Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh

Chương 57

Trong bệnh viện, Mạc Kiều tựa vào tường, tay nghịch chìa khóa, nhìn trần nhà đến ngẩn người.

Không biết có bệnh nhân từ đâu đến, tiếng chuông cấp cứu vang lên lanh lảnh trong buổi đêm yên tĩnh.

Trác Khiêm treo cánh tay từ bên trong đi ra, khuôn mặt đẹp trai tái nhợt, thấy Mạc Kiều thì sửng sốt: “Em vẫn chưa đi ư?”

“Tống Mạc Ngu bị Trác tiên sinh gọi đi rồi, tôi làm người nhà cho anh, đã trả giúp anh viện phí, xin hỏi Trác tổng còn có yêu cầu gì khác hoặc là muốn bồi thường không?” Trên mặt Mạc Kiều không tỏ thái độ gì, trong giọng nói mang theo vẻ xa cách, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng chẳng nhìn Trác Khiêm, rõ ràng là không thích.

Trác Khiêm tự giễu cười: “Không, không liên quan gì đến cậu ấy, tiền thuốc thang cũng không cần em trả đâu.”

“Vậy được, nếu không có yêu cầu gì thì tôi đi trước đây.” Mạc Kiều nói xong, dứt khoát xoay người ra ngoài bệnh viện.

Trác Khiêm đi theo sau cô, nhìn xe của cô đi xa, sau đó mới đứng trước cổng bệnh viện dùng bàn tay lành lặn còn lại châm điếu thuốc.

Mạc Kiều nhìn người đàn ông đứng đầu đường dùng một cánh tay khó khăn che gió châm thuốc qua gương chiếu hậu, mắt híp híp.

Nửa đêm đầu đường, nơi đó chỉ có một mình anh, cô đơn lẻ bóng, cô độc tịch mịch.

—————————————————

“Học trưởng, em đá thật nhé.” Mạc Kiều bày tư thế quyền đạo, nhảy tưng tưng nhìn người đang cầm bảng đá trước mặt, căng thẳng hỏi: “Học trưởng, nếu chẳng may em đá trượt thì sao ạ?”

“Không sao, có anh ở đây rồi, em đừng lo lắng.” Chàng trai trẻ cong môi cười dịu dàng, khiến người khác cảm thấy an tâm.

Mạc Kiều hít một hơi thật sâu, nín thở tập trung, “A” một tiếng nhấc chân đá về phía bảng đá.

Động đậy tựa như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch, lưu loát dứt khoát.

Chỉ có điều trong quá trình đá, Mạc Kiều lơ đãng nhìn lướt qua người đối diện.

Học trưởng thật là đẹp trai!

Vì nhìn này mà Mạc Kiều phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, cô không đá vào bảng, mà trực tiếp đá vào mặt người đối diện.

“Học trưởng, em xin lỗi, thật sự xin lỗi...” Mạc Kiều suýt khóc, đây là hội trưởng hội quyền đạo, cũng là hội trưởng hội học sinh, tình nhân trong mộng của biết bao thiếu nữ, cô lại đá anh đến chảy máu mũi thế này chẳng phải trở thành địch của cả trường sao?

Trác Khiêm nhìn vũng máu nhỏ trên mặt đất, trong lòng rầu rĩ thở dài, tại sao anh có thể phạm phải sai lầm trí mạng như vậy, anh không muốn thừa nhận vừa rồi bản thân đã ngắm cô đến ngẩn người.

Trác Khiêm ngửa đầu được cô dẫn vào phòng rửa tay xử lý mũi, cú đá của cô nhóc này mạnh thật, cả lỗ mũi đỏ ửng, nhìn khuôn mặt với cái mũi đỏ to trong gương thật đúng là tức cười.

“Học trưởng, em không cố ý đâu.” Cô nhóc còn đang đáng thương xin lỗi: “Lúc ấy em không biết tại làm sao mà mất chính xác, học trưởng, thật xin lỗi.” Vừa nói vừa cúi người một góc chín mươi độ để xin lỗi anh.

“Đừng.” Trác Khiêm nhanh chóng nghiêng người tránh đi: “Anh không chịu được đâu, giảm thọ lắm.”

