[Phiên ngoại – Lương Giang]
Tôi là Lương Giang, con gái của siêu sao – Lương Tây Dã.
Ba tui từng là đỉnh lưu nổi đình nổi đám, đỉnh cao sự nghiệp thì cầu hôn mẹ tôi, sau đó… flop thảm. Nhưng mà, ba tui chuyển hình thành công, suốt bao năm vẫn giữ vững vị trí hàng đầu.
Mẹ tui – Giang Vãn, mấy năm nay ít xuất hiện nhưng giới showbiz vẫn còn truyền kỳ về mẹ. Hồi xưa, mẹ là nữ thần lạnh lùng đẹp ngất trời, từng nổi tiếng rầm rộ.
Chuyện tình giữa ba mẹ tôi là truyền thuyết.
Có người tức tối vì nó, có người lại mê mệt không buông.
Tôi chẳng biết thực hư ra sao, chỉ biết mình lớn lên bằng "cơm chó", à nhầm, "cẩu lương".
Nghe bảo, ba tôi đuổi theo mẹ tôi tận năm, sáu năm mới rước được về, thương như báu vật.
Bà nội kể: mẹ tôi 33 tuổi mới sinh tôi, ba tôi sợ mẹ chịu không nổi cực khổ nên suýt định… bỏ tôi luôn.
Nghe xem! Đấy là ba ruột đấy!
May là mẹ tôi kiên quyết giữ lại, nên mới có tôi.
Mẹ tôi sinh khó, suýt m ấ t m ạng. Sau đó ba tôi cả một thời gian dài không thèm bế tôi, cứ như tôi là kẻ thù gi ế t cha.
Nhưng tôi sống trong gia đình ấy, thật sự rất vui vẻ.
Mẹ tôi điềm tĩnh, không hay quản tôi, còn coi tôi như bạn bè. Tôi bị bà nội đánh, mẹ toàn bênh vực.
Bà nội tức giận:
"Nó y chang con, lười biếng chẳng chịu tiến thân! Nói hay thì là 'không tranh với đời', nói thật ra là đồ cá mặn không lật mình được!"
Mẹ tôi gật đầu, khiêm tốn nhận hết.
Ba tôi thì không chịu, lập tức gắt lên:
"Con thích vợ con thế đấy, mẹ đừng bắt nạt người của con."
Chất chơi không?
Ba tôi dạy tôi bằng một câu kinh điển:
"Liệu mà ngoan, đừng chọc mẹ mày giận, không thì khỏi về nhà!"
Chỉ cần mẹ hơi buồn là ba tôi như phát điên, thà đập nồi chứ không để mẹ tôi khóc.
Hai người cứ sống thế – mười mấy năm trời vẫn như đang yêu nhau.
Tôi lớn một chút, họ lập tức… tống tôi đi.
Lý do của ba tôi:
"Có con ở nhà, không tiện."
Ba bỏ tiền mua hẳn một căn nhà sát bên, nhét tôi và bà nội sang đó, còn ở riêng với mẹ tôi ân ái hạnh phúc.
Tôi thành… khách viếng thăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi là ngoại lệ, còn họ là chân ái.
Dù thế, tôi vẫn ngoan ngoãn học hành, thành tích tốt, kỹ năng đầy đủ.
Nhớ có lần tôi thi nhất quận, hí hửng mang bảng điểm về khoe.
Vừa bước vào nhà thì nghe thấy… tiếng động đáng sợ vang từ tầng trên.
Giữa ban ngày ban mặt…
Tôi mặt đỏ tai hồng, chạy trối chết.
Thảo nào ba tôi cứ kêu “không tiện”!
Gần đây, ba tôi lại chuẩn bị dắt mẹ tôi đi du lịch.
Tôi hăm hở lại gần:
"Ba ơi, dắt con đi theo đi, con xách túi cho!"
Ba tôi lạnh lùng:
"Cút qua bên!"
Tôi chuyển sang bám mẹ, mẹ dịu dàng xoa đầu tôi:
"Ba con nói sao thì nghe vậy."
Tôi: "…"
Tôi c.h.ế.t lặng, nhìn hai người họ say sưa bàn chuyện đi chơi.
Ba tôi:
"Đi phía Nam đi, trời hơi lạnh rồi." (tay nắm tay mẹ tôi)
Mẹ tôi gật đầu:
"Ừ, nghe anh."
Ba tôi cười mơ màng:
"Vậy đi Tam Á nhé. Em còn nhớ lần đầu mình gặp nhau không?"
Mẹ tôi mỉm cười:
"Nhớ chứ."
"Anh nói gì nào?"
"Anh nói: Chị ơi, eo chị nhỏ quá trời."
"Bây giờ vẫn nhỏ nha~" – ba tôi sàm sỡ thành thục.
Trời vào đông, tôi bị gió quất vào mặt lạnh tê tái.
Ăn cơm chó mười mấy năm, lòng tôi cũng đã lạnh như gió rồi.
Hai người vui là được. Tôi quen rồi.
[Hết]