Giang Nghiễn giả vờ đứng dậy, đầu óc Cố An ngay lập tức báo động, trong nháy mắt trở nên sợ hãi.
Cô lập tức thu mình lại vào chiếc chăn nhỏ, cuộn mình như một cái kén tội nghiệp. Sau đó, cô cố gắng dùng chân đẩy mình vào sâu trong chăn, giống như một con ốc sên chậm chạp bò vào chiếc vỏ, chỉ thiếu việc viết lên trán: "Giang Nghiễn không nhìn thấy tôi, Giang Nghiễn không nhìn thấy tôi..."
Cuối cùng, khuôn mặt nóng bừng của cô hoàn toàn bị che khuất, chỉ để lộ ra đỉnh đầu lơ thơ vài sợi tóc con bướng bỉnh dựng lên. Giọng nói của cô vang lên từ bên trong chăn, yếu ớt và sợ hãi:
"Được rồi, em không quậy nữa, ngủ đi, ngủ đi..."
Nói xong, cô còn cố tình ngáp dài một cái, giả vờ như mình đang buồn ngủ lắm, cái dáng vẻ tự lừa mình dối người của cô không thể nào dễ thương hơn được nữa.
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, cái chăn che mặt cô lập tức bị Giang Nghiễn kéo ra. Anh chống tay hai bên người cô, không cho cô thời gian phản ứng, rồi hôn cô ngay lập tức.
Mỗi khi Giang Nghiễn hôn cô đều rất dịu dàng, nhưng lần này lại có chút thô bạo, có chút bá đạo, như thể không thể kiềm chế được, lại như thể anh đang cố gắng kiềm chế.
Cố An không thể trốn tránh, cuối cùng bị anh hôn đến mức choáng váng, đến khi cô gần như sắp ngạt thở, Giang Nghiễn mới buông cô ra.
Khóe mắt anh ửng đỏ, tương phản rõ rệt với làn da trắng của anh, tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ và nguy hiểm, khiến người khác sẵn sàng để anh chiếm trọn linh hồn.
Mặt Cố An đỏ bừng, anh cúi đầu vào cổ cô để điều chỉnh nhịp thở, tiếng thở của anh khiến cô đỏ mặt và tim đập loạn nhịp. Cô nghe thấy anh khàn khàn cảnh cáo: "Còn dám nữa không?"
Cô xấu hổ đến mức không dám nhúc nhích, nhỏ giọng hứa: "Không dám nữa, không dám nữa, em không dám nữa..."
Vì vậy, tối hôm đó khi đi ngủ, Cố An ngoan ngoãn cuộn mình ở mép giường, quấn lấy chiếc chăn nhỏ của mình, dù trai đẹp gần ngay trước mắt, cô cũng chỉ dám nhìn từ xa, không dám vượt qua ranh giới.
Nhưng đến sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, lại thấy mình đang bị Giang Nghiễn ôm trong lòng, trán anh tựa vào trán cô, khuôn mặt khi ngủ yên tĩnh và đẹp trai đến lạ, mùi hương bạc hà nhẹ nhàng trên người anh thật dễ chịu.
Vì vậy, sau này, bạn học Cố An vẫn không biết sợ là gì, cứ dựa vào việc Giang Nghiễn nuông chiều mà được đằng chân lân đằng đầu, dùng hành động để chứng minh rằng "lần sau vẫn dám".
Chỉ cần Giang Nghiễn không phải tăng ca, anh sẽ đến thăm cô và cô chắc chắn sẽ như một cái đuôi nhỏ, hớn hở đi theo sau anh, Giang Nghiễn đi đâu cô đi đó.
Đến giờ đi ngủ, cô lại ôm chiếc gối và chăn nhỏ của mình đứng trước cửa phòng Giang Nghiễn, đến đúng giờ để báo cáo, còn cố tỏ ra nghiêm túc như đang thảo luận một chuyện quan trọng:
"Anh cảnh sát, em sợ bóng tối."
"Anh cảnh sát, em sợ sấm chớp."
"Anh cảnh sát, hôm nay chúng ta xem phim kinh dị, đúng không? Mỗi khi em nhắm mắt lại, những bóng ma đó cứ bay lởn vởn trước mắt em, cho nên em không thể ngủ một mình."
Sau này khi cô đã cạn lý do, Giang Nghiễn liền khoanh tay đứng chặn ở cửa, nhịn cười nhìn vợ chưa cưới đang cố vắt óc tìm lý do.
Từ góc nhìn của anh, mặt cô phồng lên như một chiếc bánh nếp nhỏ, không cần nghĩ cũng biết cô đang nghĩ gì, nhưng cô lại làm bộ vô tội, đôi mắt long lanh nhìn anh đầy chờ đợi.