Mạc Kiều vẫn đi theo Trác Khiêm tới ngoài cổng ký túc xá nam, chẳng có ý định rời đi, Trác Khiêm bất đắc dĩ: “Anh không sao, em thật sự không phải cảm thấy có lỗi đâu, chỉ chảy máu mũi thôi mà, đã ngừng rồi, em đừng bận tâm.”

“Thật ạ?” Ánh mắt Mạc Kiều sáng lên: “Vậy học trưởng anh có thể không nói với người khác rằng em đánh anh được không?”

Em đánh anh? Trác Khiêm cảm thấy cô dùng từ thật sự là... Khiến người ta mất mặt!

“Tại sao?”

“Anh cũng biết có nhiều nữ sinh coi anh là nam thần mà, nếu để bọn họ biết em làm anh trở nên như vậy, em sợ em sống không nổi ba ngày quá.”

Trác Khiêm nhìn cô nhóc đáng thương trước mặt, gật đầu đồng ý.

Chỉ có điều Trác Khiêm không nghĩ tới sau khi anh đồng ý với cô, cô nhóc lại biến mất tăm, liên tục nửa tháng không nhìn thấy cô, hoạt động hội cũng không xuất hiện, bình thường nhìn thấy anh trên đường liền bỏ chạy như chuột thấy mèo vậy.

Trong lòng Trác Khiêm không vui, người bị đánh là anh, cô là người gây ra họa mà lại chạy.

Trác Khiêm càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng khó chịu, có một ngày trực tiếp ngăn Mạc Kiều lại trước cổng ký túc xá nữ.

“Anh hối hận rồi, anh muốn em bồi thường.”

—————————————————

Trác Khiêm ngậm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại, mơ hồ nói: “Em không đến đón anh hả?”

“Em đã gọi Tống Mạc Ngu đi rồi, anh phải nắm chắc cơ hội đấy.” Trong quán rượu xảy ra chuyện, Trang Hồng làm quản lý đã báo cáo với Trác Lương, Trác Lương nghe được tin kia, cảm thấy đó là một cơ hội không thể bỏ qua.

“Cô ấy đã đi rồi.” Điếu thuốc trong miệng Trác Khiêm lập loè ánh lửa, ánh mắt mơ màng: “Đã nhiều năm như vậy, anh với cô ấy không thể quay lại nữa.”

“Hiện tại Mạc Kiều đang độc thân, không có bạn trai.”

Hiện tại Mạc Kiều đang độc thân, không có bạn trai.

Những lời này như máy quay phim tua lại vô số lần trong đầu Trác Khiêm.

—————————————————

“Trác Khiêm, em muốn ra nước ngoài học thiết kế, bố mẹ em đều rất ủng hộ.” Điều kiện gia đình cô cũng không quá dư dả, nhưng bố mẹ luôn ủng hộ cô vô điều kiện.

“Ừ, anh cũng ủng hộ em, anh đi với em nhé.”

Hơn hai năm chuẩn bị, tất cả đã thu xếp ổn thoả, ngày kia sẽ lên máy bay đi đến quốc gia hai người hướng tới, nơi đó có cuộc sống mới của bọn họ, bọn họ sẽ định cư ở đó, vui vẻ sống đến già.

“Mạc Mạc, chúng mình chia tay đi, anh không thể ra nước ngoài với em được nữa.”

“Tại sao? Chẳng phải chúng mình đã quyết định xong hết rồi ư?”

“Chẳng vì sao cả.”

Bởi vì em trai không muốn kế nhiệm việc buôn bán của gia đình, cậu ấy đi làm lính rồi, bên cạnh bố mẹ chỉ có anh, nếu như anh đi nữa, mọi người trong nhà sẽ rất đau lòng.

Bởi vì anh không bỏ được gia đình này, thế nên vì em trai, vì người nhà, anh bỏ qua lời hứa hẹn với cô, những nguyên nhân này, anh nói không nên lời.

Anh đã từng nói với cô rằng những gì cô muốn, anh sẽ làm được vì cô.

—————————————————

Mạc Kiều dừng xe ở bên đường, mở cửa sổ xe xuống, dưới đèn đường, một đôi tình nhân đang hôn đến quên mình.

Mạc Kiều sờ môi, nghĩ đến lần đầu tiên người đàn ông kia hôn cô, còn cắn nát khóe miệng của cô, hại miệng cô sưng đỏ mấy ngày liền.

