Chị Ơi, Em Muốn Cưới Chị

Chương 10

16

Tôi bật cười:

“Thử cái gì?”

 

“Thử duy trì một mối quan hệ yêu đương không bình thường với em.”

 

“Không cần nghĩ đến hiện thực, tương lai. Dù sao chị cũng sẽ không động lòng với em. Chị chỉ cần cảm thấy vui là đủ rồi.”

 

Cậu ta nói rất bình tĩnh và nghiêm túc. Điều đó khiến tôi bất ngờ.

 

Tôi vẫn luôn cho rằng cậu ta chỉ là một thằng em trai, chưa đủ trưởng thành. Giờ nghĩ lại, người suy nghĩ nông cạn hơn hóa ra là tôi.

 

Lương Tây Dã nhướng mày đầy khiêu khích:

“Không dám à?”

 

“Vậy là sợ yêu em rồi? Dù sao em cũng quá xuất sắc.”

 

Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cậu ta:

“Kích tướng chị à?”

 

Dù gì vẫn còn trẻ, dù có suy nghĩ riêng, cũng chưa giấu được hết cảm xúc. Ý đồ gì, nhìn qua là rõ.

 

Bị tôi nhìn thấu tâm tư, Lương Tây Dã cũng không tức giận:

“Đúng đó, em đang khích chị. Dám thử không?”

 

Đúng là càng nói càng hăng.

 

Tôi ngoắc ngoắc tay gọi:

“Lại đây.”

 

Lương Tây Dã hơi nghiêng đầu thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa mặt lại gần.

 

“Chị không muốn thử, em biết vì sao không?” – Tôi ghé sát tai cậu ta, khẽ cười –

 

“Vì đàn ông, chị không chơi lần hai. Đó gọi là… đẳng cấp.”

 

Sắc mặt Lương Tây Dã tối sầm lại:

“Giang Vãn ——”

 

Tôi nhanh chóng lùi lại, vẫy tay:

“Chị đi trước nhé.”

 

Tiệc rượu của bên thương hiệu vốn luôn nhàm chán, tôi ứng phó qua loa rồi lén chuồn đi khi không ai chú ý.

 

Trên đường về, cô trợ lý cười tít mắt hỏi:

“Chị Vãn, Lương Tây Dã có tìm chị không?”

 

“Sao em biết?”

 

“Em đoán đó.” – Thấy tôi hỏi ngược lại, cô bé biết mình đoán trúng, đắc ý nhướn mày.

 

“Em vừa lướt Weibo, thấy có người bắt đầu đẩy thuyền chị với Lương Tây Dã rồi đó.”

 

Tôi giật giật lông mày, có hơi chột dạ.

 

“Chỉ là ảnh hai người đi thảm đỏ tối nay thôi, nhưng dân mạng bàn tán xôn xao. Nhiều người nói nhìn hai người đứng cạnh nhau như kiểu... nữ minh tinh cao lãnh quyến rũ và cậu chó con kiêu ngạo đó chị.”

 

Cô bé vừa nói vừa cười khúc khích.

 

Tôi nhìn cô ấy:

“Buồn cười lắm à?”

 

Cô trợ lý sờ mũi, không dám cười nữa.

 

“Chị cũng thấy buồn cười.” – Tôi nghiêm giọng giả vờ trêu.

 

“Đúng không? Hai người thực ra rất xứng đôi đó chị!” – Cô bé hăng hái đẩy thuyền.

“Dân mạng còn đặt tên couple rồi kia kìa – ‘Lương Giang CP’.”

 

Lương Giang.

 

Đúng là... mấy người này nghĩ ra cũng giỏi.

 

Tôi bật cười không tiếng.

“Lương Giang CP”… Trước đây còn có cái gọi là “Song Giang CP” nữa cơ.

 

Suy nghĩ tới đây, tôi bất chợt hỏi:

“Em biết tại sao chị lại ‘sa chân’ vào thuyền của Lương Tây Dã không?”

 

“Chị Vãn, tại sao ạ?”

 

“Vì trên người cậu ấy, đâu đâu cũng là những thứ quen thuộc với chị.”

 

Cuộc đời của Lương Tây Dã, lấp lánh ánh sáng. Đáng ra, đó cũng phải là cuộc đời của người kia.

 

Chỉ tiếc... anh ấy không vượt qua được.

 

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh đôi mắt đào hoa của Lương Tây Dã lướt qua tâm trí.

 

Mỗi lần cậu ấy nhìn tôi, tôi đều dễ dàng nhớ đến một câu –

“Giống như con thiêu thân lao vào lửa – kiên định và chân thành.”

 

Thật ra, cậu ấy và người đó – hoàn toàn không giống nhau.

 

Điểm giống nhau duy nhất, chỉ là ánh sáng đèn sân khấu rọi lên người họ, và sức nóng mãnh liệt khi đứng trên đó theo đuổi ước mơ.

 

Tính cách thì hoàn toàn trái ngược.

 

Đèn đường ngoài xe nhấp nháy liên tục khiến tôi chói mắt, tất cả dần trở nên trắng xóa, mơ hồ.

 

Giang Phỉ Thạch là người dịu dàng nhất tôi từng gặp.

 

Sự dịu dàng khắc vào tận xương tủy – chỉ cần nhìn một cái, cũng khiến người ta lạc vào cơn gió xuân mộng mơ.

 

Nhà tôi có tiền, nhưng tuổi thanh xuân của tôi thì lại nghèo đến khốn cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cái nghèo này không phải là vật chất – mà là sự thiếu hụt trong tâm hồn.

