*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."........."
Lời nói của cô làm Trì Uyên bật cười.
Tháng ba gió xuân khẽ thổi, bên ngoài xe là cây ngô đồng vừa mới đâm chồi trên một con phố dài, làn gió ngang qua kẽ hở của cành cây mang theo sức sống mơn mởn đến trước mặt.
Anh mở cửa sổ, làn gió dạo chơi trong xe càng làm cho tiếng cười vô cùng trong trẻo.
Văn Tưởng bị cười chẳng hiểu làm sao, nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Sườn mặt của người đàn ông vô cùng rõ ràng trong ánh sáng ban ngày, lông mi dày đen như lông quạ, sống mũi cao thẳng, bên má bởi vì cười mà lõm vào như xoáy nước nông.
Nhìn hồi lâu còn có thể nhìn thấy vết sẹo cũ khó thấy bên thái dương phải của anh.
Người đẹp thì đẹp thật, nhưng ngốc cũng thật sự ngốc.
Trì Uyên cười đủ rồi, quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh còn có chút ý cười, "Tôi đói bụng, đi ăn trước đi, nhưng tôi có thể đợi cô ăn xong mới nói."
"Đi đi."
Để thuận tiện nên bọn họ ăn ở chỗ mà lần trước hai người tình cờ gặp nhau, là nhà hàng gần bệnh viện. Vốn dĩ lái xe cũng không quá xa nhưng gặp phải giờ cao điểm tan làm nên kẹt xe hơn mười phút.
Đợi đến nhà hàng, quy quy củ củ ăn cơm xong, Trì Uyên như sợ cô tiêu hoá không được tốt nên đề nghị đi dạo bờ sông gần đó một chút trước.
Văn Tưởng không từ chối.
Thời tiết tháng ba đã ấm lại, bên bờ sông vào buổi chiều cũng có khá nhiều người.
Hai người sóng vai đi với nhau, khoảng cách ở giữa có thể nhét vừa một người.
Đại khái đã đi được hơn mười phút, Trì Uyên ước chừng thời gian cũng không khác lắm, rủ mắt nhìn hai cái bóng từ đầu đến cuối vẫn không sát vào nhau lúc ẩn lúc hiện trên mặt đất, thản nhiên mở miệng, "Văn Tưởng, tôi đã suy nghĩ kỹ về đề nghị của cô."
"Ừm." Văn Tưởng khẽ ngừng thở một chút, giọng điệu bình tĩnh, "Anh nói đi."
"Tôi cảm thấy——" Anh dừng bước chân, ánh mắt từ cái bóng trên mặt đất rơi xuống người đối diện, "Có lẽ chúng ta vẫn không thích hợp lắm."
Đáp án như dự đoán, Văn Tưởng cũng không thể nói rõ là có thất vọng hay không, gật gật đầu, "Đoán được."
Phản ứng của cô quá mức bình tĩnh, một chút buồn và khó chịu sau khi bị từ chối cũng không có, trong lòng Trì Uyên đại khái đã đoán ra được, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng từ từ, "Tôi không biết bác Tưởng nói như nào với cô mà khiến cho cô một chút từ chối chuyện kết hôn này cũng không có."
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
[Edit | H Văn] Quan Hệ Nhầm Lẫn - Đông Ca
7.5K498
Quan Hệ Nhầm Lẫn Hán Việt: Thác vị quan hệ Tác giả: Đông Ca Convert: Vespertine và Hàn Lạc Editor:Da Da_Blog Bìa: Chiêu Cáo Thiên Hạ Tình trạng convert: Đang tiến hành...
Năm Tháng Ấp Ủ Tình Nồng
3K111
Mỗ mỗ nói: là thần tiên đáng chết nghìn đao nào đã đem ta đến cái nơi quỷ quái này? Còn mang đến một lão công "Diêm La mặt lạnh" này cho ta! Cô nương ta còn ch...
[FULL] VÂY TÍCH - TRẦM TRẦM
13.9K727
Vây Tích Tác giả:Trầm Trầm Số chương:23 chương Nguồn: Vespertine Edit:Ninh Hinh Thể loại: Ngôn tình hiện đại, Duyên trời tác hợp, 1v1,Ngược Ngày đổ móng 10/10 Ngày hoàn...
Cô vợ hung dữ - Như Quả Ngã Khả Dĩ
6.6K253
Cô vợ hung dữ Tác giả: Như Quả Ngã Khả Dĩ Editor: Sam Thể loại: hiện đại, thanh mai trúc mã Độ dài: 60 chương + 2 ngoại truyện Poster: Tâm Tít Tắp Nguồn edit: khoangkhon...