“Lần đầu tiên thực tế, nghiệp vụ không thuần thục, sau này nhất định chăm chỉ luyện tập, càng ngày càng tốt.” Khi đó anh vừa bôi thuốc cho cô vừa đảm bảo.

Lần đầu tiên anh chạm vào cô còn không tìm ra chỗ, giằng co đến nửa đêm mới tiến vào, song vì cô khóc mà anh lập tức rút ra, chịu đựng khó chịu dụ dỗ cô cả đêm.

Cô đi thi bị dị ứng đến phát sốt, anh lái xe cả đêm hết năm tiếng đồng hồ đến tìm cô.

Cô không thích ăn rau, anh kiên trì không ngừng dụ dỗ cô ăn đã nhiều năm, cô không thích ăn gừng tỏi, lần nào anh cũng nhặt ra giúp cô.

Cái gì tốt cho cô, anh sẽ cố gắng đem lại hết thảy, cái gì không tốt với cô, anh luôn che chở phía trước.

Trời mưa to, cho dù không có ở đây, anh cũng sẽ tìm cách mang ô cho cô, cảm cúm phát sốt, bạn cùng phòng sẽ mang thuốc về cho cô, mà cái người nhờ các cô ấy mang thuốc về giúp luôn là anh.

Ở bên cạnh anh, cô chưa bao giờ phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì, bởi vì mọi chuyện anh sẽ làm giúp cô.

Mỗi một lần, cô luôn coi việc anh làm cho mình là lẽ đương nhiên.

Mạc Kiều buồn phiền đè chân mày, năm đó anh không muốn đi, vậy tại sao cô không thể ở lại cùng anh?

Bởi vì người bị chiều hư không thể chấn nhận chuyện anh vì người khác mà bỏ qua cô.

Bởi vì bố mẹ đã chuẩn bị tất cả cho cô, cô không thể để họ thất vọng.

Bởi vì đó là ước mơ của cô, ước mơ gần trong gang tấc.

Mạc Kiều quay xe trở về, người đó vẫn đứng nguyên tại chỗ, dưới đèn đường, cô đơn.

Năm đó cô đi, anh không hề giữ lại, chỉ cần anh nói một câu, cô sẽ buông bỏ tất cả kiêu ngạo, cái gọi là mơ ước, thậm chí sẽ bỏ lại tất cả hy vọng của bố mẹ ở phía sau, sau đó ở bên cạnh anh.

Tuy nhiên anh lại chẳng nói gì dù chỉ một câu.

Xe dừng lại bên cạnh anh, Trác Khiêm sửng sốt, sau cửa sổ đang hạ xuống là khuôn mặt lạnh lùng của Mạc Kiều.

“Lên xe.” Lạnh lùng nói một câu.

“Tại sao em quay lại?”

“Anh có đi hay không?” Mạc Kiều lạnh nhạt nói.

Trác Khiêm cất bước, chân dài vòng qua đầu xe đi tới ghế phó lái, mở cửa, một tay gác lên khung xe, cúi người nhìn Mạc Kiều: “Anh hối hận rồi, anh muốn em bồi thường.”

—————————————————

“Anh hối hận rồi, anh muốn em bồi thường.”

“Anh muốn bồi thường thế nào?”

“Cùng đi ăn, cùng đi dạo, cùng học bài.”

—————————————————

“Anh hối hận rồi, anh muốn em bồi thường.”

“Anh muốn bồi thường thế nào?” Mạc Kiều gần như hỏi theo bản năng.

“Cùng...” Trác Khiêm dừng lại, lời vừa tới miệng phải nhịn xuống: “Anh chưa nghĩ ra.”

Mạc Kiều mở ví tiền ra đưa cho anh: “Toàn bộ đều bồi thường cho anh đấy.”

“Có thể...” Trác Khiêm do dự: “Có thể chưa đủ.”

“......”

Mạc Kiều nhìn anh ba giây, nghiến răng nghiến lợi: “Phiền anh đóng cửa lại, cảm ơn.”

Trác Khiêm sờ mũi, nhanh chóng ngồi vào ghế phó lái.

Tay trái mò mẫm tìm đai an toàn, cắm mãi cũng không vào ổ, Mạc Kiều không nhịn được vươn người sang giúp anh.