 

Nên khi gặp một người như Giang Phỉ Thạch, tôi hoàn toàn không có sức chống cự –

đã bị cuốn vào thành phố dịu dàng mà anh ấy dựng nên.

 

Những từ ngữ đẹp nhất để nói về mối tình đầu, đặt vào tôi và Giang Phỉ Thạch, đều đúng hoàn toàn.

 

Hai kẻ vô danh vừa mới ra mắt, lặng lẽ yêu nhau trong những ngày chẳng ai chú ý,

tựa vào nhau mà đi về phía trước.

 

Không có tràng pháo tay, không có bó hoa – nhưng tình yêu ấy nồng nàn mà lặng thầm.

 

17

Tôi vẫn thường nghĩ, nếu hai đứa cứ lặng lẽ vô danh mãi như thế, có lẽ… cũng có thể đi hết một đời.

 

Cưới nhau, sinh con, cùng đầu bạc răng long.

 

Chỉ tiếc rằng – số phận luôn bất ngờ, mà mỗi điều bất ngờ đều có cái giá của nó.

 

Việc Giang Phỉ Thạch nổi tiếng, như một viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng –

gợn sóng, mãi mãi không yên.

 

Anh nhận được ánh đèn sân khấu, nhận được tiếng vỗ tay, và cả những công kích không cách nào chịu đựng nổi.

 

Thời gian đó, anh càng nổi tiếng, lại càng lo âu.

 

Trên sân khấu nhảy múa ca hát đầy năng lượng – phía sau lại trầm lặng ưu phiền, mất ngủ suốt đêm.

 

Tôi nghĩ anh ấy đã bệnh rồi. Tôi muốn giúp, nhưng lực bất tòng tâm.

 

Khi đó anh là cây hái ra tiền của giới tư bản – chẳng ai quan tâm cái cây đó có vui không, chỉ biết không ngừng lắc cho tiền rơi xuống.

 

Showbiz – là một nơi tô son trát phấn cho cái sân khấu hào nhoáng,

mà bên trong thì là chợ đời tàn nhẫn.

 

Tôi và Giang Phỉ Thạch – đều là những nô lệ tầng đáy của chốn danh lợi này.

 

Năm anh hai mươi hai tuổi, đã hứa với tôi một câu:

“A Vãn, đợi anh qua sinh nhật. Mình đi đăng ký kết hôn nhé.”

 

Tôi trêu anh:

“Lấy vợ sớm vậy không tiếc à?”

 

Anh đang thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, nếu kết hôn lúc đó mà để lộ ra ngoài, con đường phía trước chắc chắn trắc trở.

 

Anh mỉm cười dịu dàng:

“Không có gì quan trọng hơn em.”

 

Người như anh, thật sự quá tốt.

 

Tốt đến mức mọi điều đều nghĩ cho người khác, sợ tôi mất an toàn vì anh quá nổi, sợ tôi bị tổn thương.

 

Nên anh mới kiên quyết muốn một mình chắn gió che mưa cho tôi.

 

Chúng tôi từng mơ về tương lai – chẳng ngờ tương lai lại xa đến thế.

 

Sinh nhật năm 22 tuổi của anh, tôi dậy sớm ra ngoài mua bánh kem.

 

Buổi sáng hôm đó nắng vàng rực rỡ, thời tiết rất đẹp. Tôi xách bánh, vui đến mức bước đi như bay.

 

Vừa rẽ qua góc phố, ngẩng đầu nhìn thấy màn hình quảng cáo lớn của trung tâm thương mại bên kia đường đang phát tin tức:

 

“Nam nghệ sĩ nổi tiếng Giang Phỉ Thạch, sáng nay được phát hiện đã t ự t ử tại khách sạn.”

 

Thế nào gọi là sét đánh giữa trời quang?

 

Ngày hôm đó tôi thật sự nghe được tiếng trời sập đất vỡ.

 

Đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn không muốn nhớ lại hai năm sau khi anh mất, tôi đã sống sót thế nào.

 

…Không dám nhớ lại.

 

Anh ấy quá dịu dàng – đến cái ch ế t cũng lặng lẽ không ồn ào.

 

Về anh, tôi chẳng giữ lại được gì – ngoài bức thư t uyệt mệnh mà anh gửi cho tôi.

 

Trong cái thời đại mạng xã hội phát triển, anh vẫn chọn cách nhẹ nhàng nhất – viết thư tay, gửi gắm tình cảm đến tận tay tôi.

 

Trong thư chỉ có vài dòng:

 

“Gửi em – công chúa nhỏ của anh.

Anh chắc chắn rằng mình rất yêu em,

Nhưng có vẻ…

anh đã không còn đủ sức để yêu nữa.

Xin lỗi em.”

 

Tôi vừa đọc vừa cười – rồi bật khóc nức nở.

 

Chuyện tình này, ít người biết.

 

Tôi đã một mình bước qua, không ai chia sẻ, cũng không muốn chia sẻ.

 

Tôi luôn nghĩ mình là cô gái mạnh mẽ và dũng cảm.

Anh đã chọn rời bỏ tôi, thì tôi cũng… quên anh đi thôi.

 

Từ đó, tôi không còn nhắc đến anh với ai nữa.

 

Chỉ là sau này, qua biết bao người đàn ông đến và đi – những người từng để lại dấu vết trong đời tôi –

ai cũng mang chút bóng hình của anh.

 

Đó là lựa chọn của tiềm thức. Tôi không cố ý –

Chỉ là, nó đã thành thói quen rồi.

 

Những người tôi yêu về sau, đều …giống anh.

 

Bình Luận (0)
Comment