[HOÀN] Dưới biển có Sao không?
3.1K233
Tác giả: Thập Thanh Yểu Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, gương vỡ lại lành, vườn trường, thị giác nữ chủ. Số chương: 10 Nguồn convert: W...
Một đêm bảy năm - Thiên Viễn Đại
15.4K838
Tên gốc: 《30 hãy gả》 Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Gương vỡ lại lành, Thị giác nữ chủ Số chương: 37 chương Raw: wiki, 书宝网 Edit: Anh Ngày...
[Hoàn] Chấp Niệm Tương Ngộ - Thánh Yêu (CP88...
14.1K1.7K
Tên truyện: Chấp Niệm Tương Ngộ Tác giả: Thánh Yêu Nhân vật chính: Hạ Chấp Ngộ x Tống Tương Niệm Thể loại: hiện đại - ngôn tình Tình trạng: hoàn __ Văn án Tống Tương Ni...
"Nhưng tôi biết rõ cô ngoài xã giao bình thường với tôi ra thì không có tình cảm gì khác, nói muốn cùng tôi thử có lẽ cũng có nguyên nhân bất đắc dĩ."
"Chỉ là con người tôi ấy, không quá thích bị ép buộc, tính cách lại tản mạn, càng quản tôi tôi lại càng dễ phản nghịch."
"Cô rất tốt, tôi cũng thật sự xem cô là bạn mới nói những lời này với cô, nếu như cô có cái gì——" Trì Uyên nói đến đây, bỗng nhiên nhìn sang bên cạnh, lúc này mới phát hiện ra bắt đầu từ lúc nãy Văn Tưởng vẫn cúi đầu không nói gì.
Anh dừng lại một chút, đứng tại chỗ gọi một tiếng, "Văn Tưởng?"
"Hửm?" Cô đáp lại một tiếng, ngẩng đầu nhìn qua.
Màn đêm buông xuống, những ánh đèn rực rỡ lấp lánh đã sáng lên ở các toà nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau bên bờ sông, cây dương liễu ven bờ rủ những nhánh cây xuống, phất phơ lảo đảo theo gió.
Văn Tưởng đúng lúc đứng ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối do bóng cây đổ xuống.
Hôm nay cô ăn mặc đơn giản ngày thường, chiếc áo len rộng màu xanh da trời kết hợp với quần jean xanh nhạt đến mắt cá chân, dưới chân đi đôi giày nhỏ màu trắng dòng Gucci Ace.
Vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt đào hoa mơ màng động lòng người, chẳng qua vẻ mặt có hơi ngẩn ngơ như bị cái gì đả kích nghiêm trọng.
Trì Uyên có đầy lời muốn nói bỗng nhiên lại không biết nên nói như thế nào, đắn đo nửa ngày mới chậm chạp hỏi câu, "Cô không sao chứ?"
Văn Tưởng thở dài, "Không sao."
Trì Uyên thầm nghĩ cô xem tôi mù rồi à, cô bây giờ nào giống với người không sao!
Hai bên trầm mặc một lát, anh hỏi: "Không phải cô để tâm đến việc tôi từ chối chuyện này của cô chứ?"
"Không, không để ý, anh từ chối tôi cảm thấy rất bình thường." Dáng vẻ Văn Tưởng tự nhiên thoải mái, chỉ là giọng điệu hơi phiền muộn, "Tôi đang suy nghĩ nước sông ở đây có sâu không, có lạnh không thôi."
"......"
Trì Uyên bắt đầu luống cuống.
Anh còn chưa từng thấy Văn Tưởng như này.
Lần trước kháng hôn khiến cho hai nhà cắt đứt quan hệ, ông cụ Trì đã ném nghiên mực vào đầu anh, lần này ầm ĩ ra mạng người, đoán chừng cái nghiên mực kia của ông cụ sẽ chôn cùng với anh luôn.
Trì Uyên nhớ lại, giơ tay sờ vết sẹo bên thái dương theo bản năng, qua mấy giây lại thả xuống, đầu lưỡi liếm khoé môi, "Văn Tưởng, thật ra chuyện——"
Anh muốn nói chuyện không đến nông nỗi đó, lời còn chưa nói xong bị Văn Tưởng cắt ngang, "Ý của anh tôi đã hiểu rồi, nếu không có chuyện gì khác thì anh về trước đi."
