Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Chương 23



Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

----------

Ngu Quy Vãn đi chơi với Phó Minh Nguyệt và Thịnh Hoan vào đêm giáng sinh, nhất thời cao hứng đến quán bar uống say như chết. Hôm sau ngủ thẳng đến tận trưa làm cho Thành Vi gọi mãi cũng không tỉnh.

Nhưng thế này không giống với phong cách của Thành vi, kể cả mùa đông cũng trực tiếp xốc chăn gọi dậy!

Không biết có đoạn nào bị lỗi rồi.

Ngu Quy Vãn mơ màng ngồi dậy bị không khí lạnh ùa vào làm tỉnh táo hơn không ít, bỗng nhớ tới hôm qua còn hẹn Thẩm Nhất Luân sáng nay luyện hát, cô cuống cuồng tay chân mà tìm điện thoại.

Cuối cùng cũng tìm được dưới gối.

Cô không thể tưởng tượng được, vội lấy tay che miệng lại không dám phát ra âm thanh nào, có chuyện gì xảy ra thế này? Vì sao vẫn gọi điện như thế, mà quan trọng người gọi lại là Phó Trầm.

Nhật ký cuộc gọi hiện lên là 8 tiếng đồng hồ 25 phút 05 giây.

Ngu Quy Vãn lắc lắc đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhanh chóng tắt cuộc gọi, trong đầu vẫn còn chút ký ức lưu lại của ngày hôm qua.

Đại khái là ba người các cô hôm qua uống say ở quán bar, đúng lúc mẹ Phó Minh Nguyệt gọi điện thoại kiểm tra, hình như...sau đó người tới đón các cô là Phó Trầm.

Nhưng cô nhớ rõ Thành Vi cũng chạy tới vào thời gian đấy!

Trở về ngủ luôn cũng không ầm ĩ không nôn mửa.

Thật sự không nhớ rõ gọi điện cho Phó Trầm làm gì.

Chắc không nói chuyện linh tinh gì không nên nói đâu nhỉ!


Ngu Quy Vãn tiện tay lấy bộ quần áo trong tủ ra, mặc xong xuôi nghĩ cũng không ổn lắm, nếu nhớ không nhầm tối còn phải đi hẹn hò.

Sau đó cô lại bắt đầu lựa chọn cẩn thận, áo màu vàng xen lẫn sắc đỏ, đi đôi bốt cùng váy kẻ sọc, vừa giữ ấm lại còn xinh đẹp.

Khoảng khắc cô mở phòng ngủ ra mới nhớ lúc nãy tìm điện thoại là để gọi điện xin lỗi Thẩm Nhất Luân, mà không nhớ ra gì cả.

Thành Vi nhìn thấy cô giọng điệu hờ hững: "Cuối cùng cũng rời được giường ?"

Ngu Quy Vãn bước tới mỉm cười: "Chị Vi, Thẩm Nhất Luân có gọi điện cho chị không?" Điện thoại của cô để trò chuyện cả đêm, người khác không thể gọi điện.

"Gọi rồi, buổi sáng nói có việc đột xuất, hẹn thành buổi chiều, chị nhìn tình trạng kia của em nên đã đồng ý rồi."

"Chị Vi cảm ơn chị." Ngu Quy Vãn cười cười, mịt mờ hỏi lại: "Chị Vi, có chuyện gì xảy ra tối qua không chị?"

Nói đến điều đó, Thành Vi lại tức, chuyện trước đó mới yên tĩnh được mấy ngày, mà hơn nửa đêm lại đến quan bar uống say như chết, bị chụp được thì thôi nhưng nếu gặp được người nào xấu thì sao, không dễ gì thoát được.

"Sao thế, em không nhớ chuyện gì xảy ra à?"

Giọng điệu không phải khó chịu bình thường, Ngu Quy Vãn mếu máo: "Em uống say không nhớ rõ nên mới phải hỏi chị mà."