Anh cau mày: "Về phòng em mà ngủ."
Vợ chưa cưới bỗng dưng nổi tính trẻ con, liền lách mình chui qua khe hở giữa anh và cánh cửa, đặt gối và chăn của mình lên giường, nghiêm túc nói:
"Anh cảnh sát, em chỉ muốn ôm anh ngủ, phản đối vô hiệu!"
Giang Nghiễn không thể làm gì được cô, nhướng mày lên, kéo cô vào lòng và hôn cho cô ngoan ngoãn, rồi ghé vào tai cô nói rõ từng chữ: "Món nợ này sau này sẽ tính với em."
Lúc đó, bạn học Cố An vẫn chưa biết.
Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá, cô nợ Giang Nghiễn, cũng phải trả.
-
Sau khi Cố An vào làm việc tại công ty truyện tranh, cô bắt đầu trở nên bận rộn.
Bộ truyện tranh nhỏ mà cô vẽ chơi từ hồi cấp ba giờ đã có cốt truyện hoàn chỉnh, cập nhật đều đặn hàng tuần, đến bây giờ đã được hơn một trăm chương.
Mỗi lần đăng chương mới lên, thông báo mới lúc nào cũng ở trạng thái 999+. Từ khi không ai để ý đến nó, đến khi có vài trăm bình luận và hàng nghìn lượt chia sẻ, rồi tăng gấp hàng chục lần, đã nằm trong top mười hot search mà không cần bất kỳ chiêu trò nào.
Sự hot lên bất ngờ khiến cô cảm thấy như đang bước đi trên lớp băng mỏng. Lượng người theo dõi trên Weibo đã đạt đến sáu con số, ban đầu Cố An nghi ngờ công ty đã bỏ tiền ra mua, cô lấy hết can đảm để hỏi.
"Công ty ban đầu định mua một ít người theo dõi để giúp em thêm uy tín."
"Nhưng sau đó phát hiện ra em rất giỏi, không cần thiết nữa."
"À đúng rồi, công ty đang có kế hoạch xuất bản."
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Cố Trinh kết hôn và đã mua nhà mới, căn hộ 1101 ở khu Châu Tế Giai Uyển không còn ai ở. Giang Nghiễn làm việc đến mức không còn thời gian, Cố An quyết định ở lại thành phố A, tập trung suy nghĩ về bộ truyện tranh sắp cập nhật.
Vào tối hôm bắt đầu kỳ nghỉ, anh trai ngay lập tức gọi điện tới: "Em gái đi lấy chồng là như nước đổ đi đúng không? Cánh đã cứng rồi à? Dám không về nhà sao?"
Sắp đến Trung thu, trăng rất to và tròn.
Nghe giọng điệu quen thuộc khiến người ta muốn đấm, Cố An cảm thấy rất nhớ: "Em không muốn làm bóng đèn đâu."
"Em ở một mình trong thành phố A có gì ăn không? Ở một mình không sợ sao? Anh mua vé, mau về ngay cho anh!"
Cô còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của bác sĩ Thẩm đang trách anh trai ở đầu dây bên kia: "Anh đừng có hung dữ như vậy, đó là em gái của anh, anh từ từ nói chuyện với Cố An, nếu con bé đến em sẽ dẫn đi dạo phố, ăn món ngon, có thể vẽ tranh trong phòng làm việc..."
Cố An cười thầm trên ghế sofa, trong lòng cảm thấy ấm áp đến lạ thường.
Từ ngày Cố Trinh kết hôn, cô đã quyết định không bao giờ trở thành gánh nặng cho anh nữa.
Anh trai cô khó khăn lắm mới không phải tăng ca, bác sĩ Thẩm cũng rảnh rỗi, cô không muốn làm phiền họ.
May mắn là không lâu sau khi chuyển đến, Giang Nghiễn đã mang chú cún đến ở cùng.
Một người một chó, ăn no, phơi nắng, dạo bộ, nghĩ lại cũng khá thoải mái.
Cô khéo léo từ chối ý tốt của anh trai và chị dâu, sau đó cúp máy.
Ngay lúc đó chuông cửa vang lên, Cố An và chú cún như có cảm ứng cùng nhau chạy ra cửa.
Khi Giang Nghiễn mở cửa, cả chú chó Becgie và vợ chưa cưới của anh đều lao vào lòng.
Anh một tay ôm người, một tay vuốt ve chú cún, rồi cúi đầu, hạ giọng hỏi bên tai Cố An: "Có nhớ anh không?"
Tai Cố An đỏ lên từng chút một, nhưng vẫn ôm chặt lấy cổ anh không buông tay: "Không phải tăng ca à?"
"Từ chiều ngày mùng 1 đến sáng ngày mùng 3 anh được nghỉ," anh cúi xuống nhìn người trong lòng: "Anh đưa em đi chơi nhé."