Trì Uyên vẫn giữ phong độ thân sĩ đồng thời lại sợ cô thật sự sẽ làm chuyện ngốc gì, "Vậy tôi đưa cô về."
"Không cần, chỗ này cách bệnh viện không xa, tôi quay lại lái xe về."
"Vậy——"
Văn Tưởng cắt ngang lời anh, khẽ cười, "Dù gì cũng cho tôi chút không gian buồn chứ, được không?"
"......"
Trì Uyên lớn như vậy nhưng vẫn chưa nếm khổ trong tình yêu, từ trước đến giờ đều là anh từ chối người khác, cũng chưa biết tư vị bị người khác từ chối là như nào.
Nhưng anh thấy, bị anh từ chối và cô sẽ buồn là hai chuyện chẳng hề tồn tại quan hệ nguyên nhân kết quả, dù sao cô cũng không thích anh——
Từ từ, vậy ngộ nhỡ...
Lỡ như trước đó cô vì để anh chú ý mới làm bộ không thích anh? Nếu không thì tại sao ngay từ đầu cô lại chẳng có ý kiến gì với chuyện kết hôn này.
"........."
Trì Uyên càng nghĩ càng thấy bản thân có lý nên lại càng không dám để cô quay về một mình, anh nhíu mày mím môi, giọng không cho từ chối, "Vậy tôi đưa cô quay về bệnh viện."
"Thôi được rồi."
Hai người lại từ bờ sông quay về nhà hàng lấy xe rồi lại quay về bệnh viện. Phút cuối cùng trước khi xuống xe, Văn Tưởng tháo dây an toàn ra, ngẩng đầu hỏi: "Đúng rồi, hiện tại anh có người thích rồi sao?"
Trì Uyên động động tay, xoa xoa bụng ngón tay, khẽ lắc đầu, "Không có."
Nói! Đùa!
Anh cũng không phải ngốc, cho dù là có cũng không nói ra vào lúc này, đã kích thích người ta cả đêm rồi, lỡ như không cẩn thận lại nói sai, Trì Uyên sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì mất.
Văn Tưởng không chú ý đến những suy nghĩ linh tinh này của anh, nói một tiếng "tạm biệt" rồi đẩy cửa xe ra ngoài.
Trì Uyên ngồi trong xe nhìn bóng lưng cô đi xa, sau đó chạy xe đến bên cạnh cửa của bãi đậu xe bệnh viện, đợi hơn mười phút mới nhìn thấy xe của Văn Tưởng ra.
Khoảng thời gian trước Tiếu Mạnh đến đồn cảnh sát xử lý chuyện tông vào đuôi xe, lúc nhìn thấy ảnh chụp hiện trường, Trì Uyên nhìn xe của Văn Tưởng cũng thấy được biển số xe của cô nên vẫn có chút ấn tượng.
Từ bãi đậu xe đi ra rồi rẽ phải là đường chính, Trì Uyên vẫn duy trì khoảng cách một chiếc xe mà đi theo sau xe cô, cứ vậy đi đến bên ngoài tiểu khu nhà cô.
Đợi đến lúc thấy người đi vào, anh dựa vào lưng ghế thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại khởi động xe rời đi.
Sau khi về đến nhà, Văn Tưởng thấy Hứa Nam Tri đang ở trong phòng tắm nên cô ngồi trong phòng khách một lát.
Thật ra tối nay cô cũng không có nói dối, lúc ấy quả thật cô có hơi buồn.
Nhưng cô buồn không hoàn toàn là do bị Trì Uyên từ chối, mà là cô không có lựa chọn, không có đường lùi.
Vốn dĩ Văn Tưởng cũng muốn khoanh tay đứng nhìn nhưng đêm đó ở nhà họ Văn, có lẽ bởi vì nhớ đến quá khứ hay bởi vì mềm lòng nên cô đã động lòng trắc ẩn.
Nghĩ muốn làm chút chuyện gì đó thay Tưởng Viễn Sơn hay là Văn thị.
Trong khoảng thời gian không gặp mặt Trì Uyên, Văn Tưởng cũng đã nghiêm túc suy nghĩ quan hệ sau này với Trì Uyên, có đôi khi trong phút chốc xúc động, cô đã nghĩ không quan tâm gì nữa mà ầm ĩ một trận.
Nhưng cuối cùng vẫn là thoả hiệp.
Cô không làm được chuyện khoanh tay đứng nhìn, cả chuyện không quan tâm gì nữa cũng không làm được.