Trác Khiêm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cảm giác trong lòng khó nói thành lời, có một số người cách xa một ngày đã có thể coi nhau như người lạ, nhưng có một số người cách xa nhiều năm lại cảm giác như mới chỉ là ngày hôm qua.

“Anh nhìn gì, nhìn nữa tôi đá gãy mũi anh đấy.” Mạc Kiều trừng anh một cái.

Trác Khiêm rũ mắt: “Anh không nhìn nữa.”

Mạc Kiều:”......”

Cả đường không nói gì.

Đến ngoài nhà của Trác Khiêm, Mạc Kiều lạnh lùng nói: “Đến nơi rồi, anh xuống xe đi.”

“Chúng mình nói chuyện một lát nhé?”

“Anh muốn hàn huyên cái gì?” Mạc Kiều nhìn hắn.

“Chẳng hạn như bồi thường hay gì đó?”

“Xuống xe.” Mạc Kiều có dấu hiệu tức giận: “Anh không đi thì tôi đi.”

Nhìn Mạc Kiều thật sự định mở cửa xuống xe, Trác Khiêm vội nói: “Anh đi, anh đi.”

Chờ ai đó xuống xe xong, Mạc Kiều giẫm mạnh chân ga, nháy mắt không còn bóng dáng.

—————————————————

Mạc Kiều muốn định cư ở nước ngoài, nhưng đã qua nhiều năm, quanh đi quẩn lại, cuối cùng đành quay về.

Mạc Kiều làm thiết kế thời trang, lần này về nước tính toán mở một phòng làm việc nhỏ của riêng mình, danh tiếng của Mạc Kiều khá nổi, phòng làm việc không khó mở, khó khăn nhất là đang tìm nơi thích hợp.

Tìm tới tìm lui, cuối cùng ưng ý một căn ở tầng 2, vị trí thuận lợi, vẻ ngoài trang nhã, không gian bên trong cũng không nhỏ, có thể ngủ có thể làm phòng làm việc, vô cùng thích hợp.

Đã bàn bạc xong giá cả rồi hẹn chỗ ký hợp đồng, người phân phối lại không đến mà gặp được người bó một cánh tay.

Trác Khiêm đi thẳng vào vấn đề: “Căn hộ này là của công ty anh.”

“Ồ.” Mạc Kiều xoay người rời đi: “Vậy coi như thôi, tôi không thuê nữa.”

“Này.” Dưới tình thế cấp bách Trác Khiêm bắt lấy cổ tay của cô: “Mạc Kiều, chúng ta nói chuyện nghiêm túc có được không?”

“Không được.” Mạc Kiều hất tay anh ra, Trác Khiêm thuận thế lùi về sau một bước, cánh tay đập vào tường, phát ra một tiếng giòn vang.

Mạc Kiều: “......”

Hai người lại đi bệnh viện một lần nữa, bị y tá mắng cho một trạn: “Anh còn muốn có tay nữa không hả?”

Mạc Kiều vô cùng nôn nóng: “Anh có thể thành thục hơn được không?” Lực của cô không lớn, bằng vào khả năng của anh cho dù một cánh tay không thể cử động cũng sẽ không yếu ớt như vậy, nói tóm lại, thật ra là cố ý.

“Anh chỉ muốn chúng mình có thể ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc một lần thôi.” Trác Khiêm cúi đầu nhìn cô: “Vốn không đến nỗi nào hiện tại cũng không thể nghiêm chỉnh nói chuyện được sao?”

Cuối cùng hai người ngồi trong tiệm kem, Mạc Kiều gọi mười vị kem, mỗi vị có hai viên ken, chờ đến khi tất cả kem được bưng lên, Mạc Kiều lại bắt đầu ăn từng miếng một.

Mọi người xung quanh đều nhìn sang, Mạc Kiều chẳng để tâm đến ai, cứ thế ăn.

“Ăn nhiều lạnh không tốt đâu.” Trác Khiêm yếu ớt mở miệng: “Chẳng phải em hay đau bụng ư, hiện tại khá hơn chút nào không?”

“Ai cần anh quan tâm.” Mạc Kiều không thèm ngẩng đầu lên.

—————————————————

“Trác Khiêm, em đau bụng.” Mạc Kiều nằm co người trên giường ký túc xá tủi thân gọi cho Trác Khiêm: “Mỗi tháng bà dì lại đến thăm em, mà em đã hai tháng nay không được gặp anh rồi.”