Cố An nằm trong vòng tay anh, anh mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, bên ngoài khoác áo khoác đen rộng thùng thình, trên người tỏa ra mùi sữa tắm bạc hà, rõ ràng người có chứng sạch sẽ nhất định đã về nhà tắm sau giờ làm việc.
"Đừng đi chơi nữa, anh nghỉ ngơi đi." Cô ngước mặt lên nhìn anh, cằm tựa vào ngực anh, ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
"Giang Ninh hình như đi xem sông băng rồi," Giang Nghiễn nhẹ nhàng ôm cô: "Em không muốn đi à?"
Cố An thực sự bị động lòng, một lát sau, khẽ nói: "Không muốn, sông băng có gì hay đâu? Nhìn qua màn hình thôi em đã muốn run rồi..."
"Nhưng anh muốn đi."
"Thật không?" Mắt Cố An sáng lên.
Giang Nghiễn "ừm" một tiếng, trong mắt anh dần hiện lên nét cười.
"Mặc dù ở đó hơi lạnh," giọng điệu Cố An tuy bình tĩnh nhưng khóe miệng đã cong lên: "Nhưng lạnh thì mình mặc nhiều áo hơn một chút, còn về hướng dẫn du lịch, em sẽ hỏi cháu gái, anh biết mà, em với cậu ấy thân lắm..."
Giang Nghiễn xoa đầu cô, cũng không vạch trần.
Đúng là trẻ con thì vẫn là trẻ con, vui buồn đều đơn giản, đều thể hiện ra mặt.
Rõ ràng cô đã bình luận dưới bài đăng của Giang Ninh không chỉ nói rằng muốn đi, mà còn thêm cả chục dấu chấm than.
Khiến anh cảm thấy nếu không đưa cô đi thì anh đúng là tội lỗi lớn.
Cố An cuộn tròn trên ghế sofa, đắp chiếc chăn nhỏ và khoanh chân, nhắn tin cho cháu gái.
[Cố An: Hú cháu gái! Xin một bản hướng dẫn du lịch sông băng! Đang online đợi! Rất gấp!]
[Giang Ninh: Lúc đó kêu đi cùng thì không đi, giờ sao hả? Tự chạy đến gặp bọn mình à?]
[Cố An: Đi với chú út của cháu nè hehe.]
Nửa phút sau, tin nhắn của Giang Ninh từ từ gửi tới.
[Giang Ninh: Cậu có biết, đi du lịch với bạn trai có ý nghĩa gì không?]
[Giang Ninh: Cậu định đặt mấy phòng vậy, thím út của mình?]
Cố An chỉ lo vui, chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
[Cố An: Mình không biết, vé máy bay và khách sạn đều là anh ấy đặt...]
Cô đưa tay xoa xoa khuôn mặt nóng lên của mình, cô không phải là không hiểu gì.
Chỉ là sau khi ở bên nhau, Giang Nghiễn luôn dịu dàng và quan tâm đến cảm xúc của cô, chưa bao giờ vượt quá giới hạn, chưa bao giờ làm điều gì khiến cô khó chịu, mỗi ngày đều cưng chiều khiến cô có cảm giác an toàn, vì vậy cô chưa bao giờ nghĩ về điều đó...
[Giang Ninh: Hai người? ? ?]
Cố An lập tức nhận ra cô ấy đang hỏi về điều gì, đỏ mặt trả lời ngay hai từ: [Không có!]
[Giang Ninh: Sao chú út của mình có thể nhẫn nhịn đến vậy?]
[Giang Ninh: Điều này chẳng khác nào bên miệng một con sói xám lớn có con thỏ trắng ngốc nghếch mà lại không thịt! ! !]
Cố An chậm rãi quay đầu nhìn Giang - sói xám lớn - Nghiễn, trong đầu không ngừng hiện lên những lời của Giang Ninh.
Anh đang cúi đầu đọc sách, bìa sách có những chữ liên quan đến "dữ liệu lớn" và "điều tra", ánh đèn vàng ấm áp tạo một vòng ánh sáng nhỏ trên khuôn mặt anh, cực kỳ dịu dàng và đẹp trai, khiến người ta đặc biệt muốn ôm và hôn một cái.
Cố An càng nghĩ càng thấy, Giang Ninh không hiểu rõ về chú thím của mình.
Biết đâu, Giang Nghiễn mới là con thỏ trắng ngốc nghếch đó…
—
Ngày hôm sau, Cố An ngồi trên chuyến bay đi về phía Nam, đến 9 giờ tối thì máy bay hạ cánh xuống tỉnh C.
Cô nắm chặt tay Giang Nghiễn suốt dọc đường, không ngừng nhảy chân sáo, niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt.
