*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thanh âm không nặng không nhẹ của thiếu niên quấn quýt bên tai cô, mang theo một chút lười biếng.
Vẫn là cảm giác bất cần đời đó.
Rất hợp với động tác nhíu mày của anh, tất nhiên là Âm Thư biết cậu ta đang nói đùa, cũng chỉ nói:
“Cậu đừng có chọc tôi.”
Trình Trì cười cười, vừa định nói gì đò thì thấy Đặng Hạo ôm một bịch Chocopie siêu lớn đi vào.
Nguyễn Âm Thư thấy lạ bèn hỏi: “Cậu mua nhiều như vậy để làm gì?”
Đặng Hạo vỗ ngực, mở hộp ra đưa cho cô và Trình Trì mỗi người một cái, còn nói: “Bạn tốt là phải ăn cái này, mau ăn đi.”
(Sel: Chocopie, phát âm là 好丽友派 – hǎo lí yǒu pài. Bằng hữu tốt, phát âm là “hǎo péng yǒu”. Chơi chữ thường gặp ở Trung Quốc. Anh Hạo đang cố tình mỉa anh Trì dính Friendzone đấy.)
“…”
Trình Trì nhìn thứ trong tay một lát, khuôn mặt vẫn “sóng yên biển lặng”: “Ngày mai cậu có muốn dùng cái này rửa mặt không?”
Đặng Hạo vội vã giật lại bánh, chạy bay biến.
“Không, không, Hạo Hạo không muốn.”
Đương lúc Đặng Hạo bị chính vở kịch của mình bẻ lại, Âm Thư cũng không nhàn rỗi, dọn dẹp xong sách vở cô liền chuẩn bị đi đó Nhất Bạch.
Trình Trì ra khỏi phòng trước, cô theo ngay phía sau, tắt đèn, khóa cửa lớp học.
Lúc khóa cửa xong, quay đầu liền thấy anh vẫn còn đứng đó, cô hơi ngẩn ra.
Hành lang bị che khuất bởi một phần cây cối, khiến nửa thân hình anh mờ mờ ảo ảo, nhìn từ xa giống như ảnh bìa tạp chí.
Cô ngẩng đầu: “Sáng nay dự báo thời tiết nói trời sẽ mưa.” “Cậu có mang dù không?”
Trình Trì chưa kịp nói, cô đã sớm thấy trên người anh trống trơn, ngay cả balo cũng không có chứ nói chi là dù.
Quả nhiên, 1 giây sau, anh nói: “Không có.”
“Vậy nếu trời mưa phải làm thế nào?”
“Còn làm sao nữa?”- Anh cười khẽ. “Cứ như vậy mà làm thôi.”
“Dầm mưa về nhà? Cậu không sợ bị cảm sao?”
“Cảm thì cảm.” – Anh nói bâng quơ.
“Không uống thuốc?”
“Không ăn là được.”- Dù sao anh cũng chẳng biết phải ăn cái gì.
Từ trước đến nay cô chưa từng thấy người nào sống vô tư như vậy, căn bản chẳng thèm để ý gì đến sức khỏe cả.
Một lát sau, anh lại nói: “Sốt cao cũng sẽ tự hết, chút bệnh vặt thôi, không chết được.”
Trước giờ ở nhà, Âm Thư vẫn luôn là bảo bối của cha mẹ, đừng nói chi là dầm mưa, ngay cả thức khuya cô cũng rất hạn chế. Mỗi lần thấy cô hắt hơi nhiều là mẹ cô lại cuống cả lên, vội vã chạy đi nấu chè đường nâu táo tàu và cháo gà bắt cô ăn thật nhiều.
Dẫn đến việc Âm Thư cảm thấy yêu quý sứ khỏe cũng rất bình thường, không hiểu sao Trình Trì lại tùy tiện như thế, không phải là do ba mẹ cậu ta chứ?
Bình thường cô rất ít khi sốt, trong trí nhớ cũng chỉ đếm được vài lần, nhưng đều rất khó chịu.
Lúc bị bệnh cũng vậy, vô cùng chật vật.
Nghĩ đến đây, cô liền hỏi nhỏ, giọng nói đầy cảm xúc: “Sốt cao có phải rất khó chịu không?”
Bước chân của Trình Trì hơi chậm lại, hai bàn tay nhét vào túi quần cũng được lấy ra.