"Còn biết mình uống say à?" Thành Vi nói: "Em đi ra ngoài chơi phải để ý đúng mực hơn chứ, suy xét đến hậu quả, chứ không phải chuyện xảy ra rồi mới lo lắng đi chùi mông."

Nói là nói như thế.

Người trong giới giải trí đều không ngốc, mỗi giây mỗi phút đều phải thận trọng từ lời nói đến việc làm đặt biệt hai năm gần đây, thật sự mệt mỏi.

Ngu Quy Vãn đi đến kéo tay Thành Vi làm nũng: "Chị Vi em cũng không dám nữa, chỉ do vui quá thôi, một năm rồi em với nhóm Thịnh Hoan mới gặp nhau."

"Chị nói cho em biết chuyện xảy ra tối hôm qua đi?" Nói xong cô cầm lấy miếng giẻ lau rồi đặt xuống, kéo chị ngồi trên ghế sô pha, còn xum xoe đi rót cốc nước lại đây.

Thành Vi liếc cô nhận cốc nước uống hai ngụm, lúc này cơn giận mới dịu xuống, từ từ nói: "Tối hôm qua lúc chị tới quán bar, Phó tổng đã tới rồi, mà em đang nằm trong ngực người ta, không biết đang nói linh tinh cái gì, cứ lảm nhảm, Phó tổng đưa địa chỉ cho chị để chị đưa hai người bạn kia của em về nhà, chị đành phải đồng ý."

"Đúng rồi, chị cũng nói luôn với em, bây giờ Trì Dạng và Phó tổng đang chiếm cổ phần tại Hoa Thịnh của chúng ta mà không hề ít."

"A??" Ngu Quy Vãn bị sốc bởi tin tức này.

"A cái gì! Em nghe chị nói xong đã." Thành Vi tiếp tục nói: "Lúc chị quay lại quán bar lần nữa thì thấy em đang đứng bên đường cãi nhau với Phó tổng."

Ngu Quy Vãn lặp lại luôn sau đó: "Cãi nhau?" Cô với Phó Trầm thì cãi cái gì.

"Em đã nói gì?"

Thành Vi lắc đầu: "Không nghe rõ."

"Dù sao từ trước tới nay chưa từng thấy em dữ dội như thế, ngay cả chị cũng bị dọa, vừa nói vừa khóc miệng không dừng lần nào, nói mệt lại ngồi xuống nôn, nôn xong lại nói tiếp. Phó tổng không nói câu nào đều kệ em, còn dịu dàng lấy khăn giấy lau cho em, đút nước cho em......"

Ngu Quy Vãn kéo kéo tóc, trong lòng chán nản, hoàn toàn không dám nghĩ đến hình ảnh lúc đấy thế nào, chật vật khó chịu đến mức nào......

"Quên đi, chị đừng nói nữa." Cô thật sư không nghe nổi nữa ngẩng đầu lên hỏi: "Thế điện thoại của em làm sao vậy? Sáng dậy vẫn còn thấy nói chuyện với Phó Trầm."

Thành Vi sợ ngây người: "Không phải chứ?? Sức chiến đấu của em mạnh như vây!!!"

Ngu Quy Vãn nhíu mày, "Cái gì, có ý gì?" Có dự cảm không tốt chút nào.

Thành Vi: "Tối hôm qua Phó tổng không có cách nào với em, dù làm gì e cũng liều chết không lên xe, người ta ôm em, em còn cắn anh ta. Cuối cùng chị phải xin lỗi Phó tổng, sau đó kéo em lên xe, sau khi lên xe em còn la hét phải gọi cho Phó tổng, tiếp tục lý luận."

"Chị không biết em với Phó tổng có ân oán gì mà nói mấy tiếng cũng không hết, ở trên xe chị còn ngăn em chứ lúc đưa em về phòng rồi thì chị không biết."