Hai người đứng ở quầy lễ tân khách sạn để làm thủ tục nhận phòng, cô nhân viên lễ tân đưa thẻ phòng cho họ.
Một thẻ, rồi hai thẻ...
Trái tim đang lo lắng của Cố An cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Nhưng không hiểu sao, cô lại có chút thất vọng nho nhỏ --
Giang Nghiễn khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, cô không muốn phải xa anh dù chỉ một phút.
Thang máy lên đến tầng bảy, phòng của hai người nằm cạnh nhau.
Giang Nghiễn dùng thẻ mở cửa phòng của cô trước, nhiều năm làm cảnh sát hình sự khiến anh có thói quen nghề nghiệp, đầu tiên kiểm tra kỹ lưỡng cả trong lẫn ngoài phòng.
Bóng lưng anh cao gầy, áo khoác đã được đặt sang một bên, chỉ còn mặc chiếc áo thun đen, đường nét ở eo nhìn rất muốn ôm.
Cố An lạch bạch chạy tới ôm anh từ phía sau, theo sát từng bước.
"Khi ở khách sạn nhớ kiểm tra camera giấu kín," Cảnh sát Giang nói nghiêm túc như đang thực hiện nhiệm vụ, khuôn mặt đẹp trai của anh trở nên nghiêm trang: "Đừng lơ là."
Cố An vùi mặt vào lưng anh, giọng nói nghèn nghẹn: "Không phải có anh ở đây sao."
Đúng vậy, Giang Nghiễn cho phép cô dựa dẫm vào anh một cách vô điều kiện.
Anh lùi lại gần cửa, chỉ vào dây xích trên cửa: "Nhớ khóa trái và cài thêm cái này."
Cố An mím môi, nghĩ thầm rằng nếu họ đặt một phòng thì không cần phải cẩn thận như vậy, ban đầu cô không sợ, nhưng sau bài giảng về an toàn của Cảnh sát Giang, cô chỉ thấy khắp nơi đều không an toàn.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô, dịu dàng nói: "Anh ở ngay bên cạnh, điện thoại sẽ không để chế độ im lặng."
Cố An nhíu mày, trên mặt gần như hiện lên chữ không nỡ: "Vậy sáng mai em dậy sớm có thể sang tìm anh không?"
Giang Nghiễn cười: "Ừ."
Sáng mùng 2, khi Cố An tỉnh dậy trời vẫn còn tối đen, nhìn đồng hồ mới có 4 giờ sáng. Cô chạy sang gõ cửa phòng Giang Nghiễn, chưa đầy một phút sau, cửa mở từ bên trong.
Giang Nghiễn dụi mắt, cô chạy thẳng đến giường anh và nhảy lên giường.
Anh bất lực, nhưng cũng không nhịn được cười.
"Anh nói này công chúa điện hạ."
"Em có biết mình đang làm gì không?"
Cuối cùng, anh vẫn nhường một nửa chăn cho cô và kéo cô vào lòng.
Cố An vui vẻ, mắt sáng rực rỡ, nói hồn nhiên: "Em đến tìm bạn trai để ôm chăn trò chuyện!"
Thời gian quá gấp, Giang Nghiễn đã đăng ký một tour du lịch trong ngày, khởi hành lúc 7 giờ sáng.
Sông băng, rừng cây, thác nước, những hồ băng và hồ ngăn dòng, tất cả đều tuyệt đẹp.
Cố An chỉ biết "Wow" mà không nói thêm được gì, ngoài việc điên cuồng chụp ảnh, cô chẳng quan tâm đến điều gì khác.
Kết thúc chuyến đi vào 10 giờ tối, cô vẫn tràn đầy năng lượng: "Em rất thích sông băng đó, mỗi ngày đến xem một lần em cũng vui lòng..."
Giang Nghiễn cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, áo thun trắng và quần thể thao xám, màu sắc dịu dàng và tràn đầy sức sống tuổi trẻ, làn da trắng của anh khiến anh mặc màu sáng càng đẹp.
Cố An hoàn toàn không để ý đến thời gian, trong lòng muốn ở bên anh thêm một chút, ngẩng mặt lên nói không ngừng: "Nếu chúng ta ở lại thêm một ngày thì tốt biết mấy, chúng ta nên đi cáp treo một lần, em thấy hơi tiếc..."
Giang Nghiễn dựa vào tường, dịu dàng vuốt tóc cô: "Lần sau sẽ đi."
Cố An cười, đôi răng khểnh nhỏ nhắn dễ thương vô cùng: "Lần sau đến đây, truyện tranh của em chắc đã xuất bản rồi, em sẽ có nhiều tiền, em sẽ mời anh nhé..."
