Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Chương 12



Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

---------------

Trong câu lạc bộ người thì hát, người thì chơi bài, các loại âm thanh đan xen nhau rất ồn ào náo nhiệt.

Trì Uyên ngồi trên ghế xoay, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, làm cổ họng nóng rát, ngước mắt nhìn Phó Trầm ngồi đối diện cảm thấy vô cùng khó hiểu: "Thằng nhóc Trì Dạng kia càn quấy thì thôi, sao anh cũng theo thế?"

Phó Trầm lười biếng dựa trên sô pha, nhướng mày phản bác: "Chuyện làm ăn kiếm tiền sao lại coi là càn quấy được?"

"Hơn nữa, cậu thấy tôi có bao giờ làm ẩu gì chưa?"

Trì Uyên yên lặng không nói câu nào lúc lâu, trong lòng lại nghĩ thầm "Chẳng thế à". Nhưng trong lúc công ty người khác đang nội chiến mà nhân cơ hội cắm chân vào là không đạo đức, mà hành động này lại thể hiện hết sức nhần nhuyễn cái bản chất của thương nhân.

Trì Uyên cười rồi lại hỏi: "Chuẩn bị tiến vào giới giải trí?"

Phó Trầm lắc đầu, "Nhất thời hứng thú."

Hai người chạm ly rồi nhìn nhau cười, không cần nói cũng biết.

Susan cầm ly rượu đi tới, trang điểm tinh xảo, dưới ánh đèn màu đỏ của rượu vang càng trở nên hấp dẫn hơn, sau khi nhìn Trì Uyên cười thì chuyển sang Phó Trầm "Anh Phó, ly rượu này em kính anh, cảm ơn anh đã giải vây giúp em."

Vừa rồi cô ta chơi thua, đành chọn mạo hiểm phải tìm một người đàn ông để hôn môi, trong tiếng ồn ào của mọi người, cô ta âm thầm cổ vũ trong lòng, cắn răng rồi lại ngại ngùng nhìn chằm chằm về phía Phó Trầm, ý đồ rõ ràng.

"Không tham gia không có nghĩa vụ phải hoàn thành." Phó Trầm ấn tắt điện thoại, thưởng thức trên tay, ánh mắt đảo qua như có như không mang theo sự sắc bén, nhìn Susan, châm chọc mà nói, "Khó xử một cô gái, mấy người đàn ông các cậu để mặt mũi ở đâu hả?"

Người quen với Phó Trầm đều biết anh đang tức giận.

Susan nhìn anh không có động tĩnh gì lại không nói lời nào, hơi sợ, móng tay dùng sức véo chỗ khớp xương đau xuyên cả tim, nước mắt nghẹn lại, nhưng vẫn cố cậy mạnh mà vội vàng giải thích: "Phó, anh Phó, em không có ý gì chỉ muốn cảm ơn anh."


Phó Trầm rất thân sĩ mà uống ly rượu kia, ý vị thâm trường mà nói câu: "Con gái nên đơn thuần một chút." Còn trẻ mà đã thích chơi tâm cơ, thích là thích, không thích là không thích.

Phương thức này, làm anh phản cảm.

"Chú ba, chú họ, sao hai người không ra hát?" Phó Minh Nguyệt chạy tới, thở phì phò nói, lại nhìn Susan bên cạnh Phó Trầm ra vẻ hiểu rồi.

Sau đó cười khanh khách, trêu ghẹo: "Susan, chị dâu tôi vẫn thường nói, con gái phải học cách rụt rè."

Nhưng Susan cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học thôi nên nháy mắt mặt đỏ tai hồng, yếu ớt nói câu gì không nghe rõ rồi đi.

Phó Minh Nguyệt ngồi xuống ôm bụng cười ha ha.

Cô học cùng trường với Susan, vừa tốt nghiệp học viện Nugue của Pháp vào tháng bảy này, trong trường Susan rất thích quyến rũ đám con trai, nên bọn con trai rất thích vây quanh cô ta, Phó Minh Nguyệt nhớ tới chuyện nào đó thì tức giận nên cô không thích cô ta, lại còn dám tới quyến rũ chú ba muốn trở thành thím ba của cô chắc.