“Anh xin lỗi, Mạc Mạc, gần đây trong công ty hơi bận rộn, sang năm chúng mình lại ra nước ngoài rồi, anh muốn chia sẻ công việc với bố nhiều hơn.”

“Em biết.” Mạc Kiều rầm rì, “Chẳng qua em muốn nói cho anh biết rằng em nhớ anh lắm.”

Nửa giờ sau, bạn cùng phòng mang nước đường đỏ nấu gừng vào cho cô: “Bạn trai cậu đối xử với cậu thật tốt, anh ấy dặn phó hội trưởng hội quyền đạo đưa tới, còn có một túi đồ ăn vặt hối lộ bọn tớ này.”

Bạn cùng phòng đắc ý nói với cô: “Vì cậu, chúng tớ đã ăn bao nhiêu đồ ăn vặt miễn phí rồi, sau này để đau bụng kinh dữ dội hơn nữa đi, chúng tớ vui vẻ trên nỗi đau của cậu đúng là một chuyện tốt!”

Người đau đến sắc mặt trắng bệch, cả người đổ mồ hôi nằm co mình trên giường mỉm cười.

Đồng thời người đang cố gắng làm việc trong công ty nhận được một phần thức ăn và một tờ giấy, trên giấy có viết: “Em yêu anh, moah moah!”

Người đã hai ngày chưa chợp mắt mỉm cười.

—————————————————

Mạc Kiều tức giận, không nói gig, chỉ cắm mặt ăn kem, người nào đó khuyên cũng vô dụng.

Trác Khiêm không muốn cô ăn nhiều sẽ khó chịu, chỉ có thể cầm thìa ăn giúp cô, anh cố nhiều một chút thì cô sẽ ít đi một chút.

Vất vả lắm mới ăn xong mười ly kem, Mạc Kiều lại gọi thêm mười ly nữa.

Sắc mặt Trác Khiêm tối sầm, người đối diện còn chưa phát hiện ra.

Trác Khiêm chợt bắt lấy cổ tay cô: “Em đừng ăn nữa.”

Mạc Kiều hất tay của anh ra: “Không cần anh xen vào.”

“Không cho ăn nữa.” Giọng Trác Khiêm lại trầm hơn.

“Tôi nói...” Mạc Kiều ngẩng đầu chống lại đôi mắt sâu thẳm của anh, giọng yếu đi: “Anh... Không liên quan.”

Nhìn thẳng anh ba giây, Mạc Kiều thoáng chột dạ cúi đầu tiếp tục ăn.

Cái thìa trong tay đột nhiên bị người chiếm đi, giọng nói kìm nén của ai đó rõ ràng mang theo lửa giận: “Mạc Kiều, em thực sự nghĩ rằng anh hiền lắm hả, đi theo anh.” Vừa dứt lời, anh trực tiếp nắm cánh tay cô lôi dậy.

Dù sao Mạc Kiều là con gái, sức lực không thể lớn bằng một người đàn ông đang nổi cơn thịnh nộ, dù anh chỉ có một cánh tay.

Mạc Kiều muốn giãy dụa, bị Trác Khiêm ôm chặt trong lòng ngực mang ra khỏi tiệm kem.

Chờ hai người lôi kéo nhau đến một con ngõ nhỏ, Trác Khiêm đẩy cô vào tường, một tay chống tường, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú: “Sau khi chia tay không thể làm bạn bè được ư?”

“Không làm được.” Mạc Kiều kiên quyết nhìn thẳng anh: “Tôi chưa bao giờ làm bạn bè với bạn trai cũ.”

“Ồ, xem ra em có rất nhiều bạn trai cũ nhỉ.” Trong lòng Trác Khiêm vô cùng ghen tức, nỗi ghen tức làm anh rung động.

“Hừ.” Mạc Kiều cười giễu cợt một tiếng: “Bạn gái cũ của anh nhiều hơn, tôi không dám so sánh.”

Trác Khiêm đè nén cảm xúc phập phồng trong lòng ngực, dịu giọng nói: “Được thôi, không làm bạn bè thì không làm.”

Mạc Kiều nghe vậy thì hơi sửng sốt, sau đó lạnh lùng đẩy anh ra: “Vậy thì đừng cản tôi.”