Giang Nghiễn chăm chú lắng nghe cô nói, sau đó anh cúi xuống, hôn nhẹ lên khóe môi cô: "Em còn muốn đi đâu nữa?"
Khi anh nói chuyện với cô, đôi môi vẫn ở rất gần, khiến khi cô vừa mở miệng, môi cô tự nhiên chạm vào môi anh, giọng nói ngày càng nhỏ: "Nghe nói ở nước Áo có một thị trấn cổ rất đẹp, bị bao phủ bởi tuyết trắng, em thấy trên tạp chí và luôn muốn đến..."
"Có thể hơi xa, nên có lẽ chỉ để dành cho..." Những lời cuối cùng của Giang Nghiễn không được nói ra, chỉ dùng ngón tay nâng khuôn mặt cô lên.
Khi anh hôn cô, đầu óc cô trở nên mụ mẫm, không biết phải làm gì, má cô đỏ bừng vì máu dồn lên. Điều đáng bực là Giang Nghiễn chậm rãi, từ từ hôn dọc sống mũi cô, khi anh nói môi anh như có như không chạm môi cô, cuối cùng mới nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi cô.
"Cho chuyến du lịch trăng mật."
---
Sáng ngày 3, họ lên máy bay trở về.
Cố An ghé sát vào tai Giang Nghiễn nói thầm: "Em nói cho anh một bí mật nhé?"
Giang Nghiễn gật đầu phối hợp, trong mắt anh chứa đầy nét cười.
"Thật ra đây là lần đầu tiên em đi máy bay, anh không nhận ra đúng không?"
Cô gái nhỏ làm ra vẻ như đã trải qua nhiều sóng gió, trông thật dễ thương mà không hề hay biết.
"Em còn đặc biệt tìm hiểu xem lần đầu đi máy bay phải làm thế nào, ví dụ như, nhai kẹo cao su khi máy bay cất cánh."
Giang Nghiễn không nhịn được cười: "Còn cần làm gì nữa không?"
Cố An thản nhiên đáp: "Xem xong sông băng thì quên sạch rồi."
"Bé Cố An," Anh khẽ nhướng mày, giọng nói chậm rãi: "Thắt dây an toàn, gấp bàn ăn lại."
Cố An ngoan ngoãn làm theo: "Rồi sao nữa?"
Giang Nghiễn chìa tay ra trước mặt cô, lòng bàn tay hướng lên, ngón tay dài và thẳng, lòng bàn tay có những đường vân rất rõ ràng và sạch sẽ.
"Nắm tay bạn trai em."
Cố An mím môi cười, không nhịn được, bàn tay nhỏ nhắn áp vào lòng bàn tay anh, ngón tay thon dài của anh đan vào kẽ tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Gần đây Giang Nghiễn mới nghe từ người vừa kết hôn là Cố Trinh rằng nhẫn cưới có nhiều kích cỡ khác nhau.
Ngón tay của Cố An rất nhỏ, anh ước chừng, có lẽ cỡ số 12 là vừa.
---
Giữa tháng Mười, tại Cục Công an thành phố Kinh.
Giang Nghiễn cởi áo vest, thay vào bộ cảnh phục, treo áo thường phục vào tủ.
Trong túi áo khoác đen của anh có một chiếc hộp nhỏ hình vuông.
"Đội phó Giang, Giám đốc Thẩm gọi anh vào họp."
"Được."
Giang Nghiễn đẩy cửa phòng họp, đội trưởng đang giới thiệu về vụ án mới phát sinh.
"Qua điều tra ban đầu, đây là một băng nhóm tội phạm có tổ chức, vụ án phức tạp vì liên quan đến ma túy, số lượng thành viên đông đảo, cấu tạo tổ chức phức tạp, thậm chí họ còn có lực lượng vũ trang trái phép, có khả năng chống trả khi bị bắt."
Cuối buổi họp, Giang Nghiễn được giám đốc giữ lại để nói chuyện riêng.
Anh kéo ghế ngồi xuống, trong bộ cảnh phục chỉnh tề, tư thế ngồi thẳng tắp, vai lưng kiên định.
Tối hôm đó, Cố An phải tăng ca đột xuất, khi về đến nhà, Giang Nghiễn đang cúi người nấu ăn.
Cô vội rửa tay để giúp anh: "Hôm nay anh không đi làm à?"
Giang Nghiễn nhẹ nhàng cắt bí đỏ: "Tan ca rồi."
Cố An vo gạo và cho vào nồi cơm điện: "Cuốn truyện tranh của em, hôm nay đã nhận được bản mẫu rồi."
"Lợi hại thế." Giang Nghiễn khẽ cười, giọng nói như đang khen ngợi một em bé mẫu giáo được nhận ngôi sao đỏ.
Cố An cười vui vẻ, để lộ đôi răng khểnh đáng yêu.
