lớn của anh tạo thành bức tường ngăn cách cô với xung quanh, mùi bạc hà nhẹ nhàng, trong môi trường lạ lẫm này mang lại cảm giác an toàn.
Trên cửa kính phản chiếu bóng dáng của anh, khẩu trang đen, tóc ngắn, lông mày và đôi mắt sắc như mực.
Cố An bất ngờ chạm ánh mắt với anh qua cửa kính, trái tim nhỏ vẫn không chịu nổi.
Không chỉ mình cô không chịu nổi, còn có cả đám cô gái xung quanh, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp lén.
Giang Nghiễn cúi xuống, bạn gái nhỏ trong lòng đang nhìn vào một chỗ nào đó, có vẻ đang suy nghĩ. Anh hơi cúi người, hỏi cô: "Em đang nhìn gì thế?"
Cố An quay lại, chỉ vào dòng chữ thông báo: "Anh xem, ở đây viết là phải đứng vững và bám chắc."
Trên tàu có người di chuyển, Giang Nghiễn không động tĩnh, ôm cô vào lòng, nhưng cô vẫn không tránh khỏi bị chen lấn. Anh nhíu mày, môi mím lại, hơi khó chịu, khẽ "ừ" một tiếng.
Cố An nhìn anh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, cậu cả không vui rồi.
Cô chọc chọc anh, Giang Nghiễn ngoan ngoãn cúi đầu, cô gái nhỏ trong lòng quay người lại, từ lưng đối diện anh chuyển sang đối mặt.
Cô chỉ cao đến bả vai anh, nhìn anh phải ngẩng mặt lên, từ góc nhìn của bạn trai, cô gái nhỏ có hàng mi cong vút, đôi mắt to tròn đen láy, khi nhìn người luôn mang theo chút ngây thơ đáng yêu.
"Nhưng em đứng không vững dễ bị ngã, tay nắm cũng không với tới, em quá lùn," khuôn mặt trắng như sứ của Cố An ửng hồng, cô chớp mắt, đôi mắt lớn lấp lánh vẻ tinh nghịch: "Cho nên đứng không vững cũng bám không được."
Giang Nghiễn hơi sững lại, hiểu ra.
Anh khẽ nhướng mày, trong đôi mắt sâu thẳm nụ cười tan chảy như tuyết.
Anh nhịn cười, kéo tay cô đặt lên eo mình, khi cúi đầu hơi thở phả vào tai cô, giọng nói rõ ràng bên tai: "Vậy thì ôm bạn trai đi."
---
Từ lúc đó, không còn cô gái nào nhìn về phía Giang Nghiễn nữa.
Cố An rúc đầu vào lòng anh, dựa vào anh, như một chú gấu koala kiêu ngạo dính người, ngầm tuyên bố: Anh đẹp trai này đã có chủ rồi! Chính là tại hạ đó!
Gấu koala nhỏ đầy thỏa mãn, vừa xuống tàu điện ngầm liền lấy lại sức sống, nắm tay anh đẹp trai chạy nhảy tung tăng đến quảng trường thành phố.
Lễ hội đèn lồng mừng năm mới rất náo nhiệt, không khí Tết tràn ngập, có rất nhiều người đang ôm hôn chụp ảnh kỷ niệm.
Vì vậy hôm nay cô cũng muốn chụp ảnh chung với Giang Nghiễn, chụp thật nhiều, mỗi ngày thay đổi một tấm hình nền.
Thỉnh thoảng lướt Weibo thấy những bức ảnh đôi tình nhân, Cố An qua màn hình đã cảm thấy ngọt ngào đến tan chảy, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.
Nhưng bạn trai cô có công việc đặc biệt, muốn gặp anh còn khó, huống hồ là chụp ảnh chung.
"Tám giờ, đối diện bờ sông sắp bắn pháo hoa!" Cố An lắc lắc cánh tay Giang Nghiễn, đôi mắt sáng long lanh: "Chúng ta chụp một tấm ảnh chung được không?"
Cô mặc áo khoác lông màu kem nhạt, mũ lông xù, trên đầu có đôi tai tròn tròn như của chú gấu nhỏ, trông như viên kẹo bông mềm nhũn.
Giang Nghiễn gật đầu, mặc kệ cô bạn gái sắp xếp, ngoan ngoãn đến không ngờ.