Hình như cũng lâu rồi không có ai hỏi anh loại chuyện này, hỏi xem anh có khó chịu không, có chật vật không…
Không có ai ở cạnh săn sóc, tất nhiên anh cũng mặc nhiên ẩu tả.
Giống như mỗi lần gây gổ xong, anh cũng mặc cho vết thương chảy máu thành sẹo.
Cũng không có kết cục nào quá xấu, đối với anh lại xem như một sự giải thoát, không có gì là không tốt cả.
Âm Thư lại xem sự im lặng của anh là ngầm thừa nhận: “Sao cậu không chịu đi khám chứ? Bệnh nặng sao có thể chờ tự nó hết? Nếu không may nguy hiểm đến tính mạng thì sao?”
“Sức khỏe cần được yêu thương, không phải hờn dỗi, sức khỏe tốt mới có tinh thần tốt.”
Âm Thư lải nhải đầy “gà mẹ”, còn lấy ra một cây dù dự bị trong túi đi mưa, đưa cho anh: “Cậu phải tự học cách chăm sóc bản thân, đừng bỏ mặc sức khỏe như vậy nữa.”
“Trước tiên cầm dù của tôi dùng tạm đi.”
“Lúc còn trẻ đừng lãng phí sinh lực, nếu không sau này về già sẽ hối hận, bản thân còn chưa kịp hưởng thụ thành quả của chính mình.”
Trình Trì nhận lấy cây dù đi mưa, bỗng nhiên cảm thấy đôi tay nặng trịch.
Con người màu hổ phách như đắm chìm trong dòng cảm xúc cuộn trào, cuối cùng cũng không thể thốt lên nửa lời.
Tất nhiên Âm Thư cũng chỉ thuận miệng mà thôi, cô xem điều đó chính là trạng thái cuộc sống hiển nhiên mà ai cũng nên có.
Nhưng đối với anh mà nói…
Nhà?
Anh quá lười nghĩ đến, căn bản cũng chưa từng có ai tin loại người như anh mà cũng có khái niệm này.
Cuộc sống chính là sự qua loa, đẩy đưa thế nào cũng không quan trọng.
Cuộc sống như vậy, dường như khiến anh sinh ra cảm giác chính không nên tồn tại trên cõi đời này.
“Đừng có ngẩn ra đó!”- Âm Thư bất mãn nói: “Tôi nói cậu có nghe không vậy?”
“Dạ.”- Anh mím môi, ánh mắt cong cong đầy phối hợp, bật cười lớn: “Đã nghe rồi ạ.”
“Nhớ che dù, tôi đi trước đây.”- Cô xoay người vẫy tay với anh: “Tạm biệt.”
Anh gật đầu, nhìn cô đi xa rồi, lúc này mới cúi đầu nhìn xuống tay của mình.
Trong tay anh là một cây dù đi mưa rất nhỏ họa tiết đen trắng, cũng rất nhẹ, chỉ cần một tay là có thể cầm hết.
Thật ra thì nhà của anh cách trường không xa, nếu như có dầm mưa thì cũng chẳng là bao, huống chi trời mưa cũng có thể không lớn.
Nhưng cô lại cứ cố chấp như vậy, khăng khăng bắt anh phải cần theo dù, bởi vì lo cho sức khỏe.
Nhìn theo bóng dáng gầy nhỏ của thiếu nữ, anh nghĩ ngợi một lát. Trước kia cô chỉ biết hỏi anh có dù hay không, quan tâm khá tượng trưng, còn bây giờ đã trở thành không nói không rằng mà nhét ngay dù vào tay anh.
Có thể nhận thấy, cô đã thật sự xem mình là bạn.
Toàn bộ tinh thần, toàn tâm lo nghĩ cho anh, giọng nói tràn ngập ân cần săn sóc.
Loại cảm giác này đã bao lâu rồi anh chưa cảm nhận được?
Nghĩ mãi cũng không nhớ được.
Hình như… Cũng rất lâu rồi.
Thiếu niên bước xuống bậc thang, đi vào giữa màu mây đen ảm đạm vươn lại chút nắng chiều le lói.
///
Lúc Âm Thư ra đến cửa, đã thấy mẹ mình đậu xe chờ sẵn ở đó.
Cô bèn mở cửa xe, cười vui vẻ: “Mẹ, con đã tìm thấy chú chó kia rồi!”
“Thật à?”- Mẹ Nguyễn xoay tay lái: “Ở đâu hả con?”