Đưa ra đề nghị muốn thử với Trì Uyên không phải là quyết định trong lúc kích động, Văn Tưởng cũng biết rõ rằng Trì Uyên sẽ không đồng ý, thái độ của anh ngay từ đầu đã tỏ ra rất rõ.
Nhưng Văn Tưởng vẫn muốn thử lại một lần nữa, dù sao trong chuyện kết hôn này, cô được thiên vị có thể thúc đẩy chuyện này.
......
Văn Tưởng ngồi trong phòng khách hơn mười phút, Hứa Nam Tri mới lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, thấy cô ngồi ở đây còn bị doạ sợ, "Cậu về từ lúc nào vậy, sao một chút tiếng động cũng không có."
"Mới về." Văn Tưởng cầm quả quýt trong tay, nghiêng người dựa sát cô ấy, "Tri Tri, tớ hỏi cậu một chuyện."
Hứa Nam Tri đắp mặt nạ, giọng nói mơ hồ, "Ừm, cậu hỏi đi."
"Lúc đó cậu..." Văn Tưởng vô thức nắm chặt quả quýt, liếm khoé môi dưới, "Lúc đó cậu với Tạ Lộ sao ở bên nhau vậy?"
Chuyện của mấy năm trước nên Hứa Nam Tri phải nghĩ mấy giây, "Anh ấy khai giảng năm nhất là tớ dẫn anh ấy đi làm thủ tục rồi trao đổi phương thức liên lạc, sau đó trong bữa tiệc năm mới, anh ấy tỏ tình với tớ, tớ cảm thấy anh ấy cũng ổn nên ở bên nhau thôi."
"........."
Văn Tưởng trầm mặc, "Vậy từ lúc cậu ta tỏ tình với cậu đến lúc hai người ở bên nhau thì mất bao nhiêu thời gian?"
"Một buổi tối á."
Văn Tưởng yên lặng, đưa tay lên gãi gãi lông mày, "Cậu cũng không suy nghĩ sao?"
"Suy nghĩ rồi." Hứa Nam Tri còn rất có lý, "Tớ suy nghĩ cả một buổi tối còn chưa đủ sao, đổi thành người khác tớ đã từ chối ở đó rồi."
"........."
Văn Tưởng không còn lời nào để nói.
Qua một lúc, Hứa Nam Tri như là nhớ ra cái gì, nghiêng đầu nhìn cô, "Sao bỗng nhiên cậu lại hỏi tớ cái này vậy?"
Văn Tưởng vẫn chưa nghĩ kỹ nói chuyện này với cô ấy như nào nên ba lời hai câu nói qua loa, "Không có gì, tớ chỉ là tò mò nên tuỳ tiện hỏi thôi."
"Cậu mà cũng tò mò chuyện này?" Hứa Nam Tri cười một tiếng, còn chưa qua được mấy giây đã lấy lại tinh thần, đột nhiên gỡ mặt nạ ra, "Đừng nói là Trì Uyên tỏ tình với cậu nha?"
Văn Tưởng còn chưa phản ứng lại để trả lời, Hứa Nam Tri đã tự cho rằng mình đoán đúng rồi, lòng đầy căm phẫn nói: "Moá! Tớ biết ngay anh ta chẳng phải thứ tốt gì! Còn kháng hôn cái gì chứ, giả dạng con sói lớn nữa chứ, trong bụng đầy ý nghĩ xấu xa."
Hứa Nam Tri càng nói càng tức, thậm chí còn chuẩn bị gọi điện thoại cho Hứa Duệ hỏi cậu ta bây giờ Trì Uyên đang ở đâu, nhìn dáng vẻ như muốn trực tiếp mắng chết người ta vậy.
Văn Tưởng vội vàng ngăn cô ấy lại, có chút dở khóc dở cười, "Không có, anh ấy không tỏ tình với tớ."
"Thật sự không có?"
"Thật sự không có." Văn Tưởng buông tay ra, cúi đầu xuống khẽ nói: "Là tớ thổ lộ với anh ấy."
"........."
Hứa Nam Tri vừa mới yên lặng lúc này hoàn toàn không bình tĩnh được nữa, cả người từ trên sofa nhảy dựng lên, giọng nói vô cùng không thể tin được, "Cậu nói cái gì?"
Văn Tưởng nghĩ chuyện này có giấu cũng không giấu được lâu nên dứt khoát nói đầu đuôi ra.
"...Cũng không thể là nói thổ lộ được, mà đó là đề nghị, nhưng cho dù là như vậy thì anh ấy cũng vẫn từ chối."
- -