"Phó tổng khá tốt tính, sáng chị đánh thức em bị giọng nói của Phó Tổng dọa suýt đau tim đấy?" Vừa nhớ tới chuyện này Thành Vi vẫn còn sợ.

Không hề thấy sự đùa cợt nào trong đấy, hoàn toàn là sự thật.

Ngu Quy Vãn: "Á......" Không còn mặt mũi gặp ai, cũng không muốn gặp anh, sớm biết thế cô đã không hỏi.


Những lời như lòng hiếu kỳ hại chết mèo không hề giả chút nào!!!

Thành Vi ấn màn hình điện thoại nhìn vào đấy, giọng cũng trở nên nghiêm khắc "A A A, A cái gì mà A, sắp đến giờ rồi, em nhanh chóng dọn dẹp đi, ăn tạm gì đấy ở ngoài rồi đến công ty, không nên để cho người khác chờ."

Ngu Quy Vãn đột nhiên cũng bị lây nhiễm cảm giác gấp gáp này, trả lời rồi nhìn xung quanh hỏi: "Sao không thấy Đào Tử đâu?"

"Em ấy đã đến công ty trước rồi."

"À." Cô nhanh nhẹn chui vào phòng tắm rửa mặt, chăm sóc da trang điểm, hơn tiếng mới xong.

Cô còn ít phiền toái vào những việc này đấy.

Vừa ra cửa, Ngu Quy Vãn không nhịn được rụt cổ, mùa đông ở Thịnh Thành quá lạnh, tuyết trắng xóa trên đường phố, hai cây cổ thụ bên đường trụi lủi, người đi đường ai cũng mặc ấm áp, bước chân vội vàng.

Buổi sáng biết một màn kia qua lời kể của Thành Vi vẫn quá kinh tâm động phách.

Làm cho Ngu Quy Vãn luyện thanh lúc chiều đều thất thần, đặc biệt là lúc Thẩm Nhất Luân hát đoạn tình cảm rồi nhìn cô thâm tình, trong đầu cô toàn là hình ảnh của Phó Trầm.

Sau đó liền nghĩ đến hình ảnh của mình tối qua trong miệng Thành Vi, chỉ đành cười trừ.

Thẩm Nhất Luân rất kiên nhẫn hướng dẫn chô cô, nói cho cô một ít phương pháp với kỹ xảo đơn giản trong ca hát.

Ngu Quy Vãn thật sự rất xấu hổ, tâm trạng không tốt cô cũng không thể kiểm soát được.

Chưa kể bài hát này còn là 《 Một chút rung động 》

"Anh và em

Nam cùng nữ

Đều không tránh được tình yêu

Ai muốn

Có can đảm

Không màng tất cả để trả giá

Em nói

Không chỉ em

Còn cả tôi nữa

Có nên tiếp tục hay không

Có nên nhớ đến hay không

Hãy để tình yêu tới gần hơn

Anh có chút rung động với em......"

Tâm trạng không tốt cho nên tập luyện không hiệu quả, hai người thương lượng kết thúc sớm.

Lúc đi Thẩm Nhất Luân hỏi: "Hay buổi tối đi ăn bữa cơm?"

Ngu Quy Vãn cười từ chối: "Đúng là không khéo, lát nữa tôi có việc gặp Thịnh Sâm, lần sau tôi mời anh nhé, cám ơn anh đã kiên nhẫn dạy tôi như vậy."

"Tôi không khách sáo đâu nhé."

"Khách sáo thì không thú vị."

Thẩm Nhất Luân đi rồi, Ngu Quy Vãn lấy điện thoại ra nhìn thấy có tin nhắn Wechat của Phó Trầm nửa tiếng trước.


"Lát nữa tôi đón em dưới tòa nhà Hoa Thịnh."

"Xong lúc nào nói với tôi một câu."

Ngu Quy Vãn che mặt, cuối cùng vẫn căng da đầu trả lời tin của anh: "Xong rồi." Hai chữ yếu ớt.