Nguyễn Âm Thư cất cặp trước, đoạn mới nói địa chỉ của tiệm salon kia ra: “Chúng con đưa nó đi tắm.”
Mẹ Nguyễn gật đầu, tra trước địa chỉ trên mạng rồi mới chạy qua: “Con tìm được nó lúc nào?”
“Dạ, trưa nay mẹ ạ.”- Nguyễn Âm Thư nói: “Xong là con đưa nó đi khám ngay.”
“Vậy con không đi học sao?”
“Dạ có chứ! Chúng con về vừa kịp lúc.”
Mẹ Nguyễn nhíu mày: “Là bạn học đưa con đi sao? Đi bằng cái gì đến đó?”
Mẹ cô hỏi rất đúng vấn đề, không khỏi khiến Âm Thư sửng sốt, lúc này đành nhỏ giọng đáp: “Là… Xe máy ạ.”
“Xa máy?”- Mẹ Nguyễn bắt đầu cảnh giác: “Sao lại…?”
Nguyễn Âm Thư vội vã phân trần: “Vì lúc đó là tình huống khẩn cấp, con không biết phải để nó ở đâu nên mới đem qua bệnh viện. Bạn học đó cũng vì muốn giúp con thôi, nếu không con đã trễ rồi.”
Lúc này mẹ Nguyễn mới thả lỏng một chút: “Vậy là không có trễ học?”
“Dạ không ạ.”
“Mẹ cũng không phải là cấm con nuôi chó, nhưng bây giờ con cần tập trung vào việc học, chẳng mấy chốc sẽ lên 12 rồi, lúc đó cơ bản không đủ thời gian chăm sóc. Nếu quả thật có thể chọn, mẹ hy vọng con nên để đến lúc lên đại học rồi hẵng hay.”
“Con biết. Nhưng mà mẹ cứ tin con, con biết điều gì là quan trọng nhất ngay lúc này, thành tích của con sẽ không đi xuống đâu mẹ.”
Nghe thấy mấy lời đó của con mình, lại thêm tính tình ngoan ngoãn vâng lời của cô từ tấm bé, mẹ Nguyễn cũng không mấy lo lắng nữa, chỉ gật đầu: “Mẹ tin con là một cô bé hiểu chuyện.”
Nhưng hồi lâu sau, bà lại hỏi: “Chuyện lái xe máy khá nguy hiểm…. Là bạn học nào chở con qua?”
Nguyễn Âm Thư mím môi: “Dạ… Là bạn… Cùng lớp.”
Mẹ Nguyễn lại nói: “Nhất Cao cũng có rất nhiều phần tử xấu, mẹ thấy mấy đứa cứ động chút là lái moto vèo vèo trên đường, con nên tránh giao du với mấy bạn như vậy.”
“Mẹ, cũng không thể lấy học tập định nghĩa một người đâu mà.”- Cô chớp mắt.
“Mẹ chỉ sợ…”
“Con biết.”- Âm Thư nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài: “Đến nơi rồi mẹ, chúng ta xuống xe đi.”
Hai chữ “Trình Trì” vẫn còn quanh quẩn bên khóe miệng cô, không ít lần đã xém thốt ra thành lời. Âm Thư thật sự rất muốn giải thích cho mẹ mình biết, Trình Trì và những thiếu gia ăn chơi khác hoàn toàn không giống nhau. Cậu ấy đã giúp cô rất nhiều lần, cho đến bây giờ cũng chưa từng làm gì gây ảnh hưởng đến cô.
Mặc dù đôi khi cậu ta cũng rất ngang ngược, nhưng lại vô cùng nghĩa khí, biết đúng biết sai, khiến cho người khác phải tâm phục khẩu phục.
Nhưng vấn đề là ở chỗ chỉ sợ lúc cô nói ra, mẹ cô sẽ cho là cô bị mê muội đầu óc, sau đó sẽ nổi giận lôi đình.
Âm Thư không muốn chuyện trở nên phiền toái như vậy, cũng không muốn bàn về đề tài này nữa.
Lúc xuống xe, chỉ có một mình cô đi đón Nhất Bạch, còn mẹ cô ở ngoài chờ.
Chị chủ tiệm nhìn cô cười: “Chiều nay em không đi cùng bạn trai à?”
Nguyễn Âm Thư cười cười, không biết phải nói gì, chỉ có thể nhỏ giọng chào rồi đi mất.