"Em không nói cho anh biết, em vẽ về cái gì đâu."
Cố An mím môi, tạm thời chưa muốn nói cho anh biết rằng cô đã thích anh từ năm 16 tuổi. Cô muốn đợi thêm một chút, đợi đến khi anh tự phát hiện, có lẽ sẽ vui hơn việc cô nói trực tiếp.
Sau bữa tối, bên ngoài bất ngờ nổi gió lớn, ngay sau đó mưa rào trút xuống.
Cố An rúc vào lòng Giang Nghiễn xem TV, cô ngồi dậy, quay mặt anh về phía mình.
"Thưa anh cảnh sát, nhìn thời tiết ngoài kia, đêm nay có thể sẽ mất điện."
Giang Nghiễn từ khi bắt đầu làm cảnh sát đã học không ít về tâm lý học, về biểu cảm khuôn mặt, cộng thêm kinh nghiệm tích lũy từ những vụ án, dù Cố An có nói chuyện khéo léo đến đâu, anh vẫn đoán được suy nghĩ trong đầu cô.
"Ừ, có lý," Anh lười biếng khoác tay qua vai cô, ngón tay dài nhẹ nhàng chạm vào gò má cô.
Cố An gãi đầu, cô đã dùng hết mọi lý do để tìm cách ngủ cùng anh, nhưng da mặt cô không đủ dày để tiếp tục.
Cuối cùng, cô quyết định đánh lạc hướng rồi mới tiến lên.
Cô giả vờ nói: "Vậy em đi ngủ trước nhé?"
Giang Nghiễn nhếch nhẹ khóe môi, nhìn cô mà không nói gì.
Cố An đứng dậy, trên mặt gần như viết rõ mấy chữ "Mau giữ em lại," cô bước qua bên cạnh anh với tốc độ rùa bò: "Chúc anh ngủ ngon?"
Giang Nghiễn ngẩng đầu, đôi mắt anh dưới ánh đèn trở nên dịu dàng, anh vô tội hỏi: "Hôm nay không muốn ngủ với anh à?"
Cố An lập tức tỉnh táo, cố gắng kiềm chế niềm vui và hỏi khẽ: "Có phiền anh không?"
Giang Nghiễn nhướng mày, nhẹ nhàng nói: "Cũng không phải chưa từng cho em ngủ cùng."
Tim Cố An đập loạn nhịp, nhiệt độ gò má tăng cao.
Cô cố giả vờ như không nghe thấy, ôm chăn và gối nhỏ chạy vào phòng của Giang Nghiễn, trong lòng ngọt ngào đến mức không kìm được.
Cô nằm xuống bên cạnh anh, mùi hương nhẹ nhàng của cam mật ong phảng phất.
Giang Nghiễn tắt đèn, chiếc hộp đựng nhẫn vẫn ở trên ngăn tủ bên cạnh tay anh.
Anh tự hỏi có nên đưa cho cô ngay bây giờ không.
Nhưng lỡ như không thể trở về...
Giang Nghiễn mím chặt môi, lại nghĩ, chắc chắn anh sẽ trở về.
"Cố An, sáng mai anh phải bay đi công tác."
Cố An vòng tay ôm eo anh, đã mơ màng buồn ngủ: "Anh đi đâu?"
"Thông tin mật, không thể nói cho em biết."
Cố An ngáp dài, đôi mắt không thể mở nổi: "Vậy khi nào anh về?"
"Chưa xác định."
Giọng nói của anh rất nhẹ bên tai cô, nhưng khiến cô bừng tỉnh ngay lập tức.
Cuộc trò chuyện này, giống hệt như mùa hè năm cô mười tám tuổi.
Người trong lòng không nói gì một lúc lâu, Giang Nghiễn nhận ra, vị trí vai áo thun của anh bắt đầu ướt từng chút một.
"Em ngoan ngoãn vẽ tranh, anh sẽ nhanh chóng trở về, được chứ?"
Cố An dụi dụi vào lòng anh, khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, Giang Nghiễn lật người, mùi hương trên cơ thể anh bao phủ cô hoàn toàn.
Anh cúi xuống, sống mũi cao chạm vào mũi cô, đôi môi mỏng ấn nhẹ xuống.
"Có thời gian để khóc nhè."
"Thà dùng thời gian đó để hôn anh còn hơn."
---
Khi ở bên Giang Nghiễn, thời gian trôi qua rất nhanh.
Dường như giây trước họ vừa gặp nhau, giây sau anh đã nhận được thông báo trở về trụ sở.
Khi anh không có ở đây, 24 giờ một ngày, mỗi giây đều như kéo dài vô tận.
Cứ như thể giây tiếp theo cô sẽ được gặp lại anh.