Nhất thời không biết thêm trước hay thêm sau cái gì, cuối cùng cô lười nghĩ nên cứ để như thế!

Cô có thể giả vờ không biết gì, rồi làm ra vẻ đáng yêu.

Sau đó cho điện thoại vào trong túi, đứng trong thang máy đi lên tầng không biết Thịnh Sâm có ở công ty không.

Hai người hình như đã rất lâu rồi không liên lạc, sáng nghe Thành Vi nói đại cổ đông của Hoa Thịnh bây giờ là Phó Trầm và Trì Dạng.

Trong nháy mắt nghe được tin kia cô rất kinh ngạc, dựa theo quan hệ của hai người thì Thịnh Sâm nên nói với cô chứ.

Thịnh Sâm quả nhiên không ở công ty, Ngu Quy Vãn kéo một thư ký hỏi: "Thịnh tổng tan làm sớm như vậy?" Cô nhìn thời gian chỉ mới hơn 5 giờ, chớp mắt nhìn lại lần nữa thật sự không nhìn nhầm.

Thư ký nói: "Tiểu Thịnh tổng mấy ngày trước đã ra nước ngoài, chắc trong thời gian ngắn sẽ không về, bây giờ Thịnh tổng đang làm việc tại văn phòng này."

Đó chính là ba của Thịnh Sâm.

Thư ký đi rồi, Ngu Quy Vãn lẩm bẩm nói: "Sẽ không về?? Như thế là có ý gì??" Tiếp theo cô lấy điện thoại ra gọi điện cho Thịnh Sâm.

Đi không lời từ giã.

Thịnh Sâm một giây đã nhận, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như vây.

Ngu Quy Vãn nói: "Anh đi đâu? Không trở lại là ý gì?"

Thịnh Sâm nói: "Tôi vẫn thích tự do, thích làm nhiếp ảnh không thích bị giam cầm trong công ty chút nào, cái này em đã biết rồi."

Ngu Quy Vãn không khỏi tủi thân: "Cũng nên nói với tôi một tiếng chứ, cứ lẳng lặng đi như vậy?"

Cô biết, Thịnh Sâm vẫn muốn làm một nhiếp ảnh gia tự do, mặc dù chỉ lớn hơn cô hai tuổi, nhưng đã đi qua không ít nơi, trước khi bị ba anh bắt triệu hồi từ nước ngoài về, vẫn đang học nhiếp ảnh ở nước ngoài còn từng đạt rất nhiều giải thưởng.

Thịnh Sâm: "Biết em vẫn tốt là được rồi." Từng vì em mới ở lại trong nước, cũng từng vì em mới rời đi, đổi tới đổi lui, trước sau cũng không thay đổi.

Những lời này nghe cứ cảm thấy không thích hợp, đương nhiên cũng không nên miệt mài hỏi là tốt nhất, Ngu Quy Vãn thật sự đau lòng hít mũi nói: "Vậy anh chăm sóc tốt bản thân, lúc nào về gặp nhau."

Cúp điện thoại thì nhận ngay cuộc gọi của Phó Trầm hỏi: "Còn chưa xuống sao?"

Ngu Quy Vãn đột nhiên nhận ra, nhất thời cảm thấy mũi lên men, mắt mờ mờ, bạn tốt của cô chỉ có mấy người nhưng lại cực kỳ có duyên với họ Thịnh. Thịnh Sâm là một, thêm cả Thịnh Hoan nữa.

Sau khi bình tĩnh lại cô trả lời: "Xuống ngay đây."

Phó Trầm nhìn tiếng người ồn ào bên đường, không biết sao, trái tim lặng như nước nhiều năm như vậy lần đầu tiên có sự mong chờ Lễ Giáng Sinh này, khuỷu tay để trên cửa sổ xe hút thuốc, nghe thấy vậy nhíu mày hỏi: "Không thoải mái?"






Bình Luận (0)
Comment