Cô còn chưa đủ tức chết à!

Trì Uyên hài hước nói: "Đều là con gái lớn rồi, sao còn để ý mấy cái nhỏ nhặt như thế, biết đâu chú ba của cháu cũng thích thì sao?"

"Hừ." Tính tình Phó Minh Nguyệt rất thích làm nũng, là con gái duy nhất cũng như nhỏ nhất ở nhà, nên rất được chiều, cô giữ chặt tay Phó Trầm bĩu môi bá đạo nói: "Cháu không chấp nhận ai làm thím ba của cháu hết, dù sao thím ba cháu chỉ đồng ý chị Vãn thôi."

"Chú ba, chú có nghe thấy không?" Cô vừa lay lay cánh tay Phó Trầm vừa làm nũng.

Phó Trầm bất đắc dĩ: "Cháu mà lắc nữa thì sẽ rơi ra đấy."

"Cháu mặc kệ, đời này cháu chỉ gọi chị Vãn là thím ba thôi."

Phó Trầm: "......"

Phó Minh Nguyệt còn muốn nói tiếp thì điện thoại trong túi lại vang lên, cô lấy ra thấy tên là mẹ già thì không dám nhận, cô tắt tiếng đi nhẹ nhàng đặt lại trong túi.

Cô khẽ nói: "Chú ba, chắc chắn chú không thích kiểu người như Susan đúng không?"

Phó Trầm cố mà "ừ" một tiếng.

"Vậy là thích......" Phó Minh Nguyệt vui vẻ ra mặt, còn chưa nói xong đã bị Phó Xuyên ào tới kéo đứng dậy.

Cô tức muốn hộc máu, "Anh hai, anh làm gì thế?"

Trong mắt Phó Xuyên tức giận, hưng sư vấn tội nói: "Vừa rồi bác gái cả gọi cho em sao em không nhận, còn tưởng rằng em xảy ra chuyện, mẹ anh gọi điện tới mắng anh một trận, hỏi anh có phải không chăm sóc tốt cho em gái, em có biết không hả?"

Từ nhỏ đã phải sống dưới bóng ma của tiểu tổ tông này nên không có cách nào cả, Phó Xuyên thường xuyên bị thế.

Phó Minh Nguyệt rất bình tĩnh bỏ tay ra, "Anh bị mắng thì sao em biết được. Mà hơn nữa hơn 12 giờ mà chưa về nghe điện thoại để mẹ mắng chết em à, em cũng không ngốc."

Phó Xuyên nhìn cô nghiến răng nghiến lợi, "Bây giờ, lập tức, lập tức đi về với anh."

"Em không muốn, em còn đang thượng lượng với chú ba." Phó Minh Nguyệt hất cằm lên vô cùng kiêu ngạo.

"Vậy sau này có việc gì đứng tìm anh."

"Đừng đừng...... Đừng, anh hai, em chỉ đang nói đùa với anh thôi mà." Phó Minh Nguyệt cười nói: "Bây giờ em về luôn với anh."

Trì Uyên và Phó Trầm đối với chuyện này đã quá quen rồi, chỉ cần nhìn không cần lên tiếng.

Phó Xuyên lúc gần đi, cũng không dám quên lời mẹ già mình dặn dò, kéo Phó Minh Nguyệt tới cửa còn xoay người nói với Phó Trầm: "Chú ba, mẹ cháu bảo chú tối mai về ăn cơm."

Phó Trầm gật đầu, tỏ vẻ đã biết rồi nói: "Trên đường chú ý an toàn."

Hai phút sau, Phó Trầm đứng lên nới với Trì Uyên: "Để anh đưa hai đứa về, tránh cho chúng nó cãi nhau trên đường."

Trì Uyên: "Đi nhanh lên!"

Phó Trầm đưa hai đứa trẻ về nhà rồi quay lại chung cư đã là 1 giờ sáng, vào cửa thay dép xong, duỗi tay cởi hai nút trên áo sơ mi rồi đi luôn lên tầng.