Chị chủ quán gửi đến cô một nụ cười mập mờ.
Sau khi mang Nhất Bạch lên xe rồi, mẹ Nguyễn tất nhiên bị phân tán tâm tư, không còn hỏi cô về đề tài trên xe ban nãy nữa.
Âm Thư tranh thủ chạy đi mua thức ăn và những vật dụng cần thiết khác, xong xuôi liền dồn hết vào cốp xe.
Mẹ Nguyễn lại hỏi một lần: “Xong rồi đúng không con? Không có quên gì chứ?”
Nguyễn Âm Thư phủi phủi tay: “Dạ không mẹ, xong hết rồi ạ.”
“Được, con cài dây an toàn vào đi.”
Nguyễn Âm Thư vâng lời mẹ, lúc bà bận lái xe, cô lại tranh thủ chơi với Nhất Bạch.
Địa điểm bị thay đồi không ngừng, ban đầu cậu nhóc còn hơi cảnh giác, nhưng chẳng mấy chốc đã buông lỏng phòng bị.
Giống như biết rõ cô sẽ không làm nó bị thương, mà là đang đối xửa tốt với nó.
Cuối cùng ba người cũng về đến nhà, Âm Thư xách lồng đi vào cửa thì gặp ngay ba Nguyễn đang ngồi ở trên ghế salon, ông đẩy kính mắt: “Chó đã mang về rồi đấy à?”
“Dạ.”- Âm Thư vừa nói vừa cười, lại đứng bên cạnh ông mở lồng ra, tỏ ý Nhất Bạch có thể chạy tự do trong nhà một chút.
Tiểu tử trừng to đôi mắt tròn, hơi lộ móng vuốt dò xét, bộ lông vừa được tắm sạch cũng hơi xù lên.
Âm Thư liền xoa đầu nó: “Từ nay đây sẽ là nhà mới của em.”
Chị sẽ không bỏ rơi em. – Cô tự nhủ trong lòng.
Nhất Bạch bước đến trước vài bước, bắt đầu hít hít mũi để quen mùi.
Âm Thư nhanh chóng chuẩn bị xong thức ăn, nước uống, rồi dọn cho nó một cái ổ nhỏ.
Hồi lâu sau, cuối cùng cô cũng đứng lên.
Có tiếng mẹ Nguyễn từ trong bếp vọng ra: “Âm Thư, xong rồi thì vào làm bài tập đi con!”
“Dạ, con biết rồi mẹ, con đi ngay đây.”
Âm Thư đứng dậy, nhìn Nhất Bạch một lát rồi quay về phòng.
Chỉ là không ngờ nó cũng đi theo cô.
Lúc Âm Thư làm bài tập, nó sẽ nằm quấn lấy chân của cô, không kêu cũng không nháo, rất yên lặng, tựa như đã ngủ.
Lúc cô làm xong bài Tiếng Anh, cúi đầu liền thấy nó nhìn cô bằng đôi mắt to tròn.
Đôi mắt tràn ngập mong đợi, sáng lấp lánh.
Hẳn là nó biết nơi này sẽ là nhà mới.
Hẳn là nó đã sẵn sàng…
Nguyễn Âm Thư cúi xuống vò đầu Nhất Bạch, nghe nó khẽ kêu một tiếng, cô bèn chuyển sang gãi cằm cho nó, Nhất Bạch liếm lòng bàn tay của cô.
Âm Thư bật cười thật khẽ.
Chắc chắn là tiểu tử này rất thích nơi ở mới, cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này hiện lên trên khuôn mặt nó, rực rỡ tươi sáng, tràn đầy ướt mơ.
///
Âm Thư định sẽ chờ cho Nhất Bạch quen nhà rồi mới đem nó quay lại trường học.
Mấy ngày kế tiếp đều bình an vô sự, giờ từ học hôm đó, cô giáo lại phát bài thi thử.
“Đây là đề thi học sinh giỏi Vật Lý năm ngoái, dạng bài lạ, có thể sẽ rất thách thức. Hôm qua cô soạn lại mới nhớ ra vẫn chưa phát cho các em. Em nào muốn thử thách mình hơn thì giải thử nhé, cũng có thể cùng thảo luận với các bạn khác.”
Kiều Dao vừa nói vừa phát bài thi.