Anh sẽ từ bên ngoài trở về, đứng ở cửa ra vào, mở rộng vòng tay chờ cô lao vào và ôm chặt cô vào lòng.
Nhưng anh đi mãi không có tin tức gì.
Giống như mùa hè năm đó khiến cô ám ảnh không nguôi.
Ngày 22 tháng 11, thứ Bảy, thành phố Kinh.
Trước khi ra ngoài, Cố Trinh hỏi vợ: "Hôm nay em có bận gì không?"
"Không," Bác sĩ Thẩm chỉnh cổ áo cho anh: "Cảnh sát Cố có chỉ thị gì không?"
"Cố An có buổi ký tặng truyện tranh, em có thể đi thay anh không? Anh vẫn còn vụ án cần xử lý."
"Không cần anh nhắc, ngay từ khi truyện tranh của em ấy mới đăng dài kỳ, em đã bắt đầu theo dõi rồi."
Lúc đó, Cố An thầm yêu vị cảnh sát J của con bé, còn cô thầm yêu Cố Trinh.
Có một ngày cô mệt mỏi lướt Weibo vô tình thấy truyện tranh của Cố An, nét vẽ mềm mại dễ thương, nam chính là một cảnh sát.
Cô ấy nhìn thấy tình cảm thầm mến của tác giả, nhìn thấy những cảm xúc xao xuyến trong lòng mình nên đã đánh liều nhắn tin cho tác giả.
Sau đó, cô nhìn thấy tác giả biến mất một năm và khi quay trở lại, thì đã là tin tức hai người bên nhau.
"Ồ đúng rồi, lý do mà lúc đó em đồng ý lời cầu hôn của anh, một phần là vì anh là anh trai của Cố An."
"Kết hôn với anh, vừa có chồng, vừa có được em gái là tác giả mà em yêu thích."
Cố Trinh híp mắt, trông có vẻ nguy hiểm.
Bác sĩ Thẩm ngoan ngoãn im lặng: "Cảnh sát Cố, đi làm cẩn thận nhé, vất vả rồi."
Ngày hôm đó, thành phố Kinh có trận tuyết đầu mùa.
Cố An mặc áo cardigan màu trắng sữa, quần jean xanh nhạt, trông như một sinh viên đại học giản dị, ngoan ngoãn.
Cô ấy ở buổi ký tặng, gửi tin nhắn cho Giang Nghiễn:
[Thành phố Kinh có tuyết rồi, không về nhìn sao?]
[Buổi ký tặng em lo quá... còn mười mấy phút nữa QAQ]
Không có hồi âm từ anh.
Cố An hít một hơi thật sâu.
Sẽ không sao đâu, chắc chắn sẽ không sao.
Năm đó nguy hiểm đến thế, cảnh sát Giang cũng đã trở về.
Nhưng trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Giang Nghiễn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cơ thể được kết nối với đủ loại thiết bị y tế phức tạp.
Cố An hít thở sâu, tự nhủ mình đừng suy nghĩ lung tung.
Nhân viên bước đến vỗ vai cô: "Buổi ký tặng sắp bắt đầu rồi!"
Cố An gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn chị."
Trên đường cao tốc đến thành phố Kinh, chiếc xe jeep cảnh sát lướt nhanh như gió.
Tiểu Lưu mới vào ngành không lâu, lần này có thể nói là đã mở rộng tầm mắt, dù cả tháng qua gần như không chợp mắt, cậu vẫn tỉnh táo, mắt mở to như chuông đồng, như thể vừa uống trà sữa.
"Đội trưởng, anh có thể kể chi tiết cho em nghe, làm thế nào mà anh một mình diệt được sào huyệt của bọn tội phạm không?"
Nhóm tội phạm cảnh giác đến vậy, còn có cả đội vũ trang riêng, dù cậu đã sớm nghe danh về tài bắn súng phi thường của Giang Nghiễn, nhưng có những việc, nếu không tận mắt chứng kiến, thật khó mà tin được.
Trong mắt Tiểu Lưu đầy vẻ ngưỡng mộ, giọng nói hào hứng, quay đầu nhìn người ngồi ở ghế sau.
Giang Nghiễn tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, lông mi dài như lông vũ đen nhánh phủ lên làn da trắng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, cằm có chút râu lởm chởm mới mọc. Bình thường, anh không bao giờ trông lôi thôi như vậy.
"Phải rồi, tối nay trong đội nói sẽ ăn mừng, tiệc mừng công, anh sẽ tham gia chứ đội trưởng?"
Giang Nghiễn mở mắt, vì hơi gầy nên mí mắt càng sâu, giọng anh nghe rất mệt mỏi.
"Vợ chưa cưới của tôi," anh mím môi: "Bây giờ tôi chỉ muốn gặp cô ấy."