Bỗng nhớ đến chuyện gì, lại quay về đi tới sopha, ngồi xổm xuống nhìn khắp nơi cuối cùng cũng tìm thấy khuyên tai nhỏ ở chân sopha.

Anh đứng lên, đặt trong lòng bàn tay nhìn, vuốt v3 một chút, chiếc khuyên tai này là làm từ năm cánh hoa, bên trong khảm kim cương lấp lánh vô cùng lộng lẫy.

Trước khi Phó Trầm ngủ thì gửi tin nhắn cho Ngu Quy Vãn trên WeChat, "Khuyên tai ở chỗ tôi, có rảnh thì đến lấy."

Đã muộn rồi chắc cô đã sớm đi ngủ, không trả lời cũng rất bình thường.

Anh tự hỏi đợt này mình có phải bị ngốc hay không.

Buổi chiều ngày hôm sau, Thịnh Thành bị bao phủ cả một đám mây đen, chỉ lát sau đã mưa to tầm tã, Phó Trầm đang lái xe trên đường tới Phó gia thì nhận được điện thoại của Phó Minh Nguyệt.

"Chú ba, sao chú còn chưa tới? Ông nội nhắc suốt từ trưa tới giờ, lỗ tai cháu sắp mọc kén lên rồi."

Phó Trầm bật loa ngoài, mắt nhìn giao thông tắc nghẽn đằng trước khẽ nói: "Sắp đến nơi rồi." Nhìn tình hình không có xu hướng thông thoáng phía trước anh quyết định quay đầu.

Tới Phó gia, gặp ngay Phó Hiển và Thịnh Hoan đang bước xuống Land Rover quân sự ở cửa.

Phó Hiển mấy năm nay rèn luyện trong quân đội càng ngày càng trầm ổn hơn, anh chào hỏi: "Chú ba." Thịnh Hoan cũng chào theo.

Ánh mắt Phó Trầm dừng trên mười ngón tay đang đan vào nhau rồi gật đầu, đột nhiên một quyển sách bay tới, đập thẳng vào cẳng chân anh, ngước lên nhìn là ông cụ tinh thần phấn chấn.

Phó Hiển vội vàng ôm Thịnh Hoan vào trong ngực, sợ làm cô bị thương.

Thịnh Hoan giãy giụa cũng không thoát được cánh tay như đồng như sắt của anh, gò má ửng đỏ, cô ngửa đầu nhìn anh "Phó Hiển, anh đừng như thế, người lớn còn đang ở đây."

"Em bị thương anh sẽ đau lòng, mà mọi người cũng không có tâm tình nhìn chúng ta đâu." Phó Hiển nói xong còn dùng tay áo che mặt cô, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cánh môi hồng phấn của cô, cúi đầu khẽ cắn một cái rồi mới buông ra.

Thịnh Hoan đỏ mặt không chịu được, vội vàng nhìn xung quanh, bóp thịt mềm bên hông anh, mặt vô cảm uy hiếp nói: "Anh còn làm bậy nữa thì cả tháng này nằm ngủ trên sopha."

"Vợ à, anh sai rồi!"

"Vậy còn không thả ra."

Đôi tay Phó Hiển lưu luyến không rời buông vòng eo mảnh khảnh của cô ra, đã ba tháng không gặp, chưa có thời gian để thân thiết đã vội vàng tới đây.

Ông cụ Phó nổi giận đùng đùng nói: "Phó Trầm, lần sau anh còn đi về một mình nữa thì không cần phải về đâu!" âm thanh vang dội, làm một đống người trong phòng run lên.

Phó Trầm mím môi không nói lời nào, thường xuyên đứng theo tư thế huấn luyện trong quân sự để nghe giáo huấn.

"Mấy ngày trước chị dâu có giới thiệu một cô gái cho anh, có chỗ nào không tốt chứ? Anh đã 30 tuổi, còn muốn chọn đi chọn lại như mua rau ngoài chợ à, người khác không chê anh thì thôi." Ông cụ phàn nàn oán giận nói: "Anh không thể học anh cả anh hai của anh lúc trẻ được à, phải thành gia lập nghiệp."