“Không làm bạn bè, vậy thì nói tiền, đèn xe Lamborghini do em đá nát đúng không? Bản giới hạn, em hẳn là rõ ràng giá trị của nó, còn cả cánh tay anh do Tống Mạc Ngu đá gãy, tiền thuốc thang không đáng bao nhiêu, nhưng phí sửa chữa, phí tổn thất tinh thần, phí nhìn thấy bạn gái cũ làm tim đập nhanh, những thứ này tính thế nào?”

Phí nhìn thấy bạn gái cũ làm tim đập nhanh?

Mạc Kiều nổi giận, giơ tay lên đấm.

Trác Khiêm cảm nhận được hơi thở nóng bỏng, ngửa đầu ra sau, giơ tay lên che mũi, cười thở dài một hơi.

—————————————————

Sau một loạt sự kiện như bị gãy một cánh tay, bị đấm tới chảy máu mũi, ăn nhiều kem khiến đau dạ dày đau...

Trận cãi vã từ mấy năm trước còn chưa xong nay rốt cục có thể ngồi xuống hoà bình nói chuyện.

“Trước năm tám tuổi anh sống trong một ngôi làng trên núi, cũng chẳng rõ bắt đầu sống một mình từ bao giờ, khi có ký ức anh đã không có bố mẹ, hình như chỉ có bà nội, bà qua đời lúc nào anh cũng không nhớ.”

“Thôn dân thấy anh đáng thương, có khi cho anh cơm ăn, lúc không có cơm, mình anh ra sau núi hái ít rau dại về, có một lần ăn xong anh nằm trong phòng ba ngày, sau đó may mắn còn sống, cũng coi như mạng lớn.”

“Người trong thôn rất nghèo, loại nghèo khó này những người áo cơm không lo như em sẽ chẳng thể tưởng tượng được đâu, bởi vì nghèo khó, tất nhiên sẽ không có ai muốn nuôi anh, do đó anh luôn sống một mình.”

“Sau đó, thôn được thông đường, sau đó nữa, ông nội tới, ông mang anh rời khỏi nơi đó, dẫn anh vào một thế giới khác, em có biết cảm giác đó thế nào không? Giống như một khối bùn đen tiến vào nơi của thiên thần, khắp nơi mang màu trắng, sợ bản thân sẽ làm ô uế người khác.”

“Sau khi mẹ nhìn thấy anh, bà đã ôm anh vào trong ngực, anh vẫn nhớ được mình đã cọ bẩn chiếc áo lông trắng của bà.” Trác Khiêm nửa nằm trên ghế sa lon híp mắt, giữa lông mày mang vẻ ôn hoà.

“Từ trước tới giờ anh chưa từng nói với tôi những điều này.” Khoé mắt Mạc Kiều đỏ ửng, cô chưa bao giờ biết Trác Khiêm là con nuôi của Trác gia, mãi cho đến một năm trước cô gặp phải Trác Lương mới biết một số chuyện về anh qua lời kể của Trác Lương.

“Em là cô công chúa nhỏ được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, những điều này em không cần biết, chỉ cần sống vui vẻ là tốt rồi.” Trác Khiêm cười với cô.

“Mạc Mạc.” Trác Khiêm đứng thẳng người nhìn cô: “Năm đó, giữa em với người thân anh đã chọn người thân, nếu thời gian có quay trở lại, anh vẫn sẽ chọn như vậy, cho tới nay, anh luôn nợ em một lời xin lỗi.”

“Chuyện này thật sự có đúng sai ư?” Mạc Kiều tự giễu cười cười: “Anh không đi theo tôi, chẳng phải tôi cũng không ở lại vì anh sao.”

“Không giống.” Trác Khiêm ngồi xuống bên người cô: “Cho tới nay là anh hứa hẹn với em muốn cùng em ra nước ngoài, là anh ruồng bỏ lời hứa hẹn ấy, là anh có lỗi với em.” Mạc Kiều àm anh yêu là một cô gái lương thiện, chỉ sợ anh mở miệng giữ cô ở lại, cô sẽ vì anh mà làm, nếu vậy hi vọng của gia đình cô, mơ ước từ nhỏ đến lớn của cô thì sao?

Tình yêu của người trưởng thành chưa bao giờ dừng lại đơn giản như vậy.