Cố An từ nhỏ đến giờ, lần đầu tiên tổ chức buổi ký tặng, lần đầu tiên gặp được nhiều người yêu mến mình đến vậy.
Họ cầm cuốn truyện tranh của cô, tìm cô xin chữ ký, có vài fan dễ thương còn tranh thủ hỏi khi cô đang ký, hỏi khi nào thì cô và cảnh sát J kết hôn, nhất định phải báo tin cho mọi người nhé.
Cố An mỉm cười, nhưng tim đột nhiên thắt lại.
Cô không biết Giang Nghiễn bây giờ đang ở đâu, đang trải qua những gì, có bị thương không.
Cô bắt đầu tự trách mình, tại sao không nói với anh rằng cô đã thích anh từ khi mười sáu tuổi, từ khi anh nói "có trẻ con ở đây, miệng sạch sẽ một chút" là cô đã rung động rồi.
Cố An lặng lẽ cầu nguyện trong lòng.
Xin hãy để anh ấy bình an trở về.
Để cô có cơ hội nói với anh bí mật này.
Trong buổi ký tặng, cô luôn giữ nụ cười trên môi, những yêu cầu nhỏ của mọi người cô đều đáp ứng, hai tiếng sau, buổi ký tặng kết thúc, tay cô đã mỏi nhừ.
Đúng lúc cô định nói rằng tuyết rơi đường trơn, mọi người về nhà cẩn thận thì nhân viên cầm micro lên: "Mọi người biết không, hôm nay là sinh nhật tác giả của chúng ta!"
Cố An ngạc nhiên, có chút ngại ngùng, khẽ cười mỉm.
"Vì vậy, chúng tôi đã chuẩn bị một tiết mục đặc biệt."
"Chúng tôi đã phát trực tiếp, những lời chúc của fan không thể có mặt đã được gửi lên hết, hãy nhìn màn hình lớn phía sau nhé!"
[Cp tôi gặm phải hạnh phúc mãi mãi]: Bé yêu, sinh nhật vui vẻ! Mãi mãi mười tám tuổi! Mãi mãi là con gái yêu quý của mẹ!
[Hôm nay tôi là quả chanh thành tinh]: Từ cấp 3 theo dõi đến năm 4 đại học, hy vọng tôi cũng có thể gặp được người ấy ~ Sinh nhật vui vẻ nhé!
[Hôm nay cảnh sát J đã cưới An An chưa]: Muốn nhìn bánh bao quá, chắc chắn là rất dễ thương!!!
Từng lời chúc hiện lên, Cố An suýt nữa thì rơi nước mắt, nhân viên cười hỏi cô: "Nhân vật chính của chúng ta có điều ước gì không?"
Sinh nhật mười tám tuổi của cô, cô mong rằng đến năm hai mươi tuổi, Giang Nghiễn sẽ là bạn trai của mình.
Sinh nhật mười chín tuổi, cô chỉ mong anh còn sống, không cần là của cô.
Sinh nhật hai mươi tuổi, cô mong rằng cả anh và cô đều bình an, và cô muốn kết hôn với anh.
Hôm nay cô đã hai mươi mốt tuổi.
Bên tai là tiếng hát chúc mừng sinh nhật, trên màn hình lớn là những lời chúc mừng sinh nhật từ các fan nhỏ, trước mặt là chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào, viết rằng: Chúc mừng sinh nhật tuổi 21.
Và cô chỉ có một điều ước.
Hy vọng Giang Nghiễn bình an vô sự, mau chóng trở về.
Cố An nhắm mắt thổi nến.
Bỗng nhiên, trong đám đông bùng nổ một tràng reo hò.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía màn hình sau lưng cô, có người gọi cô.
"Tác giả ơi, quay lại nhìn kìa!"
"An An mau nhìn phía sau đi!"
"Sao tự nhiên mình thấy muốn khóc?"
"A a a, chúng ta toang rồi a a a a!"
Cố An bối rối, quay người lại.
Trên màn hình phía sau, giữa muôn vàn lời chúc mừng sinh nhật, có một dòng chữ với ID nổi bật, từng chữ như bông tuyết, nhẹ nhàng rơi xuống tận đáy lòng.
Tim cô run lên, nhịp đập vang dội đến mức tai cô ù đi.
[Cảnh sát J: Làm vợ anh nhé.]
Mắt cô tức khắc đỏ hoe, cố kìm nước mắt, nhìn xuống phía khán đài.
Giang Nghiễn đứng ngoài đám đông, khóe mắt hơi cong lên, ánh mắt anh sáng lấp lánh như ngàn vì sao.
Qua đôi mắt trong trẻo của anh, dường như cô còn có thể thoáng thấy linh hồn ấm áp, phóng khoáng của anh.
Không nhuốm bụi trần, như thuở ban đầu.