Phó Trầm vẫn cụp mắt lắng nghe. Ông cụ Phó đã hơn 70 tuổi rồi không thể tức giận được.

Người bên trong nghe được tiếng động, vội vàng chạy ra tìm hiểu.

Phó Trình hơn 50 tuổi đi ra nhìn thấy con trai con dâu đứng tránh một bên, hận sắt không thành thép, đi đến bên cạnh ông cụ nói nhẹ nhàng "Ba, chú ba vất vả lắm mới về được một lần, ba nói xem ba giận như vậy thì sao chú ấy dám về nữa chứ?"

"Không mang con dâu về thì cả đời này nó cũng không được vào."

Bác hai Phó Khiêm và vợ đứng bên cạnh không dám đi lên khuyên, sợ mất nhiều hơn được.

Vợ bác cả nhìn không khí đông cứng vội vàng nháy mắt ra hiệu với con gái đứng đấy không xa, con gái Phó gia có tiếng nói hơn con trai.

Phó Minh Nguyệt đau lòng nhìn chú ba, lại có chút hận, sớm cưới chị Vãn về có phải không vấn đề gì nữa không, cứ nhất quyết phải làm khổ nhau như vậy. Không nhịn được nuốt nước miếng, dịch bước nhỏ đi đến bên cạnh ông cụ, đặt tay trên lưng ông cụ vỗ nhẹ, giọng nói mềm mại: "Ông nội ơi, ngài bớt giận, ông xem mọi người vất vả lắm mới tập trung đông đủ ăn bữa cơm đoàn viên này, ông cần gì phải giận chứ? Lần sau Minh Nguyệt không dám về nữa, bị dọa sắp mắc bệnh tim đến nơi rồi."

Sắc mặt ông cụ lúc này mới dịu hơn, đau lòng nhìn cháu gái nhỏ "Minh Nguyệt đừng sợ, ông nội không giận nữa, cũng không nói những lời vừa rồi nữa."

Phó Minh Nguyệt lặng lẽ giơ ngón tay chiến thắng cho mọi người ở phía sau!

Vợ bác cả Hướng Minh Tuệ và vợ bác hai Hà Thục Cầm lúc này mới đi lên, phá vỡ cục diện bế tắc, điều hòa bầu không khí.

"Ba, hôn nhân là chuyện đại sự, dù sao cũng là người sống cả đời với mình, quan trọng nhất là phải hợp."

"Đúng vậy đúng vậy! Chú ba cũng biết lỗi rồi, hôm nay không nói chuyện này nữa, cả nhà vui vẻ ăn cơm."

Phó Minh Nguyệt chạy đến trước mặt Phó Trầm, an ủi nói: "Chú ba, chú đứng giận, ông nội cũng chỉ lo lắng cho chú thôi." Nói xong chạy đến chỗ Thịnh Hoan cười kéo tay cô "Chị dâu, nghe lời chị không sai chút nào, kem dưỡng mới ra mắt thị trường kia của chúng ta bán rất tốt."


Thịnh Hoan không trả lời mà hỏi: "Thật sự nghĩ kỹ rồi, không đi làm cũng được nhưng vẫn phải đúng giờ đến phòng làm việc để quẹt thẻ đến và về."

Phó Minh Nguyệt gật đầu, "Vâng!"

Phó Hiển đằng sau vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm bóng dáng Thịnh Hoan, mấy tháng không gặp rồi mà cô không nhớ anh chút nào ...... nghĩ đến mặc dù không thể ăn, nhưng sờ tay nhỏ mềm mại thì trong lòng cũng thoải mái hơn!

Cô em gái này không hiểu ý chút nào.

Trên bàn cơm, ông cụ Phó ăn cơm mà không nói một câu, mọi người khác còn lại đều thận trọng từ hành động đến lời nói.

Hướng Minh Tuệ hỏi: "Minh Nguyệt, con vẫn quyết định không học lên thạc sĩ?"