Nếu đội điều tra hình sự nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghi ngờ anh bị hồn nào nhập xác.
Xung quanh tiếng hò reo ngày càng lớn, Cố An ngoắc ngón tay, Giang Nghiễn cúi người xuống, cô ghé vào tai anh thì thầm: "Vậy chúng ta chờ khoảnh khắc pháo hoa bùng nổ nhé!"
Hơi thở ấm áp phả vào tai anh, hương thơm dịu nhẹ của trái cây trong không khí lạnh mùa đông.
Cố An mở máy ảnh, tìm kiếm góc chụp tốt nhất để cả Giang Nghiễn và bầu trời đêm đều lọt vào khung hình.
Trên màn hình là khuôn mặt tuấn tú không tì vết, anh cúi đầu, vì đeo khẩu trang nên chỉ lộ mỗi đôi mắt, khóe mắt hơi cong, ánh nhìn trong trẻo như nước, rất dịu dàng, rơi trên gò má cô.
Thì ra khi anh nhìn mình là như thế này.
Cố An bị rung động đến mức tim đập loạn nhịp, đột nhiên rất muốn quay đầu hôn anh ngay giây phút này.
Lúc này quảng trường bắt đầu đếm ngược, khi tám giờ đến, sẽ có màn bắn pháo hoa lớn nhất trong năm.
Cố An vừa định nhắc Giang Nghiễn nhìn vào ống kính, nhưng không kịp nữa, một tiếng nổ vang bất ngờ phá tan không gian yên tĩnh, ánh sáng đầy màu sắc bay vút lên trời, cả thành phố sáng rực như ban ngày.
Cùng lúc đó, ngón tay thon dài trắng lạnh của anh kéo khẩu trang xuống, cúi đầu hôn cô.
Tiếng gió, tiếng người, tiếng pháo hoa bên tai đều tan biến như thủy triều xuống.
Nhịp tim dừng lại, không khí như ngưng đọng, chỉ còn người trước mắt là rõ ràng.
Anh xoay người cô lại đối diện mình, tay nâng niu gò má cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô: "Bây giờ em biết anh thích ai rồi chứ."
Rõ ràng thích nhìn cô ghen tuông hờn dỗi, nhưng càng không nỡ để cô buồn.
Cảm xúc vui buồn yêu giận của anh, dường như đã bị cô gái nhỏ trước mặt điều khiển, không tự chủ được.
Cố An chợt nhận ra, anh vẫn để tâm chuyện cô ghen hôm nay.
"Sau này cần anh làm gì, thì trực tiếp nói với anh nhé."
Trời lạnh âm bảy tám độ, pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đầy sao, phản chiếu lung linh trên mặt sông.
Nhưng không thể so với ánh mắt anh sáng trong một phần mười.
Cố An hít một hơi sâu, ngón tay nắm lấy cổ áo anh, kéo xuống.
Nhận ra cô muốn làm gì, nét lạnh lùng trên khuôn mặt Giang Nghiễn trở nên mềm mại, anh mỉm cười, cúi xuống nhìn cô: "Em định làm gì?"
Lúm đồng tiền nhàn nhạt hiện ra, nhìn thì vô hại nhưng có vẻ đang mời gọi.
Cố An mím môi, mặt hơi nóng, không tự giác nín thở, tim đập mạnh.
Rõ ràng Giang Nghiễn đã biết còn cố ý hỏi, nhưng ngay giây tiếp theo, anh rất ga lăng cúi người xuống, để cô không phải nhón chân.
Như mời cô tới xơ múi anh.
Cố An nhắm mắt, lông mi chạm vào má anh, môi chạm lên lúm đồng tiền trên khóe miệng anh.
Cô tách ra, Giang Nghiễn mỉm cười nhìn cô, ánh trăng hòa quyện vào mắt anh, khóe mắt cong lên đẹp đến kinh ngạc.
Anh mở rộng áo khoác, ôm cô vào lòng, hơi ấm và hương bạc hà dịu dàng bao quanh cô.
"Thế này là đóng dấu rồi."
Giang Nghiễn cúi đầu, sống mũi cao hơi lạnh, chạm nhẹ vào mũi cô, giọng nói trầm ấm đầy yêu thương vang lên bên tai.
"Sau này Giang Nghiễn là của Cố An, nhớ chưa?"