Mạc Kiều nhìn ánh đèn trên tường, lửa giận từ nơi sâu nhất dưới đáy lòng dần dần trở nên bình thường, cô được người thân cưng chiều từ nhỏ đến lớn, ngay cả em trai kém cô mấy tuổi cũng cưng chiều cô như em gái nhỏ, sau khi gặp được Trác Khiêm, Trác Khiêm lại càng cưng chiều cô đến tận trời, cô cho rằng cuộc sống của mình có thể mãi mãi như thế.

Nhưng không hề có dấu hiệu, vào lúc lòng cô tràn đầy ước mơ hướng đến cuộc sống tương lai, người đàn ông cô yêu nhất nói muốn chia tay, nói muốn bỏ rơi cô, không có bất kỳ nguyên nhân nào, không có bất kỳ lý do nào, cứ thế rời khỏi thế giới của cô.

Mạc Kiều hơn hai mươi tuổi oán hận Trác Khiêm, vào lúc gặp phải khốn cảnh, nỗi oán hận đối với anh lại càng đậm.

Nếu như anh ở bên cô, cuộc sống của cô sẽ tràn ngập ánh mặt trời, nhưng anh đã rời đi, mang theo cả ánh sáng của đời cô.

Vài năm sau, Mạc Kiều gần ba mươi tuổi đã bắt đầu hiểu, nếu như năm đó Mạc Kiều ở lại với Trác Khiêm, bỏ qua mơ ước, không để ý tới hy vọng của bố mẹ, chỉ có tình yêu, không có cuộc sống của riêng mình thì sẽ thế nào?

“Mạc Mạc, chúng mình thử ở bên nhau lần nữa được không?” Trác Khiêm nhẹ giọng hỏi cô.

Mạc Kiều ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh.

Hơn hai mươi tuổi, tùy ý làm bậy, vừa kiêu ngạo vừa ích kỷ, cậy mạnh hưởng thụ sự cưng chiều của anh, cho dù cãi nhau, chia tay rồi cũng cố chấp không đi tìm nguyên nhân, thậm chí vẫn duy trì sự kiêu ngạo của bản thân bắt buộc bản thân không quay đầu lại.

Nếu như bớt đi một chút chấp nhất, thêm một chút thấu hiểu, liệu có phải sẽ bớt hiểu lầm, bớt tiếc nuối không?

Có lẽ giờ phút này mới là thời điểm phù hợp nhất để hai người ở bên nhau.

—————————————————

Hai người xa cách nhiều năm cuối cùng cũng về với nhau, nhưng lại có vài phần khách khí, vốn kinh nghiệm tình cảm ít ỏi với đối phương năm xưa nay lại áp dụng, không có nhiều kỹ thuật.

Hai mươi tuổi yêu nhau xung quanh tràn ngập màu hồng, lúc sống chung hận không thể dính lấy đối phương cả ngày.

Nay cũng sống chung, song giữa hai người đã có khoảng cách.

Lúc nói chuyện có phần khách sáo, sợ nói sai khiến đối phương hiểu lầm.

Ngay cả hôn cũng trở nên cẩn thận, không bằng năm xưa đấu đá kích tình lung tung.

Chớ đừng nói gì đến hoạt động trê giường, hai người còn khách sáo hỏi xem ai là người chủ động.

Cuộc sống mất tự nhiên như vậy nhưng không ai mở miệng nói rời đi.

Khoảng cách giữa hai người từ cách một người đến cách nửa người, rồi đến chân chạm tới chân, thật ra cũng chỉ mất một tháng.

Khi cô nằm trên giường ôm cổ anh, cắn mạnh anh một cái, giục mau ra ngoài, anh lại không nghe theo mà muốn cô những mấy lần, chuyện này thật ra hoàn toàn thuận theo tự nhiên.

—————————————————

“Học trưởng, cùng ăn cơm, cùng đi dạo, cùng học tập, em đều thực hiện xong rồi, có phải đã đến lúc em được thả đi rồi không?”

“Không, còn thiếu một việc nữa.”

“Việc gì ạ?”

“Cùng anh sống đến cuối đời.”

Quá khứ không thể quay lại, nhưng tương lai đáng để mong chờ.

Hết ngoại truyện 4
Bình Luận (0)
Comment