Phó Minh Nguyệt gắp ớt gà đặt trong bát cơm, "Không học, đi làm tích lũy kinh nghiệm cũng không tệ mà."

Hướng Minh Tuệ đặt đũa xuống xụ mặt nói: "Con còn nhỏ thì làm được gì chứ?"

Phó Minh Nguyệt kiêu ngạo phản bác: "Không nhỏ đâu nhé, chúng con tự lập nên một nhãn hiệu chuyên đồ trang điểm mấy năm nay đều có lợi nhuận, còn mở thêm cửa hàng riêng ở các thành phố bên cạnh, rất nhiều người muốn gia nhập đấy ......"

Lúc ấy cô vừa vào đại học, nghe thấy Thịnh Hoan và Ngu Quy Vãn muốn gây dựng sự nghiệp, liền muốn đưa tiền tiêu vặt để nhập cổ phần.

Bởi vậy, tên cái nhãn hiệu trang điểm "why" từ từ nổi lên này bắt nguồn từ chữ cái cuối cùng của ba người Vãn Hoan Nguyệt = why.

Thịnh Hoan yên lặng ăn cơm không dám phát biểu bất cứ câu nào, cô là đầu sỏ gây tội.

Phó Hiển nắm tay cô dưới bàn, mình chưa ăn được mấy nhưng vẫn gắp thịt vào bát của cô, gầy như vậy làm anh mỗi lần lăn lộn trên giường đều không đành lòng.

Hướng Minh Tuệ nghe Phó Minh Nguyệt nói như vậy, giận đến mức cơm cũng không ăn vào, liếc mắt nhìn sang Phó Hiển và Thịnh Hoan nói ẩn ý: "Thật là không đứa nào làm người ta bớt lo."

Phó Hiển cùng Thịnh Hoan tốt nghiệp đại học xong thì hơn một năm sau đăng ký kết hôn, sau khi kết hôn Thịnh Hoan vì tập trung cho sự nghiệp nên chưa muốn sinh con, mà bà nội chỉ muốn ôm cháu nội vì vậy giữa mẹ chồng nàng dâu có khoảng cách không nhỏ.

Càng giận hơn nữa là con trai mặc kệ đúng hay sai đều đứng về phía vợ.

Sự nghiệp mấy năm nay đã có khởi sắc như Phó Minh Nguyệt nói nhưng vẫn không có con, không biết định đến bao giờ? Hướng Minh Tuệ càng không vừa mắt với Thịnh Hoan.

Thịnh Hoan thật sự rất tủi thân, mấy tháng nay cô đã chuẩn bị mang thang rồi nhưng vẫn không có động tĩnh gì, chuyện này cô cũng bất lực, Phó Hiển để canh gà đến trước mặt cô bảo cô uống nhiều một chút.

Thịnh Hoan ngửi thấy muốn nôn khang, đôi mắt sáng lấp lánh, trước mắt hoa lên, che miệng không nhịn được chạy vào nhà WC.

Phó Hiển ngây người, mọi người trong bàn ngước lên nhìn nhau. Hướng Minh Tuệ là người kích động nhất, tay run lên vỗ Phó Minh Nguyệt "Con...... con đi xem nhanh lên, có phải chị dâu con có rồi không?"

Phó Minh Nguyệt vui mừng chạy đến WC, cô sắp được làm cô nhỏ rồi? Vội vàng lấy nước súc miệng cho Thịnh Hoan sốt ruột hỏi: "Chị dâu, có phải chị có không? Hay đến bệnh viện kiểm tra một chút."

Thịnh Hoan liếc cô nàng, thấp giọng nói: "Có cái gì mà có, anh trai em đi công tác ba tháng cũng có nghĩa là đã ba tháng rồi không chạm vào chị."

Phó Hiển đi đến cửa phòng bếp dừng lại, nghe thấy vậy tim anh đập nhanh, giọng nói như oán phụ này là đang vô cùng bất mãn với anh!

Còn tưởng rằng cô không nhớ gì đến anh chứ?

Chuyện này còn ngây ngất hạnh phúc hơn khi được làm ba !!!





Bình Luận (0)
Comment