Bài tập ngày hôm đó không nhiều, Âm Thư đã sớm làm sạch sẽ, cảm thấy hiện tại cũng khác nhàn rỗi nên quyết định đi lên lấy một đề xuống.
Lúc này, Kiều Dao lại nói tiếp: “Lớp 11B4 có hai bạn nam sinh muốn xin vào trải nghiệm thử không khí của lớp chúng ta. Cô cảm thấy lời đề nghị này rất tốt, nên hai tiết cuối cô sẽ xếp tạm hai bạn ấy vào chỗ trống sau lưng bạn Âm Thư nhé, các em biểu hiện tốt một chút, ít nhất cũng có thể truyền đạt không khí của lớp ta đến hai bạn học sinh nhiệt tình này.”
Cả lớp vỗ tay, hai học sinh nam liền đi vào ngồi phía sau Âm Thư.
Lớp học quay trở lại với không khí yên tĩnh vốn có, vô tình khiến cho cuộc nói chuyện của hai nam sinh mới vào lớp trở nên rõ ràng hơn.
“Này, nghe nói đó là học thần B1 đấy!”
“Thấy rồi, đẹp thật, eo còn nhỏ như thế, ngon!”
“Tao với mày kể ra cũng ăn may quá nhỉ? Còn có thể ngồi vào đây.”
“Ha ha, tiếc là không được nhìn chính diện nhỉ”
“Tao đã sớm thấy rồi, dáng dấp đảm bảo ngon lành, chắc chắc dưới lớp đồng phục kia là cực phẩm. Mày nhìn đi, đôi chân dài thế kia, chơi không chán nổi đâu.”
Mặc dù tiếng nói chuyện của hai người rất nhỏ, nhưng Âm Thư vẫn có thể nghe được.
Mấy lời này lọt vào tai cô liền trở nên khó nghe đến cực điểm, khiến cho cô cảm giác bị xúc phạm khủng khiếp.
Cô cố gắng bịt tai mình lại, nhưng âm thanh vẫn cứ tiếp diễn ——
“Mày có biết tụi tao thích chơ trò gì nhất không. Mùa hè thế này này, trời nắng, áo sơ mi của tụi nữ sinh lại màu trắng nữa, ngồi sau tụi nó có thể đoán một chút, kiểu áo ngực của tụi nó… Mày đoán thử xem, Nguyễn…”
Âm Thư đập mạnh bút của mình lên bàn, bụng cô vừa co rút.
Cô vừa chuẩn bị đứng dậy ra khỏi lớp, thì đã có người hành động còn nhanh hơn cô.
Trính Trì bước đến chỗ ngồi của hai người kia: “B4 phải không? Ra ngoài một lát.”
Mặc dù không rõ mình đã đắc tội gì với vị hung thần này, nhưng cả hai nào dám trái lệnh.
Âm Thư vừa mặc xong áo khoác thì nghe bên ngoài có tiếng kêu la oai oái, tiếp theo đó là tiếng ngã xuống mặt đất.
“Đừng đánh… Đừng…”
Lại có tiếng cầu xin tha thứ.
Có đánh nhau sao?
Bên ngoài cửa sổ có mấy bóng người, trong đó chính là hai người vừa ngồi sau lưng cô. Cả hai đều đang bị Trình Trì dập tơi bời, một người bị đấm thẳng vào mặt, người kia lại bị đạp vào bụng, ngã cái “rầm” xuống mặt đất.
Động tĩnh không nhỏ.
“Có chuyện gì vậy?”
Lớp trưởng vội vã chạy ra nhìn, mà bạn bè trong lớp cũng ùa ra khuyên nhủ.
Hai người bị đánh kia tất nhiên không tài nào đánh trả được, nhưng vẫn cố gắng nói: “Mẹ nó, tụi tao đã làm gì mày mà mày đánh? Mày đừng nghĩ ở đây là địa bàn của mày rồi mày muốn làm gì cũng được đấy!”
Người đến xem ngày càng nhiều, nhưng Trình Trì cũng không có biểu hiện gì lớn, chỉ nhíu mày nói:
“Tao cũng đâu muốn bẩn tay.”
Vừa nói xong, anh lại cười, hai bàn tay lồng vào nhau, bẻ khớp răng rắc:
“Chỉ là tao không thể để cho đại biểu Ngữ Văn chịu uất ức.”
——
Tác giả nói: Hôm nay con nên đổi tên là Trình ngầu cmn lòi Trì (〃 ‘▽ ‘〃)